Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 126: Nhà họ Diệp phương Bắc (2)
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 126: Nhà họ Diệp phương Bắc (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Điều này khiến mấy ông chú, ông bác sớm vốn nhòm ngó vị trí người thừa kế giống như tóm được cơ hội tốt, món quà vàng từ trên trời rơi xuống vậy.

Thế là bọn họ bắt đầu tạo ra những cạm bẫy hãm hại độc ác, tàn nhẫn đối với người còn ít tuổi như Diệp Vĩnh Khang hết lần này đến lần khác. Giai đoạn đó nhà họ Diệp luôn vô duyên vô cớ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.

Và những chuyện ngoài ý muốn này cuối cùng điều tra ra thì vừa hay đều đổ dồn lên Diệp Vĩnh Khang.

Khi đó còn may là ông nội của Diệp Vĩnh Khang vẫn giữ vị trí gia chủ, vì vậy những âm mưu toan tính kia không gây tổn hại gì cho Diệp Vĩnh Khang.

Thế nhưng số mệnh dường như không định bỏ qua cho anh, sau khi bố mẹ xảy ra chuyện chưa tới nửa năm thì ông nội cũng qua đời vì một trận bạo bệnh.

Vị trí gia chủ nhà họ Diệp tạm thời do bà cụ Diệp tiếp quản, và cũng bắt đầu từ đó, ác mộng đã thật sự đổ lên người Diệp Vĩnh Khang.

Việc đầu tiên mà bà cụ Diệp làm khi lên giữ vị trí đó là loại bỏ phe đối lập. Phàm là những kẻ không thuận theo bà ta thì đều chịu phải sự bài trừ và chèn ép, thậm chí có mấy người vô cùng trung thành với ông chủ nhà họ Diệp cũng đều bay hơi trong một đêm.

Sau khi hoàn toàn kiểm soát nhà họ Diệp thì bà cụ Diệp bắt đầu ra tay vô cùng độc ác với Diệp Vĩnh Khang.

Nguyên nhân rất đơn giản, bố của Diệp Vĩnh Khang không phải do bà ta sinh ra.

So với Diệp Vĩnh Khang thì bà ta càng yêu quý con trai của chú thứ hai hơn.

Chỉ cần Diệp Vĩnh Khang còn thì quy tắc của tổ tiên để lại vẫn không thay đổi, cách duy nhất đó là khiến cho cái thứ nghiệt chủng gây trở ngại kia biến mất vĩnh viễn.

Thế là dưới ý tứ của bà cụ Diệp, tất cả người nhà họ Diệp đều bắt đầu tìm cách bài trừ, chèn ép Diệp Vĩnh Khang còn nhỏ khi đó.

Mỗi ngày họ đều tìm cách gây sự với Diệp Vĩnh Khang, không cho anh ngồi bàn ăn cơm, mùa đông cố tình hất nước lạnh lên người anh và phạt anh đứng trong sân.

Chỉ cần là người nhà họ Diệp thì đều có thể mở miệng ra chửi và giơ tay lên đánh Diệp Vĩnh Khang.

Người em họ kém anh ba tuổi có một lần đã vứt cả lệnh bài của bố mẹ Diệp Vĩnh Khang xuống đất ngay trước mặt anh.

Trong lúc cuống cuồng Diệp Vĩnh Khang đã đẩy người em họ này khiến người em họ đứng không vững, dập đầu vào bàn, nổi một cục u to đùng.

Vốn đây chỉ là chuyện cãi vã rất bình thường giữa đám trẻ con nhưng lại bị bà cụ túm lấy cơ hội vu oan rằng Diệp Vĩnh Khang có rắp tâm muốn hại chết người em họ của mình.

Lý do là vì Diệp Vĩnh Khang lo lắng người em họ này sẽ cướp mất vị trí thừa kế gia chủ của anh.

Cuối cùng, thông qua gia tộc bàn bạc, toàn bộ đã bỏ phiếu thực hành gia pháp đối với Diệp Vĩnh Khang.

Ngày hôm đó, Diệp Vĩnh Khang bị trói trong một cái cây to trong sân. Anh khóc và cầu xin tới mức cổ họng khản đặc.

Thế nhưng hàng trăm người nhà họ Diệp đều chỉ đứng đó nhìn anh với vẻ lạnh lùng cùng khuôn mặt tươi cười trên sự đau khổ của người khác.

Bà cụ nhà họ Diệp chính thức tuyên bố tội đồ của Diệp Vĩnh Khang, sau đó nói rằng anh vĩnh viễn bị gạch tên khỏi gia phả của nhà họ Diệp.

Rồi dùng gậy bóng chày đánh gãy hai chân của anh, cho anh vào bao tải, ném xuống dòng sông lạnh cắt da cắt thịt.

“Cậu chủ, cậu nói những điều đó là hiểu lầm bà chủ rồi, năm đó bà cũng chỉ nhất thời hồ đồ, những năm qua, ngày nào bà ấy cũng gọi tên cậu”.

“Khi bà ấy biết cậu chưa chết và còn trở về nước thì cậu không biết bà ấy vui thế nào đâu, nể tình người thân mong cậu chủ…”

“Lục Đào, mẹ kiếp, ông cho rằng tôi là thằng ngốc sao?”

Diệp Vĩnh Khang tức giận nói: “Các người tìm đủ mọi cách muốn tôi quay về thì e rằng bệnh của cái thằng súc sinh đó lại tái phát rồi chứ gì!”

“Xin ông quay về nói với bà phù thủy ấy một tiếng, nếu không phải tôi nể tình mang huyết mạch của nhà họ Diệp thì nhà họ Diệp sớm đã không còn rồi. Mẹ kiếp!”

“Tôi có thể không so đo chuyện trước đây, nhưng tôi và nhà họ Diệp không còn liên quan gì nữa, muốn dùng cốt tủy của tôi để cứu tên súc sinh đó sao, đừng có mơ”.

Thực ra khi Lục Đào nói ra ý đồ đến đây của mình thì Diệp Vĩnh Khang đã đoán ra được nguyên nhân.

Người em họ của anh sinh ra đã mắc một bệnh hiểm nghèo, tủy sống của Diệp Vĩnh Khang vừa hay phù hợp với người đó, có thể cứu được mạng sống của kẻ đó, nếu không thì tên súc sinh đó đã sớm chết từ lâu rồi.

Giờ nhà họ Diệp đột nhiên tìm tới, không phải vì tủy sống của anh thì còn có thể vì cái gì chứ?”

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lương Sử: Mạnh Ngọc

Copyright © 2022 - MTruyện.net