Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 109: Tôi chỉ là người phàm
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 109: Tôi chỉ là người phàm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Chuyện gì vậy?"

Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng đưa tay ra đỡ.

"Không có... Tôi vừa nói chuyện không chú ý, giẫm chân xuống đất mất tiêu".

Diêu San ôm cổ chân đau đớn.

Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, lúng túng vỗ vỗ trán cười nói: "Sao lại quên việc chính thế? Cố chịu chút nhé, để tôi xem xem vết thương có nghiêm trọng không".

Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng nhấc chân Diêu San lên, sau đó cẩn thận cởi giày cao gót.

Vừa định kiểm tra, anh đột nhiên cười xấu hổ: "Cô phải cởi tất trước, tôi sẽ quay đi chỗ khác".

Diệp Vĩnh Khang quay người đi.

Diêu San hơi đỏ mặt, cô ấy xấu hổ cởi tất ra, nhỏ giọng nói: "Xong rồi".

Diệp Vĩnh Khang quay lại, dùng hai tay nhấc bàn chân nhỏ bé của Diêu San lên, thấy trên mắt cá chân có một vết bầm lớn.

"Cũng may là không bị thương đến xương. Tôi sẽ bóp một chút, cô cố chịu nhé".

Diệp Vĩnh Khang đưa tay ra bắt đầu xoa nhẹ lên mắt cá chân của Diêu San.

Diêu San nghiến răng vì đau, nhưng cơn đau càng lúc càng giảm dần, cuối cùng cô ấy cảm thấy cổ chân ấm và tê, cảm giác này khiến người ta vô cùng thoải mái.

"Anh Diệp, cho tôi mạo muội hỏi một câu, tôi nhớ rõ điều kiện gia đình của Tiểu Trân trước giờ rất khó khăn, cho nên...... Vừa rồi sao anh lại có nhiều tiền như vậy?"

Diêu San cúi đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Vĩnh Khang, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi.

Trong ấn tượng của cô ấy, gia đình Tiểu Trân là gia đình khó khăn nhất trong lớp, vừa rồi ở Casino không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, bố Tiểu Trân sao lại có nhiều tiền thế chứ?

"Chuyện này là tôi có lỗi với hai mẹ con".

Diệp Vĩnh Khang xoa xoa cổ chân Diêu San, nói: "Tôi gặp Huyền Trúc ở nước ngoài, nhưng vì một số việc, tôi buộc phải rời đi. Vì nhiều lý do, tôi cũng không liên lạc lại với cô ấy".

"Tôi thậm chí còn không biết rằng sau đêm đó sẽ có Tiểu Trân. Khi tôi trở lại, Tiểu Trân đã năm tuổi rồi".

"Mỗi khi nghĩ đến việc mẹ con họ vất vả mấy năm qua, tôi lại cảm thấy vô cùng buồn, cho nên tôi đã thề rằng kiếp này tôi sẽ chăm sóc cho mẹ con họ thật tốt".

"Trên thực tế, tôi đã kiếm được rất nhiều tiền ở nước ngoài. Mặc dù người ta nói rằng hạnh phúc không liên quan gì đến tiền, nhưng tôi nghĩ tiền ít nhất cũng có thể dệt hoa trên gấm".

"Tôi là một người phàm, cũng chả mong cao sang gì, chỉ mong vợ con được ăn ngon, mặc đẹp, ở nhà to, xe xịn, vô tư vui vẻ mỗi ngày".

Đây đều là tiếng lòng của Diệp Vĩnh Khang, mặc dù chưa bao giờ có khái niệm về tiền bạc, cũng không hề coi trọng những thứ này sau khi trải qua nhiều lần thập tử nhất sinh trong đời.

Nhưng anh luôn hiểu rằng trên đời này có nhiều hạnh phúc thực ra đều dựa vào tiền bạc, vợ con muốn ăn một bữa lẩu mà cũng phải lên kế hoạch tỉ mỉ thì còn gọi gì là hạnh phúc nữa?

Diêu San nhìn người đàn ông trước mặt đang cúi đầu nghiêm túc bóp mắt cá chân cho mình, nghe những lời nói giản dị không chút hoa mỹ này, cô ấy đột nhiên cảm thấy mình vô cùng ghen tị với Hạ Huyền Trúc.

Cô ấy mong có được một người đàn ông yêu mình, chiều chuộng và bảo vệ mình đến nhường nào!

"Mà này, cô đấy, sau này cô định làm gì, cô với tên chồng kia, không thể cứ kéo dài như thế này mãi được".

Diệp Vĩnh Khang hỏi.

Nói đến hoàn cảnh của mình, vẻ mặt Diêu San đầy chua xót: "Tôi không biết phải làm sao. Những năm qua tôi vẫn luôn cố gắng chống lại số phận".

"Nhưng sau này tôi thấy rằng tất cả những điều này đều vô ích, thậm chí có lúc tôi đã nghĩ đến cái chết để thoát khỏi người đàn ông đó".

