Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 106: Không đếm xỉa đến
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 106: Không đếm xỉa đến

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Diệp Vĩnh Khang nhìn thẳng vào mắt đối phương, ôn tồn nói: “Trả lời câu hỏi của tôi, vợ tôi và nhà họ Tiền các người có thù oán gì?”

Đám côn đồ gây chuyện trên công trường thì ra lại do nhà họ Tiền phái đến, chuyện này có chút nằm ngoài dự đoán của Diệp Vĩnh Khang.

Bởi vì vợ anh và nhà họ Tiền dường như không có chút quan hệ nào, sao đột nhiên chúng lại tới gây rắc rối?

Gã đàn ông mặc vest nhìn ngang liếc dọc, đánh giá Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó đột nhiên phá lên cười: “Thì ra anh chính là tên vô dụng ăn bám đó hả, ha ha ha, muốn biết không? Nào, quỳ xuống đây vẫy đuôi cho tôi, tôi có thể cân nhắc…”

Bụp!

Diệp Vĩnh Khang bất ngờ nhấc chân lên đạp một cái, gã đàn ông mặc vest chỉ cảm thấy ngực bị như bị đầu máy va chạm mạnh vào, toàn thân bay ngược ra đằng sau.

Cùng lúc đó, thân hình Diệp Vĩnh Khang lướt tới, nhân lúc gã đàn ông mặc vest chuẩn bị ngã xuống, túm lấy cổ áo hắn giữa không trung rồi nhấn vào tường.

“Cho anh một cơ hội cuối cùng, trả lời câu hỏi của tôi”.

Giọng điệu Diệp Vĩnh Khang vẫn bình thản như không, nhưng trong đó lại mang theo một luồng sát khí cực kỳ mạnh mẽ.

“Tôi nói, tôi nói!”

Gã đàn ông mặc vest sợ mất mật, ước tính trên ngực mình đã bị gãy mất hai cái xương, hắn vội vàng nói: “Là Hàn Xuân Lâm nhờ chúng tôi giúp đỡ, hơn nữa tôi chỉ là một kẻ chạy việc vặt thôi. Chuyện này tôi không hề tham dự vào, không hề liên quan đến tôi!”

“Nhà họ Hàn?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, sau khi Hàn Sách Hổ bị trừ khử, nhà họ Hàn chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Vì vậy, Diệp Vĩnh Khang không định tiếp tục tính toán chuyện này.

Nhưng không ngờ rằng ông già khốn kiếp Hàn Xuân Lâm lại muốn chết đến như vậy?

“Quay về nói với nhà họ Tiền các người, chuyện này kết thúc ở đây, những chuyện trước kia tôi có thể không truy cứu”.

“Nhưng nếu như còn có lần sau thì nhà họ Hàn chính là một ví dụ, cút!”

Diệp Vĩnh Khang thả tay ra, gã đàn ông mặc vest vội vàng ôm ngực chạy ra ngoài, vừa rồi hắn thật sự rất sợ hãi.

“Anh Diệp, chuyện này… người đó là tâm phúc của Tiền Đại Giang, lần này e là sẽ khó mà thu dọn…”

Vẻ mặt Tần Long Tượng rất căng thẳng, lắp bắp nói, trên trán đầy những hạt mồ hôi.

Ông ta không thể ngờ được Diệp Vĩnh Khang lại ra tay mà không nể nang gì như vậy, hơn nữa còn buông lời đe dọa.

Nhà họ Tiền không phải La Tam Pháo, đó là một gia tộc siêu quyền lực ở Giang Bắc. La Tam Pháo so với bọn họ chẳng khác nào một con chó trong chuồng và một con hổ trong rừng cả.

“Đừng lo lắng, nếu như họ lại tới tìm ông, tôi sẽ không trơ mắt đứng nhìn đâu”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn ra được tâm tư của Tần Long Tượng, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên, nếu như ông cảm thấy sợ hãi thì có thể phủi sạch toàn bộ quan hệ với tôi”.

“Các ông giúp tôi xử lý Mã Lão Quỷ, tôi giúp các ông giải quyết La Tam Pháo, chúng ta không ai nợ ai nữa rồi”.

Sau khi nói xong, Diệp Vĩnh Khang quay đầu rời đi.

“Anh Diệp xin dừng bước!”

Tần Long Tượng vội vàng đuổi theo, nghiến răng nói: “Không quan tâm nữa, chuyện này không cần đếm xỉa tới nữa. Vừa nãy tôi đã thề chết cũng sẽ đi theo anh Diệp, tôi nói được thì nhất định sẽ làm được!”

“Cho dù nhà họ Tiền hay nhà họ gì đi chăng nữa, thế thì sao chứ, xoẹt một cái là đầu lìa khỏi cổ thôi!”

“Hạc Nhi, bây giờ con lập tức gửi tin nhắn cho nhà họ Tiền, đừng nói là mạch khoáng thạch, cái lông cũng không cho bọn chúng một cọng, nếu như không phục thì cứ tới tìm ông đây!”

“Được, con sẽ lập tức gọi điện cho chúng!”

Tần Hạc vô cùng hưng phấn, nếu như đổi lại là trước đây, gã nhất định sẽ sợ hãi không thôi.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, hôm nay gã tận mắt được chứng kiến sự khủng bố của Diệp Vĩnh Khang, sự bái phục với anh đã lên tới cực điểm.

Hơn nữa gã cũng rất thích thái độ bá đạo vừa rồi của Diệp Vĩnh Khang. Lúc này gã đã coi Diệp Vĩnh Khang là thần tượng của lòng mình rồi.

