Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 108: Ông nhất định muốn số tiền này à?
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 108: Ông nhất định muốn số tiền này à?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tần Long Tượng và Tần Hạc trông vô cùng khó coi, nắm đấm kêu răng rắc, nhưng họ chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Dù sao đối thủ cũng là khách quý của hậu quân tướng, nếu làm đối phương bị thương, hậu quả có lẽ sẽ khó giải quyết.

"Ông Trình, đây không phải chuyện của anh Diệp và những người khác. Chắc chắn tôi sẽ từ từ trả lại số tiền mà tôi đã nợ ông".

Lúc này Diêu San đột nhiên lên tiếng, cô ấy biết rất rõ Trình Văn Đống là người như nào, bề ngoài người này nhìn thì có vẻ thân thiện, nhưng thực chất bên trong lại là con răn độc.

"Trả lại tiền?"

Trình Văn Đống chế nhạo: "Con mẹ nó, với cái thái độ chết tiệt của cô thì lúc nào mới trả lại được tiền hả?"

"Bảo cô tiếp khách, thì cô ra vẻ thanh cao, mỗi ngày chỉ dựa vào số tiền ít ỏi kiếm được bằng việc bồi rượu, ngay cả tiền lãi cũng không đủ".

"Sự kiên nhẫn của tôi có hạn. Hôm nay tôi nói cho cô hay, lát nữa anh La sẽ qua. Cô phải ngoan ngoãn vào khách sạn với anh ấy, nếu không tôi sẽ cào nát mặt cô ra đấy!"

Diêu San cắn môi, toàn thân khẽ run lên, nước mắt chảy xuống lã chã.

Cô ấy luôn kiên định giữ ranh giới cuối cùng của mình, nhưng bây giờ, cô ấy cảm thấy mình không thể tiếp tục giữ vững được nữa.

Vừa định thỏa hiệp, đột nhiên từ phía sau duỗi ra một bàn tay kéo cô ấy ngồi xuống sô pha.

"Thiếu nợ phải trả nợ là đúng rồi. Chỉ là nợ nần phải đòi đúng chủ. Chính chồng cô ấy mới là người nợ. Ức hiếp một cô gái xem ra không được hay lắm đâu".

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, vẻ mặt rất bình tĩnh, giọng điệu không có chút cảm xúc nào.

"Anh Diệp, chuyện này anh không biết rồi. Khi chồng cô ta vay tiền, hắn đã sử dụng chứng minh thư của con nhỏ này, rồi còn tự viết giấy thế chấp, hứa sẽ thế chấp con nhỏ này nếu hắn không có tiền trả cho tôi".

Trình Văn Đống ranh mãnh nói.

Tần Hạc khi nghe đến đây lập tức nổ tung: "Cái logic đéo gì vậy? Thằng đó đi vay tiền. Hắn có quyền gì mà thế chấp cô gái này ở đây?"

Trình Văn Đống chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Tần Hạc quỷ quyệt nói: "Cậu nói logic với tôi à? Ở chỗ này, tôi chính là logic!"

"Đồ khốn kiếp…"

Tần Hạc trong lòng lửa giận bừng bừng, nhưng lại kiềng thiệp mời hậu quân tướng trong tay đối phương, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt như muốn phun ra tia lửa.

"Vậy nếu hôm nay tôi nhất định đưa cô ấy đi thì sao?"

Diệp Vĩnh Khang cầm trên tay một ly rượu thủy tinh, đôi mắt hơi nheo lại, rượu đỏ trong ly sóng sánh.

Trình Văn Đống nhìn chằm chằm vào Diệp Vĩnh Khang vài giây, sau đó nhẹ giọng nói: "Muốn dẫn đi cũng được, nhưng trước hết hãy trả lại số tiền cô ta nợ tôi, tổng cộng là 3 triệu".

Diêu San nghe vậy vẻ mặt biến sắc trầm trọng: "Không phải là 800.000 tệ sao? Làm sao có thể trở thành ba triệu…"

"Đệch, không tính lãi à?"

Trình Văn Đống đột nhiên tăng âm lượng, đồng thời cầm lấy chai rượu ném xuống đất ‘choang’ một cái, mắng Diêu San: "Nếu hôm nay cô không trả tiền, thì đừng hòng bước ra khỏi cửa, mẹ nó, ai cho cô ăn nói thế hả!"

"Trình Văn Đống, đệch mẹ, ông đây đánh chết mày!"

Sự tức giận của Tần Long Tượng đã tích tụ đến cực điểm.

Vừa rồi Trình Văn Đống ném chai rượu và mắng Diêu San, nhưng rõ ràng là ông ta nổi điên với Diệp Vĩnh Khang.

"Câm miệng".

Ngay lúc Tần Long Tượng đang định lao về phía trước, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Trình Văn Đống nói: "Ông nhất định phải có số tiền này à?"

