Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 119: Ngông cuồng
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 119: Ngông cuồng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Âu Dương Xuyên Trụ nghiến răng nghiến lợi, hai mắt như muốn bùng cháy.

"Mày ngẩn ra đó làm gì, tao đếm đến ba, mày chọn đi!"

Trình Văn Đống bắt đầu đếm ngược: "Ba, hai, một …"

"Chờ đã!"

Âu Dương Xuyên Trụ vội vàng lớn tiếng nói: "Thả cô ấy ra, nếu muốn cánh tay của tôi, tôi cho ông là được chứ gì!"

Vừa nói, anh ta vừa giơ một tay ra, tay kia giơ mã tấu lên, quyết tâm chém thẳng vào cánh tay mình.

"Anh Xuyên Trụ!"

Cô gái hét lên trong tuyệt vọng.

Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên duỗi ra nắm lấy cổ tay Âu Dương Xuyên Trụ.

"Anh Diệp, chuyện này anh đừng quản, tôi có thể tự xử lý".

Âu Dương Xuyên Trụ thấy Diệp Vĩnh Khang ngăn cản, vội vàng nhỏ giọng nói: "Người này trong tay có thiệp mời đại lễ sắc phong, anh mau đi đi, đừng để bị liên lụy…"

Diệp Vĩnh Khang lắc đầu, nhẹ nhàng ấn cánh tay Âu Dương Xuyên Trụ xuống, sau đó xoay người, chăm chú nhìn Trình Văn Đống không chớp mắt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không hề gợn sóng.

"Ồ, có chuyện gì vậy, anh Diệp lại muốn dùng tiền để giải quyết vấn đề sao?"

"Nhưng nãy tôi cũng đã nói rồi, nể có thể nể một lần, lần thứ hai không dễ vậy đâu, nếu anh…"

Bốp!

Vừa nói được nửa lời Trình Văn Đống đã bị Diệp Vĩnh Khang bất ngờ tát vào mặt một cái.

"Đệch, muốn chết à!"

Vài vệ sĩ bên cạnh Trình Văn Đống ngay lập tức vác gậy đập về phía Diệp Vĩnh Khang.

Phịch phịch phịch!

Diệp Vĩnh Khang thậm chí còn không thèm nhìn lên, ba đấm hai đá, mấy tên vệ sĩ lập tức ngã xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Trình Văn Đống, từng bước tiến lại gần.

"Khốn kiếp, Diệp Vĩnh Khang, mày dám đánh tao!"

Trình Văn Đống ôm lấy hai gò má sưng tấy của mình, giơ thiệp mời đại lễ sắc phong trong tay mà ông ta coi như vật thiêng lên, tức giận nói: "Mày có biết đây là cái gì không?"

"Tao nói cho mày biết, mày toi rồi, mày toi rồi, tao hiện tại là khách quý của hầu quân tướng đấy, mày đánh tao, đợi nhặt xác đi!"

Âu Dương Xuyên Trụ và Lưu Đại Hải cũng vội vàng tiến lên, hoảng sợ nói: "Anh Diệp, anh đừng nóng!"

Trán Lưu Đại Hải đổ mồ hôi: "Anh Diệp, bình tĩnh đi. Đánh khách của hầu quân tướng không phải chuyện đùa đâu".

Âu Dương Xuyên Trụ kinh hoàng nói: "Là chuyện cánh tay tôi, người anh em đừng quản kẻo liên lụy!"

Trình Văn Đống nghe thấy những lời này, càng dương dương tự đắc tợn, lắc lắc thiệp mời trong tay, khiêu khích nói: "Đừng, mày không phải giỏi đánh đấm lắm sao? Nào, đánh bên này này, đừng khách khí…"

Bốp!

Diệp Vĩnh Khang lại giơ tay tát.

Chỉ là lần này, sau khi đánh xong anh đã làm một động tác khiến tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ!

Thiệp mời đại lễ sắc phong được Trình Văn Đống coi như sinh mạng đã bị Diệp Vĩnh Khang giật lấy, rồi xé làm đôi trước mặt mọi người!

Không khí xung quanh đóng băng ngay lập tức!

Tất cả đều há hốc mồm, trợn to mắt.

Lưu Đại Hải lại càng choáng váng, suýt chút nữa không đứng vững mà ngã xuống đất.

Đây là thiệp mời đại lễ sắc phong đấy!

Bây giờ nó đã bị xé làm đôi, to chuyện rồi!

"Thiệp mời của tao!"

Sau khi Trình Văn Đống phản ứng kịp, ông ta đột nhiên kêu lên, nhanh chóng giơ hai phần thiệp mời bị xé rách lên, miệng giật giật, sắc mặt tái nhợt.

"Mày xong rồi, mày xong rồi, Diệp Vĩnh Khang, lần này ông trời cũng không cứu được mày…"

Diệp Vĩnh Khang vẫn không chút biểu cảm, chỉ là lại giơ tay lên, vừa định tát ông ta một cái nữa, Âu Dương Xuyên Trụ đã nhanh chóng dùng hết sức mình giữ lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, Lưu Đại Hải cũng vội vàng bước tới, ôm eo Diệp Vĩnh Khang.

