Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 116: Tôi có hậu thuẫn!+117
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 116: Tôi có hậu thuẫn!+117

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Anh Diệp…”

Khi Lưu Đại Hải nhìn thấy sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang, trong lòng không khỏi lo lắng anh sẽ nổi cơn tam bành.

Mặc dù biết anh Diệp rất đỉnh, nhưng thân phận của Lý Bồi Hùng này không hề đơn giản. Nghe nói người chống lưng cho ông ta cũng là người có tiếng trong giới kinh doanh cả nước, có thể một tay che trời.

Không ai biết kẻ chống lưng đó là ai, nhưng có lẽ đây không phải chỉ là tin đồn. Bởi vì mấy năm nay Lý Bồi Hùng vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, có thể bật lên được trong ngành vật liệu xây dựng hỗn tạp này, thậm chí còn mấy lần thoát được khỏi sự cố thương mại, nếu nói ông ta không có hậu thuẫn mạnh đương nhiên là không ai tin rồi.

Nhưng cũng may, vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang ảm đạm trong chốc lát, sau đó dần dần dịu đi, ngẩng đầu lên nhìn Lý Bồi Hùng, bình tĩnh nói: “Cho ông thời gian một phút, hi vọng ông có thể đưa ra được sự lựa chọn đúng đắn”.

Lý Bồi Hùng nghe thấy vậy lập tức phá lên cười: “Ha ha ha ha, sao nào, tên ăn bám này định bành trướng gì ở đây thế?”

“Tôi rất muốn biết, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi chọn sai đấy, hay là anh định đưa tôi đi ăn bám cùng? Ha ha ha ha!”

Diệp Vĩnh Khang vẫn không chút biểu cảm, nhìn Lý Bồi Hùng bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc vậy.

“Hậu quả cũng không nghiêm trọng lắm đâu, chỉ là khiến cho công ty của ông phá sản trong vòng ba phút thôi”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.

Anh vừa nói xong câu này, Lý Bồi Hùng lại càng cười to hơn: “Đù má, không xong rồi, không xong rồi, đây là chuyện nực cười nhất mà tôi từng được nghe đấy”.

“Trong vòng ba phút, khiến công ty của tôi phá sản, ha ha ha, tôi sợ quá đi à, ha ha ha, người anh em, sau này anh đừng ăn bám nữa, cứ đến đây làm việc cho tôi đi. Nội dung công việc rất đơn giản, mỗi ngày kể chuyện cười chọc cho tôi vui là được rồi, ha ha ha ha!”

Rất rõ ràng, những lời nói của Diệp Vĩnh Khang trong mắt Lý Bồi Hùng là chuyện nực cười nhất trên đời này.

Đừng nói là tên ăn bám nổi tiếng này, trước việc không sử dụng vũ lực thì ngay cả ba gia tộc lớn ở Giang Bắc cũng không thể khiến ông ta của ông ta phá sản trong một thời gian ngắn được.

Bởi vì phía sau ông ta có một người chống lưng vô cùng mạnh, chỉ cần hậu thuẫn vẫn còn ở đó thì dù cho trời có sập xuống, công ty của ông ta vẫn sẽ hiên ngang sừng sững.

Diệp Vĩnh Khang không tiếp tục quan tâm đến một tên ngốc nữa, mà chậm rãi hút một điếu thuốc, nhìn thời gian trên điện thoại, bắt đầu đếm ngược.

Năm, bốn, ba, hai, một!

Hết giờ!

“Ông đã chọn xong chưa?”

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng hỏi.

Lý Bồi Hùng vẫn tiếp tục cười lớn: “Ừ, chọn xong rồi, lựa chọn của tôi là tiếp tục phong sát, anh thấy câu trả lời này của tôi có chuẩn không cần chỉnh không?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: “Xin lỗi, trả lời sai rồi”.

Nói xong, anh soạn một tin nhắn đơn giản, sau đó nhẹ nhàng nhấn nút gửi.

“Ai ya, mới không cẩn thận tí mà đã trả lời sai rồi, vậy tôi phải làm sao đây, công ty của tôi sắp phá sản rồi, ha ha ha ha…”

Lý Bồi Hùng vỗ bàn cười lớn, nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, Lý Bồi Hùng vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, nói một cách đầy ẩn ý với Diệp Vĩnh Khang; “Đợi tôi nghe điện thoại xong, anh lại tiếp tục kể chuyện cười cho tôi nghe nhé, ha ha!”

