Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 76: Đồng Thi
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 76: Đồng Thi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau núi.

Vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời, to vằng vặc như một tấm ngọc bích.

Gió hiu hiu thổi, thời tiết đêm nay vô cùng đẹp.

Nhưng lúc này Trần Tiểu Túy không có chút tâm trạng nào để tận hưởng cảnh sắc trước mặt. Lớn như thế này, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy sợ hãi và tuyệt vọng như vậy.

Ngụy Trang đứng bên cạnh cô ấy với ánh mắt quỷ dị, sau lưng cô ấy có ít nhất năm trăm người đàn ông cường tráng, hung hãn, tràn đầy sát khí.

Cách đó chưa đầy hai mươi mét là người nhà họ Hàn, đen sì một vùng, số người ít nhất là gấp ba lần bên này.

“Ngụy Trang, tao thấy mày chán sống rồi đúng không, dám đối đầu với tao, lẽ nào mày không biết hậu quả là gì sao?”

Hàn Sách Hổ đứng ngay đối diện, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Hôm nay, tao sẽ chặt đầu mày để cúng tế Sư tử đen!”

“Sách Hổ, từ lúc nào mày trở nên nhiều lời như vậy thế”.

Ngụy Trang lên tiếng, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng êm ái, đối mặt với nhà họ Hàn có số lượng gấp ba lần mình nhưng ông ta không hề tỏ ra chút sợ hãi nào cả.

Bởi vì hôm nay ông ta có hai quân át chủ bài!

Từ khi nhà họ Chu sụp đổ, ông ta trước giờ chưa bao giờ cam tâm tình nguyện trở thành người đứng ở vị trí thứ hai trong thế giới ngầm, vì ngày hôm nay ông ta đã chuẩn bị rất lâu rồi.

Thực tế, cho dù Trần Tiểu Túy không tới tìm ông ta, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ khơi dậy ngày này, Trần Tiểu Túy đối với ông ta mà nói chỉ là một quân bài che mắt mà thôi.

“Nhà họ Hàn mày làm ăn lớn, Hàn Sách Hổ mày còn danh tiếng lẫy lừng hơn, chỉ là đối với tao mà nói, mày chẳng qua chỉ là một kẻ thô lỗ cậy người đông ức hiếp người khác mà thôi!”, Ngụy Trang cười nói.

Hàn Sách Hổ cười khẩy nói: “Bớt mấy thủ đoạn kích tướng chết tiệt ấy đi, nhưng nếu mày đã nói như vậy thì tao sẽ chơi với mày một ván, Lam Tang!”

Vừa dứt lời, một người chậm rãi bước ra khỏi đám đông.

Người này có nước da màu lúa mì, vóc dáng cường tráng, mái tóc dài xoăn tự nhiên, đôi mắt được bao phủ bởi một tia sáng lạnh lùng.

Khi người này xuất hiện, nhiệt độ xung quanh như lập tức giảm xuống vài độ vậy.

“Chà, đây chắc hẳn là chiến tướng số một của mày nhỉ, có biệt danh là Thái Quyền Vương Tử Lam Tang đúng không?”

Ngụy Trang vẫn không hề sợ hãi, mà chậm rãi tiến lên từng bước: “Đã như vậy, vậy tao sẽ cho Thái Quyền Vương Tử mày biết thế nào là lễ độ!”

Trong khi đang nói, cơ thể của Ngụy Trang đột nhiên gồng lên, sau đó ngón chân đạp mạnh xuống đất, toàn thân lập tức bắn về phía đối phương như một mũi tên đứt dây.

Đồng thời, tay phải của ông ta rút một thanh đao rộng bằng lòng bàn tay từ thắt lưng ra phía sau một cách nhanh như chớp.

Soạt!

Một đao chém xuống!

Lam Tang nhích người sang một bên theo bản năng, lưỡi đao gần như sượt qua má Lam Tang.

Nhưng dường như Lam Tang đã dự đoán được điều này, ông ta nhẹ nhàng nghiêng tay, lưỡi đao đột ngột đổi hướng, chém sang một bên.

Soạt!

Tốc độ của thanh đao này cực kỳ nhanh, góc cắt rất tinh xảo, cho dù là đòn bất ngờ nhưng gần như chặn hết đường lui của Lam Tang.

Lưỡi đao cứ như vậy cứa ngang cổ họng Lam Tang!

Đòn này chỉ xảy ra trong thời gian chớp nhoáng!

Ngụy Trang đạt được mục tiêu, thu đao về.

Một tia sáng quỷ quyệt và lạnh lùng lóe lên trong mắt ông ta: “Sách Hổ, có vẻ như chiến tướng số một dưới trướng mày cũng chỉ được như vậy thôi à”.

Đây là một trong số hai con bài át chủ của Ngụy Trang.

Bao nhiêu năm nay ông ta giấu kín tên tuổi của mình, không một ai biết rằng ông ta chính là Cuồng Đao từng khuynh đảo cả phương Bắc.