"Anh Diệp, anh đừng nóng!"

"Trình Văn Đống, mẹ nó, ông còn ở đó làm gì vậy, mau đi đi!"

Lưu Đại Hải sợ tới mức lạc cả giọng.

Dù biết anh Diệp rất lợi hại, lợi hại hơn cả sự tưởng tượng của ông ta.

Nhưng hầu quân tướng là ai?

Trong toàn bộ nước Long Hạ, người được phong danh hiệu hầu quân tướng đếm trên đầu ngón tay.

Mỗi người trong số họ đều là những nhân vật tầm cỡ, có thể khiến thế giới điên đảo chỉ bằng một cái vẫy tay!

Trọng lượng của hầu quân tướng còn đạt đến mức chưa từng thấy. Tại sao lại được gọi là hầu quân tướng? Chỉ cần từ danh hiệu này, không khó để nhận ra đây là người đứng đầu Hầu tước!

Thế mà bây giờ anh Diệp xé thiệp mời đại lễ sắc phong của hầu quân tướng, to chuyện rồi!

"Đồ điên, đúng là đồ điên, chờ thi thể tan thành từng mảnh đi!"

Trình Văn Đống lên xe, cười ha hả rời đi, không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại có gan xé thiệp mời đại lễ sắc phong, chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ thì sao chứ?

Trong mắt hầu quân tướng, chỉ là một hạt cát, thổi nhẹ là có thể bay đi!

“Anh Diệp, mau rời đi ngay đi, đi càng xa càng tốt, tôi sẽ lập tức tìm cho anh quần áo để thay, rồi chuẩn bị xe cho anh nữa!"

Âu Dương Xuyên Trụ lo lắng nuốt nước miếng.

Hai bắp chân của Lưu Đại Hải đều run lên: "Người anh em này nói đúng đấy, anh Diệp, anh mau đi đi. Tốt nhất trước khi xảy ra chuyện thì hãy chạy đến biên giới, sau đó đừng bao giờ quay lại nữa!"

Nhìn thấy vẻ mặt cuống quýt của hai người bọn họ, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy rất cảm động.

Tấm lòng của con người sẽ chỉ bộc lộ mặt thật của nó trong những thời điểm quan trọng thôi.

Trình Văn Đống thì hay rồi, trước khi nhận được thiệp mời đại lễ sắc phong thì nịnh lấy nịnh để, thiếu chút nữa là quỳ xuống vẫy đuôi trước mặt anh.

Bây giờ nghĩ mình “có quyền” thì ngay lập tức có thể trở mặt, coi như không quen biết.

"Đừng lo, tôi không sao, tấm lòng của hai người tôi xin nhận".

Diệp Vĩnh Khang cười nhìn hai người bọn họ: "Chỉ là tôi không có thói quen chạy trốn, đừng nói là thiệp mời đại lễ sắc phong, ngay cả khi hầu quân tướng đích thân đến, hắn cũng phải nghe theo lời của tôi, tôi đi hướng đông thì hắn nhất quyết không dám đi hướng tây".

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang cười, vỗ vai hai người, sau đó mở cửa khởi động xe rời đi.

Lưu Đại Hải và Âu Dương Xuyên Trụ đứng nguyên tại chỗ, những hạt mồ hôi trên trán họ túa ra.

"Anh Diệp quá điên cuồng rồi, đây là chuyện lớn đấy!"

Âu Dương Xuyên Trụ cuống hết cả lên.

Lưu Đại Hải cay đắng: "Bây giờ chỉ cầu nguyện hầu quân tướng là người khoan dung độ lượng thôi …"

Bọn họ không hề có ý coi thường Diệp Vĩnh Khang, nhưng những lời Diệp Vĩnh Khang nói vừa rồi đối với bọn họ mà nói, đúng là quá kiêu ngạo rồi.

Ngay cả khi hầu quân tướng đứng trước mặt anh, cũng phải phục tùng anh sao?

Điều này ... e rằng cho dù là chỉ huy cao nhất của Cục tác chiến Long Hạ, lão Trịnh Thiên Khải cũng không dám nói ra điều này!

Hai người đều lo lắng, nhưng mà Diệp Vĩnh Khang đã sớm ném chuyện vừa rồi lên chín tầng mây rồi, anh đã tới cổng trường mẫu giáo chờ Diệp Tiểu Trân tan học.

Kỳ thật, vừa rồi anh quả thực không kiêu ngạo, anh chính là hầu quân tướng, đương nhiên phải nghe lời anh rồi.

"Bố!"

Diệp Tiểu Trân giang tay chạy về phía Diệp Vĩnh Khang.

"Con gái ngoan!"

Diệp Vĩnh Khang ôm Diệp Tiểu Trân nâng qua đầu, mỗi lần đón con gái đi học về, Diệp Vĩnh Khang đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Anh Diệp".

Lúc này Diêu San cũng tươi cười bước tới, lúc Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, nhìn thấy Diêu San, anh không khỏi sửng sốt.

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thỏ Đáng Yêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net