Vừa nói ông ta vừa ấn nghe máy: “Sếp Vu, sao lại đột nhiên nhớ ra gọi điện thoại cho tôi thế, lần trước đơn hàng của ông ở chỗ tôi…”

“Lý Bồi Hùng, ông nghe rõ đây cho tôi!”

Lý Bồi Hùng bị ngắt lời một cách thô bạo, đối phương trầm giọng nói: “Hủy bỏ đơn hàng, bắt đầu từ bây giờ, mọi sự hợp tác giữa chúng ta chính thức chấm dứt. Sau này tôi sẽ không còn liên quan gì đến ông nữa, nếu như ông cảm thấy tôi vi phạm hợp đồng thì có thể gặp nhau ở tòa án bất cứ lúc nào!”

Sau khi nói xong, bên kia cúp máy cái rụp.

“Này… này, này…”

Lý Bồi Hùng vô cùng hoang mang, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.

Sếp Vu này là khách hàng lớn nhất của công ty ông ta, một khi hợp tác bị hủy bỏ, tổn thất sẽ rất khôn lường!

Chỉ là ông ta thật sự không thể hiểu nổi, họ đã hợp tác với nhau nhiều năm như vậy, quan hệ vẫn luôn rất tốt, sao đối phương đột nhiên lại trở mặt với ông ta như vậy?

Reng!

Lúc này, điện thoại bàn đột nhiên đổ chuông.

“Alo…”

Ngay khi Lý Bồi Hùng vừa nhấc máy lên nghe, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Tôi là Lăng Vi của ngân hàng Kim Kỳ!”

“À, là cô Lăng Vi à, xin hỏi có chuyện…”

“Nghe kỹ đây, bắt đầu từ bây giờ, ngân hàng Kim Kỳ chính thức chấm dứt mọi hoạt động cho vay của ông. Ngoài ra, yêu cầu ông hãy trả lại tất cả các khoản vay trước đó ngay lập tức, nếu không, chúng tôi sẽ tiến hành thu giữ toàn bộ tài sản thế chấp!

Sau khi Lăng Vi nói xong cũng cúp điện thoại cái rụp.

Những giọt mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán của Lý Bồi Hùng.

Mặc dù mấy năm nay công ty của ông ta cũng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng bản thân ông ta rất tham vọng, đã thế chấp công ty và rút hơn 500 triệu tệ từ ngân hàng Kim Kỳ để mở rộng tài chính.

Một khi ngân hàng Kim Kỳ dừng cho vay, nguồn vốn hỗ trợ bị cắt đứt, hậu quả sẽ rất thảm khốc!

Điều khủng khiếp hơn là Lăng Vi không những không cho ông ta vay tiếp mà còn yêu cầu ông ta trả lại tất cả các khoản vay trước đó ngay lập tức.

Chuyện quái gì đang xảy ra hôm nay vậy!

Lý Bồi Hùng đang rất bối rối, đột nhiên, ông ta ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào người Diệp Vĩnh Khang đang cúi đầu bấm điện thoại.

“Sếp Lý, không ổn rồi!”

Lúc này, giám đốc điều hành của công ty đột nhiên bước vào văn phòng, hoảng hốt nói: “Tất cả các sản phẩm tài chính của công ty chúng ta đột nhiên bị tấn công một cách ác ý bởi một tập đoàn không xác định”.

“Tất cả cổ phiếu, nguồn vốn của chúng ta đều đang tụt dốc không phanh!”

Uỳnh!

Nghe thấy câu này, Lý Bồi Hùng chỉ cảm thấy đầu óc ong ong. Phần lớn số tiền ông ta kiếm được trong mấy năm nay đều được đầu tư vào các sản phầm tài chính!

Nhưng như vậy vẫn còn chưa hết!

Di động, điện thoại bàn liên tục đổ chuông, mỗi một cuộc gọi đều như một nhát dao cứa vào tim ông ta!

“Đây là Cục Giám sát Thị trường Giang Bắc. Công ty của ông bị nghi ngờ gian lận thương mại và có hành vi ác ý gây rối thị trường. Bây giờ chúng tôi sẽ chính thức tiến hành điều tra công ty của ông…”

“Đây là Cục Giám sát Chất lượng Giang Bắc. Sản phẩm của công ty ông bị nghi ngờ là hàng kém chất lượng, hàng fake. Bây giờ chúng tôi chính thức thông báo với ông, đình chỉ mọi hoạt động kinh doanh, chờ điều tra!”