“Anh Diệp, nếu tiện, hôm nay chúng ta tìm chỗ uống vài chén đi, có thể quen biết một anh hùng kiệt xuất như anh Diệp đây… Tần Long Tượng tôi cảm thấy rất vinh dự, mong anh Diệp nể mặt”.

Tần Long Tượng nhiệt tình nói.

Tần Hạc cũng nói theo: “Đúng vậy đó anh Diệp, chúng ta chưa uống cùng với nhau bữa nào. Hôm nay chúng ta quyết một trận không say không về đi!”

Diệp Vĩnh Khang nghĩ một chút, khẽ gật đầu, nói: “Cũng được, nhưng không được muộn quá, tôi phải về trước mười hai giờ”.

Buổi chiều ba người họ đến một nhà hàng ăn uống no say, sau khi ăn xong, Tần Long Tượng lại đề xuất tới một khu giải trí để uống rượu, ca hát.

Hai bố con này có tửu lượng khá tốt, hơn nữa tính tình lại hào sảng phóng khoáng, khá hợp với Diệp Vĩnh Khang, vì vậy anh cũng không từ chối.

Ba người tới một phòng bao sang trọng. Tần Long Tượng gọi một phát toàn đồ uống cao cấp, sau đó cười với Diệp Vĩnh Khang, nói: “Anh Diệp, tuy câu lạc bộ này không phải là câu lạc bộ sang trọng nhất Giang Bắc, nhưng mấy em gái ở đây là đúng chuẩn nhất đấy”.

Nói xong, ông ta ném một xấp giấy bạc về phía người phục vụ: “Gọi tất cả những cô gái xinh đẹp nhất của các cậu đến đây, tiêu chuẩn một chút, mấy loại ưỡn ẹo đừng có dắt vào đây làm cay mắt tôi”.

“Được ạ, ông Tần xin đợi một chút!”

Nhân viên phục vụ cầm lấy xấp giấy bạc rồi vui vẻ chạy ra ngoài.

“Lát nữa mấy người cứ chơi đi, tôi tự uống là được rồi”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói, mặc dù anh cũng không phải chính nhân quân tử gì, nhưng anh không thể làm ra chuyện có lỗi với Hạ Huyền Trúc được.

“Anh Diệp, thế đâu có được, tôi biết anh không phải là người bình thường. Mấy nàng ong bướm tầm thường không thể lọt vào mắt xanh của anh được, nhưng mà tôi đảm bảo, mấy em ở đây em nào cũng đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Lát nữa anh cứ thử nhìn xem, nhỡ đâu có người vừa ý thì sao?”

Tần Long Tượng uống thêm mấy chén, sắc mặt đỏ bừng.

Lúc này, nhân viên phục vụ đã dắt theo một hàng các cô nàng xinh đẹp mê hồn bước vào.

“Chào buổi tối, rất vui được phục vụ các ngài”.

Những cô gái trẻ trung xinh đẹp đồng thanh lên tiếng, mỉm cười chào hỏi ba người trước mặt.

“Anh Diệp, mời anh trước!”

Tần Long Tượng cười hi hi với Diệp Vĩnh Khang nhưng anh vội vàng xua tay từ chối.

Tuy nhiên Tần Long Tượng vẫn vô cùng kiên trì: “Nếu như anh không chọn, vậy thì để tôi chọn giúp anh nhé”.

Tần Long Tượng liếc nhìn dàn người đẹp trước mắt, đánh giá một lượt, sau đó ánh mắt rơi vào một cô gái mặc váy đen mỏng ở bên cạnh cửa.

Mặc dù cô gái này không ăn mặc hở hang như những người khác, từ khi bước vào đã cúi gằm đầu xuống, nhưng lại toát ra khí chất dịu dàng đặc biệt.

“Cô ngẩng đầu lên để tôi xem nào”.

Tần Long Tượng chỉ vào cô gái đó và nói.

Cô gái đó mới từ từ ngẩng đầu lên.

“Ái chà, đúng là một đại mỹ nhân, anh Diệp, anh thấy cô gái này thế nào, đúng là tuyệt phẩm đấy!”

Sau khi nhìn rõ nhan sắc của đối phương, hai mắt của Tần Long Tượng sáng rực lên.

Không ngờ rằng có thể gặp được một đại mỹ nhân tuyệt phẩm như vậy ở một nơi như này.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, đang định xua tay từ chối, nhưng đột nhiên ánh mắt chạm nhau với cô gái đó.

Sao lại là cô ấy chứ?

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, Diệp Vĩnh Khang lập tức ngây người ra.

Đây không phải là cô chủ nhiệm lớp mẫu giáo của Tiểu Trân, cô Diêu San sao? Sao cô ấy lại ở đây?

Lúc này Diêu San cũng nhận ra Diệp Vĩnh Khang, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng xoay người bỏ chạy ra cửa.

Bốp!

Rất nhanh, âm thanh sắc nét của một cái tát vang lên, sau đó là giọng chửi bới của một người đàn ông: “Mẹ con đĩ này, ai cho mày chạy ra đây, lần nào bảo mày tiếp khách mày cũng sưng xỉa mặt mày!”

“Xem ra tao khách sáo với mày quá rồi nhỉ, hôm nay tao phải cho mày biết thế nào là quy củ!”

Sau đó tiếng hét của Diêu San từ ngoài vọng vào.

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, nhanh chóng đứng dậy lao ra cửa, nhìn thấy Diêu San đang bị một gã đàn ông to lớn đeo vàng đầy người túm tóc, tát liên tiếp vào mặt.

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võ Hiệp Đại Tông Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net