"Nhưng người đàn ông đó đã đe dọa tôi rằng nếu tôi dám tự tử, anh ta sẽ giết bố mẹ tôi. Mỗi lần nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy mình thực sự là một thảm kịch. Tôi thậm chí còn không thể chết …"

Nói đến đây, đôi mắt của Diêu San lại đỏ hoe, không ai có thể hiểu được cô ấy phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ mỗi ngày.

Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu nhìn Diêu San, khẽ thở dài, đưa khăn giấy cho cô ấy: "Cô gọi điện thoại bảo hắn ngày mai ra ngoài gặp cô. Tôi sẽ xử lý chuyện này giúp cô".

"Anh Diệp, cái này…"

"Chuyện này cứ nghe tôi, cứ làm thế đi, ngày mai gửi cho tôi thời gian và địa điểm".

Diệp Vĩnh Khang đứng dậy, cử động cánh tay, cười nói: "Chân của cô đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, chỉ cần không vận động mạnh trong vòng một tháng là được".

"Không còn sớm nữa, tôi về trước đây".

Diệp Vĩnh Khang quay người đi về phía cửa.

"Anh Diệp!"

Diêu San đột ngột gọi.

"Có chuyện gì?"

Diệp Vĩnh Khang cười xoay người lại.

"Anh có thể đừng…"

Nói được nửa câu, khuôn mặt xinh đẹp của Diêu San đột nhiên ửng hồng, cô ấy vội nói: "À, không có gì đâu, anh Diệp, anh về nghỉ ngơi sớm đi".

"Được rồi, ngày mai gặp lại".

Diệp Vĩnh Khang vẫy vẫy tay, tươi cười bước ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Diêu San đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút mất mát, đồng thời cũng vô cùng xấu hổ vì sự ấm đầu lúc nãy của mình.

"Mình sao thế này".

Diêu San cảm thấy vô cùng tự trách, vừa nãy không biết có phải cô ấy bị ấm đầu không nữa, thật ra điều cô ấy muốn nói là, anh có thể đừng rời đi không.

Nhưng bên cạnh sự tự trách bản thân, nhiều hơn cả là sự mất mát và buồn bã không thể giải thích được, tại sao bản thân lại không thể gặp được một người đàn ông như vậy?

Cùng lúc đó, biệt thự nhà họ Tiền.

"Sao có thể thế được. Tôi thấy là tên Diệp Vĩnh Khang này đang muốn lao đầu vào chỗ chết đây mà!"

Tiền Đại Giang hung hăng ném một tách trà bằng ngọc bích trắng xuống đất.

Trợ lý ôm ngực bên cạnh nói: "Sếp Tiền, kỳ thật nếu là mình tôi thì thôi không sao, nhưng thứ hắn đánh đâu phải mỗi tôi, hắn cũng đánh vào cả mặt ông nữa".

"Ông không biết lúc đó hắn kiêu ngạo như thế nào đâu, còn yêu cầu tôi nhắn cho ông một câu, nói ông về sau cẩn thận một chút, trong mắt hắn ông chả là cái đinh gỉ gì".

"Ngoài ra còn có Tần Long Tượng. Không biết tại sao ông ta lại nổi điên lên, vì một thằng ăn mày hôi thối mà dám đối đầu với ông, còn lớn lối nói muốn liều mạng với chúng ta".

"Sếp Tiền, nếu chuyện này không được giải quyết mà truyền ra ngoài thì uy tín của ông sẽ coi như mất hết..."

"Biến đi!"

Trợ lý còn chưa kịp nói xong, Tiền Đại Giang đột nhiên nhấc chân đá mạnh một cái: "Mất mặt, một chút chuyện cỏn con mà mày để thành như này, sau để xem tao xử mày như nào!"

Nói xong, ông ta tức giận hét lên: "Mao Cầu!"

Kèm theo sự tức giận này, một người đàn ông đang xỉa răng khoảng bốn mươi tuổi bước vào từ bên ngoài.

Người này ăn mặc rất kỳ lạ, mùa hè không chỉ đi một đôi ủng cao màu đen mà còn mặc một chiếc áo khoác da bẩn thỉu, tóc xoăn bết dầu, hình như đã lâu rồi không gội.

"Ông dẫn người bắt cả nhà tên Diệp Vĩnh Khang đến đây, nhớ kỹ, đừng giết chết, để ngấp ngoải!"

Tiền Đại Giang tức giận ra lệnh.

"Dẫn người làm gì, một mình tôi là đủ rồi".

Mao Cầu cười nói: "Nghe nói vợ của tên đó rất xinh đẹp, lúc đến tôi có thể chơi trước được không?"

Tiền Đại Giang trầm giọng nói: "Mang người về trước, sau đó cho ông chơi trước mặt thằng nhãi Diệp Vĩnh Khang!"

"Được luôn, giờ tôi đi ngay đây!"

Hai mắt Mao Cầu đột nhiên ánh lên sự dâm dê đê tiện.

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Táng Tình Quỷ Tịch Vũ

Copyright © 2022 - MTruyện.net