“Lý Bồi Hùng, ông là đồ chó má, vật liệu lần trước nhập ở chỗ ông đều không đủ tiêu chuẩn. Bây giờ tôi chính thức yêu cầu ông hoàn lại tiền và đền bù mọi tổn thất cho tôi!”

Phịch!

Tinh thần của Lý Bồi Hùng đã suy sụp đến cùng cực, ngã lăn khỏi ghế.

Lưu Đại Hải xoa lòng bàn tay trong sự phấn khích, lúc này sự sùng bái và ngưỡng mộ với Diệp Vĩnh Khang không thể dùng từ nào để giải thích được.

Có vẻ như sự lựa chọn của ông ta là đúng, anh Diệp, đỉnh hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của ông ta!

“Lý Bồi Hùng, khí phách hiên ngang vừa rồi của ông đâu? Ông ra vẻ tiếp tôi xem xem nào, mẹ kiếp, lần này đã biết sự lợi hại của anh Diệp chưa!”

Lưu Đại Hùng một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Lý Bồi Hùng. Vừa nãy ông ta bị Lý Bồi Hùng đốp lại vài câu, trong lòng vẫn còn đang tức hừng hực.

“Mấy người cho rằng như vậy đã có thể khiến tôi chống đỡ không nổi sao?”

Lý Bồi Hùng trừng mắt lên nhìn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người coi thường tôi quá rồi đấy, biết người chống lưng cho tôi là ai không?”

“Nghe cho kỹ đây, tên của ông ấy là Hạ Đức Giang!”

Gì cơ!

Nghe thấy ba từ Hạ Đức Giang, sắc mặt của Lưu Đại Hải lập tức thay đổi.

Trước đây chỉ biết Lý Bồi Hùng có bối cảnh rất mạnh, nhưng không thể ngờ được, người này lại chính là Hạ Đức Giang!

Hạ Đức Giang không phải doanh nhân bình thường, đừng nói là khu vực Giang Bắc này, miễn là các ngành liên quan đến xây dựng trong toàn tỉnh này đều do ông ta quản lý!

Đối diện với quyền lực, tiền bạc không đáng được nhắc đến!

Lúc này, Lý Bồi Hùng đã gọi điện thoại cho Hạ Đức Giang, chỉ cần còn sự ủng hộ của hậu thuẫn này, cho dù trời có sập xuống cũng đừng hòng đả thương ông ta!

Chương 117: Kẻ hủy diệt

Tim của Lưu Đại Hải đã nhảy tới tận cổ họng, ông ta quay đầu nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang theo bản năng.

Nhưng ông ta thấy Diệp Vĩnh Khang vẫn bình thản lướt điện thoại, không hề cảm nhận được sự nguy hiểm đang ập tới.

Lúc này, Lưu Đại Hải đặc biệt muốn nói cho Diệp Vĩnh Khang biết Hạ Đức Giang là nhân vật như thế nào.

Tuy nhiên Lý Bồi Hùng đã nhấn gọi rồi.

Có lẽ là để ra oai, Lý Bồi Hùng cố tình bật loa ngoài, hung hăng liếc nhìn Lưu Đại Hải và Diệp Vĩnh Khang một cái, nhưng lại nịnh nọt qua điện thoại: “Đại ca, em có chuyện này…”

“Lý Hùng, mả cha mả tổ nhà mày!”

Tuy nhiên đầu dây bên kia chưa đợi Lý Bồi Hùng nói xong đã tức giận gầm lên: “Ông đang định gọi điện thoại cho mày đây, loại chó má này, mày suýt nữa thì làm liên lụy đến ông rồi đấy!”

Lý Bồi Hùng bối rối, ông ta chưa từng thấy Hạ Đức Giang chửi thề bao giờ, càng không biết vì sao đối phương lại đột nhiên nổi cơn tam bành với mình như vậy.

“Đại ca, em là Lý Bồi Hùng đây, có phải có nhầm lẫn gì không…”

“Nhầm lẫn cái con mẹ mày!”

Ở đầu dây bên kia, Hạ Đức Giang giận dữ gầm lên: “Lý Bồi Hùng, mày nghe rõ cho ông, bắt đầu từ bây giờ, tao không còn bất kỳ quan hệ gì với mày nữa!”