Trình Văn Đống cũng bắt gặp ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang, quỷ quyệt nói: "Anh Diệp, tiền này thuộc về tôi, tôi chắc chắn là cần rồi".

Diệp Vĩnh Khang tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt Trình Văn Đống vài giây, sau đó lấy trong người ra một thẻ ngân hàng.

Trình Văn Đống vẫy tay, một tên đàn em lập tức mang máy POS đến.

Sau khi quẹt thẻ, Trình Văn Đống nhìn lướt qua biên lai, rồi khẽ quay sang một bên.

Diệp Vĩnh Khang nắm lấy Diêu San, mặt không chút biểu cảm bước ra ngoài.

"Anh Diệp, tôi thật sự không nhịn được, tên lưu manh kia có thiệp mời đại lễ sắc phong, tôi thật sự....."

Khuôn mặt già nua của Tần Long Tượng đỏ bừng, ông ta vừa tức giận vừa cảm thấy có lỗi vì chuyện vừa rồi.

"Không sao, trả nợ là chuyện đương nhiên. Hôm nay tới đây thôi. Nếu có vấn đề gì thì liên hệ với tôi".

Diệp Vĩnh Khang cười với hai bố con Tần Long Tượng, sau đó kéo Diêu San lên xe.

Diêu San cúi đầu, dùng hai tay nắm chặt váy, mở miệng mấy lần nhưng không biết phải nói gì.

"Đừng nghĩ nhiều, cứ coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra đi. Số tiền vừa rồi cô cũng không cần lo. Sau này ông ta sẽ chủ động trả lại".

Diệp Vĩnh Khang quay đầu cười, anh biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.

"Anh Diệp, tôi thực sự xin lỗi…"

"Suỵt …"

Diêu San vừa mở miệng, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đưa ngón trỏ lên môi, làm bộ dạng im lặng, cười nói: "Chuyện vừa rồi tôi quên rồi, sau này đừng nhắc tới nữa".

Diêu San chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đang nở nụ cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng yên tâm, nụ cười này giống như một tia nắng ấm áp có thể làm tan biến mọi bất hạnh và đau đớn vậy.

Rất nhanh đã đến cổng của tiểu khu nơi Diêu San sống.

"Có thể tự mình đi lên không?"

Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn mắt cá chân bầm tím của Diêu San.

Diêu San nhẹ gật đầu, mở cửa định một mình bước ra khỏi xe, nhưng giày cao gót vừa giẫm xuống đất, cô ấy liền cảm thấy mắt cá chân đau nhói.

Diệp Vĩnh Khang cười cười, mở cửa xe bước ra ngoài, lập tức bế Diêu San lên: "Cô ở tòa nào, tầng mấy?"

Diêu San hoảng sợ: "Anh Diệp, anh cứ dìu tôi là được rồi…"

"Chân của cô tạm thời không được chạm đất, nếu không sẽ mất rất nhiều thời gian để hồi phục đấy".

Diệp Vĩnh Khang ôm Diêu San tiếp tục đi về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn về phía trước.

Nhìn từ góc độ của Diêu San, có thể thấy một bên mặt của Diệp Vĩnh Khang.

Lúc này, không biết tại sao, tim cô ấy bỗng đập thình thịch, sắc mặt hơi đỏ hồng.

Mặc dù người đàn ông này trông không cường tráng, nhưng cánh tay của anh lại rất khỏe, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của người đàn ông, trái tim Diêu San bỗng trở nên vô cùng yên tâm, cô ấy cảm thấy dù trời có sập cũng không cần sợ hãi.

Diêu San thuê một phòng đơn nhỏ, đồ đạc trong phòng đơn giản nhưng sạch sẽ và gọn gàng.

Có một cuốn từ điển tiếng Đức dày cộp và vài cuốn sách tiếng Đức trên bàn trà.

Diệp Vĩnh Khang mở nó ra xem, thấy nó dày đặc các ghi chú và giấy note.

"Tôi từng học Đại học Ngoại ngữ, chuyên ngành tiếng Đức, nhưng do một vài chuyện mà không thể tốt nghiệp".

Diêu San hai mắt ảm đạm, như thể nghĩ đến ký ức không vui nào đó: "Có trách thì trách lúc đầu tôi quá ngây thơ. Vì cái gọi là tình yêu đã bỏ học, cùng người yêu chạy trốn".

"Giờ nghĩ lại thật nực cười, nên tôi muốn bù đắp những gì đã mất, nhưng ... a!"

Khi Diêu San đang nói nửa chừng, cô ấy đột nhiên hét lên một tiếng!

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xin Lỗi Vì Đã Để Em Chờ Lâu Như Vậy

Copyright © 2022 - MTruyện.net