“Ngoài ra, những chuyện xấu mày làm trước kia, tao đã chuẩn bị đầy đủ tư liệu rồi, sáng sớm ngày mai sẽ gửi cho bộ phận liên quan. Mày chờ gánh chịu hậu quả đi!”

Lý Bồi Hùng như bị sét đánh, bật khóc nức nở: “Đại ca, rốt cuộc là có chuyện gì vậy…”

“Mẹ kiếp đừng gọi bố mày là đại ca nữa, ai là đại ca của mày!”

“Thằng chó, có trách thì trách bản thân mày đã đắc tội với người không nên đắc tội ấy, sau này mày tự lo cái thân mày đi!”

Bên kia nói xong liền cúp máy cái rụp.

Bộp!

Chiếc điện thoại tuột khỏi tay Lý Bồi Hùng, rơi xuống đất.

Ngay sau đó, Lý Bồi Hùng cảm thấy choáng váng, hai chân không tự chủ được mà run lên bần bật, trán lấm tấm những hạt mồ hôi, lưng cũng đã ướt đẫm từ lâu, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng và nỗi sợ hãi vô tận!

Phịch!

Hai đầu gối của Lý Bồi Hùng mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, dập đầu khóc lóc, thảm thiết cầu xin: “Anh Diệp, tôi sai rồi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, cầu xin anh tha cho tôi một lần, tôi không dám nữa…”

Lúc này, Lý Bồi Hùng mới nhận ra rằng mình đã đắc tội với một vị đại thần tôn quý cỡ nào.

Hạ Đức Giang là nhân vật như thế nào?

Cho dù gia chủ của tam đại gia tộc khi đứng trước mặt ông ta cũng phải cung kính tôn trọng!

Nhưng trong cuộc điện thoại vừa rồi, thái độ sợ hãi đó của Hạ Đức Giang cũng đủ để cho thấy người thanh niên bình thường trước mặt này có lai lịch đáng sợ đến mức nào!

“Anh Diệp, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cầu xin anh cho tôi một cơ hội, tôi thật sự không dám nữa!”

Lý Bồi Hùng dập đầu như đập tỏi, máu trên trán đã bắt đầu rỉ ra.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang vẫn không có phản ứng gì, tiếp tục chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.

Cuốn tiểu thuyết kỳ lạ mà trước đây anh đọc đã bị gián đoạn rất nhiều ngày, hôm nay đột nhiên cập nhật chương mới.

Mặc dù cuốn tiểu thuyết này vẫn như trước đây, một rổ các lỗi chỉnh tả, câu cú không mượt, logic thì càng hỗn loạn, rối rắm.

Nhưng kỳ lạ là dù Diệp Vĩnh Khang có mắng chửi tác giả của cuốn tiểu thuyết này bao nhiêu lần đi chăng nữa, mỗi khi cập nhật chương mới anh sẽ lập tức vào đọc ngay.

“Viết linh tinh cái gì thế không biết!”

Diệp Vĩnh Khang đọc xong lại chửi mắng một câu như mọi ngày, nhưng đúng lúc này đột nhiên phát hiện, độc giả của cuốn tiểu thuyết này đã tăng lên ba người.

Trước đó, Diệp Vĩnh Khang là độc giả duy nhất của cuốn tiểu thuyết nát tươm này.

“Ha ha, không ngờ rằng, độc giả của tôi lại tăng thêm hai người đấy”.

Lúc này, tác giả dường như biết được Diệp Vĩnh Khang vừa đọc xong, trong hộp chat đột nhiên hiện lên một câu.

Diệp Vĩnh Khang tức giận đáp lại: “Còn sống cơ à, tôi tưởng anh chết rồi chứ, cập nhật chương mới lâu như vậy, sao rồi, một cuốn tiểu thuyết hơn một triệu từ, đến giờ đã có hẳn ba độc giả rồi đấy, anh tự hào lắm đúng không?”

“Ha ha, vậy thì anh không hiểu rồi, có tư cách làm độc giả của tôi cũng giống như anh vậy, đều không phải người bình thường”.

Tác giả nhanh chóng phản hồi.

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên có hứng thú: Hả? Không phải người bình thường? Vậy thì là người gì?

Sau vài giây, tác giả chậm rãi gõ ba ký tự lớn đỏ như máu vào hộp chat: Kẻ hủy diệt!

Kẻ hủy diệt?

Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra, cái này có nghĩa là gì?

Nhưng khi anh định gửi tin nhắn lại thì phát hiện tác giả đã đóng hộp chat rồi.

“Não của người này nhất định là bị lừa đá rồi”.

Diệp Vĩnh Khang tức giận lẩm bẩm một câu, sau đó vươn eo thở dài một hơi, lúc này mới chậm rãi nhướng mi nhìn Lý Bồi Hùng đang quỳ lạy, dập đầu trên đất.

“Anh Diệp, tôi sai rồi, tha cho tôi, tôi thật sự sai rồi…”

Trán của Lý Bồi Hùng đã bị dập mạnh đến mức chảy máu, nhưng ông ta không dám dừng lại mà càng lúc càng dập mạnh hơn.

“Được rồi!”

Diệp Vĩnh Khang vẫy tay, chậm rãi châm điếu thuốc, sau đó bình thản nói: “Ông cầu xin tôi cũng vô dụng, muốn cởi trói thì phải tìm người thắt dây mới được”.

Sau khi nói xong, anh chậm rãi đứng dậy, phủi bụi trên quần áo rồi chậm rãi bước ra ngoài, miệng còn không ngừng ngâm nga một bài hát.

“Anh Diệp…”

Lý Bồi Hùng cảm thấy hơi bối rối, không biết ý của Diệp Vĩnh Khang là gì.

“Ông cứ vui vẻ mà tận hưởng đi nhé!”

Lưu Đại Hải giận dữ ném cho Lý Bồi Hùng một câu, nói: “Coi như ông may mắn, hôm nay anh Diệp không tính toán với ông, nhưng có thể nắm bắt được cơ hội này hay không còn phải phụ thuộc vào vận mệnh của ông, nếu như chị dâu không lên tiếng thì ông cứ chờ rửa cổ cho sạch đi!”

Nói xong, Lưu Đại Hải cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, vênh váo đi ra ngoài.

Trên đường quay về, ánh mắt Lưu Đại Hải nhìn Diệp Vĩnh Khang như nhìn thần tiên vậy.

Tác động của cảnh xảy ra vừa nãy đối với Lưu Đại Hải hoàn toàn không thể dùng lời để diễn tả.

Anh Diệp chỉ cần dùng một tin nhắn, đến cả nhân vật lớn như Hạ Đức Giang cũng phải hoảng loạn sợ hãi, vậy thì lai lịch của anh Diệp rốt cục khủng bố đến mức nào chứ?

“Đừng hỏi gì, cũng đừng nghĩ nhiều”.

Diệp Vĩnh Khang có thể đoán được tâm trạng hiện giờ của Lưu Đại Hải, anh vừa lái xe vừa thản nhiên nói: “Tôi chẳng qua chỉ là một người phàm, ai tôn trọng tôn, tôi sẽ tôn trọng người đó”.

“Cho dù đối phương là người như thế nào, dù chỉ là một người ăn mày, chỉ cần ngay thẳng và trung thành, tôi sẽ coi người đó là bạn”.

“Nhưng con người tôi có một năng lực đặc biệt, cho dù người đó có thủ đoạn thâm sâu thế nào, khả năng che giấu tốt đến đâu, chỉ cần ở trước mặt tôi bày trò láu cá một chút, tôi cũng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, ông có tin khả năng này của tôi không?”

Lưu Đại Hải lập tức túa đầy mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Người khác tôi không dám nói, nhưng sự trung thành tuyệt đối của Lưu Đại Hải tôi với anh có trời đất chứng giám, quyết không hai lòng!”

Diệp Vĩnh Khang khẽ cười: “Ông căng thẳng làm gì, tôi đâu có nói ông”.

“Anh Diệp, tôi…”

“Cứu với!”

Khi Lưu Đại Hải đang định nói, bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ. Khi quay đầu lại nhìn thì thấy mấy gã đô con đang đánh một người phụ nữ quần áo xộc xệch.

“Trình Văn Đống?”

Lưu Đại Hải đột nhiên nhìn thấy Trình Văn Đống đang đứng dựa vào chiếc xe đen ở bên cạnh hút thuốc, mấy tên côn đồ đánh người này rõ ràng là đàn em của ông ta!

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thiếu Gia Thờ Ơ Và Cô Bé Kiếm Sĩ - Hkl 2

Copyright © 2022 - MTruyện.net