Không phải ông ta khiêm tốn, mà là ông ta muốn đặt quân át chủ bài này vào thời khắc quan trọng nhất, bây giờ đã đến lúc rồi!

Ông ta muốn một lần tiêu diệt Hàn Sách Hổ, leo lên vị trí đứng đầu trong thế giới ngầm ở Giang Bắc!

Một khi Lam Tang chết, tinh thần của đối thủ sẽ bị giảm xuống rất nhiều, đến lúc đó ông ta có thể xuất ra con bài thứ hai của mình…

Vù!

Tuy nhiên đúng lúc này, Ngụy Trang đột nhiên cảm nhận được một luồng gió đang lao tới từ phía sau!

Ông ta lập tức xoay người lại, đang định vung đao lên thì đã thấy đầu gối của Lam Tang đập vào ngực mình.

Con ngươi của Ngụy Trang chợt co rút lại, ông ta cố hết sức lùi lại phía sau, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh. Ít nhất một nửa sức mạnh của đòn này đã đập vào ngực ông ta một cách kịch liệt.

Bụp!

Cho dù như vậy, toàn thân Ngụy Trang vẫn bay ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi!

“Mày…”

Ngụy Trang hoài nghi nhìn chằm chằm Lam Tang, ông ta nhớ rõ vừa rồi thanh đao sắc bén đã đâm vào cổ họng đối phương, làm sao có thể…

“Ngụy Trang, xem lại đao của mày đi”.

Hàn Sách Hổ cười khẩy nói.

Ngụy Trang lập tức nhìn thanh đao trong tay, khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, sắc mặt lập tức tái nhợt!

Thanh đao đã gắn bó với ông ta hơn hai mươi năm nay, được làm từ nguyên liệu tốt nhất, có khả năng chiếm sắt như chém bùn, lúc này lưỡi đao đã cong thành hình răng cưa!

Nhìn lại Lam Tang, trên cổ không có bất kỳ dấu vết nào!

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

Trong mắt Ngụy Trang lóe lên một tia hoảng sợ, ông ta tuyệt đối không tin có người có thể dùng cơ thể bằng xương bằng thịt của mình để chống lại một thanh đao sắc bén, chém sắt như chém bùn của mình!

“Chuyện này tuyệt đối không thể nào”.

Hàn Sách Hổ cười một cách hung dữ: “Mày chỉ biết Lam Tang là Thái Quyền Vương Tử, nhưng cậu ấy giống mày, có hai thân phận”.

“Trước đây biệt danh của mày không phải là Cuồng Đao sao? Trùng hợp thật đấy, Lam Tang trước đây cũng có một biệt danh, gọi là là Đồng Thi (cơ thể bằng đồng)!”

“Cái gì, Đồng Thi!”

Con ngươi của Ngụy Trang co rút mạnh, vẻ mặt tràn đầy khó tin.

Chẳng trách đao vừa rồi của ông ta không hề gây chút tổn hại nào cho Lam Tang, thì ra gã là Đồng Thi!

Đồng Thi, cái tên này năm đó cũng làm mưa làm gió, so sánh với cái tên Cuồng Đao của ông ta, đúng là cách xa một trời một vực.

Ý nghĩa của cái tên Đồng Thi này đúng như tên gọi, thân thủ và võ công cao cường, mình đồng da sắt. Nghe đồn đạn cũng thể xuyên thủng được, bây giờ xem ra có vẻ còn mạnh hơn cả như vậy!

“Ngụy Trang, mày tự chặt đầu xuống, hay là tao tới giúp mày đây?”

Hàn Sách Hổ mỉm cười dữ tợn nói: “Tao thấy để tự mày ra tay có lẽ tốt hơn, ít nhất còn có chút mặt mũi”.

“Sách Hổ, chuyện hôm nay tốt nhất nên dừng ở đây!”

Ngụy Trang nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù hôm nay mày giết tao, tao cũng có thể khiến mày tổn thương sinh lực, chuyện này cũng không hề có lợi cho nhà họ Hàn mày đâu!”

“Tổn thương sinh lực?”

Hàn Sách Hổ đột nhiên phá lên cười: “Ngụy Trang à Ngụy Trang, tao luôn cho rằng mày là người có chút đầu óc, sao hôm nay lại đơn thuần như vậy?”

“Xem ra hôm nay mày không cần mặt mũi nữa, nếu đã như vậy, vậy thì tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!”

Hàn Sách Hổ trầm giọng nói: “Đi chặt đầu của Ngụy Trang xuống cho tôi!”

Một tia lạnh lùng trong mắt xẹt qua mắt Lam Tang, sau đó bước từng bước về phía Ngụy Trang.

“Sách Hổ, đây là do mày ép tao, mày cho rằng tao chỉ có một con bài thôi sao!”

Ngụy Trang đột nhiên hét lên: “Lên cho tôi!”

Soạt soạt!

Phía sau truyền tới một tràng tiếng rút đao, nhưng không có bất kỳ ai tiến lên trước một bước.

“Điếc rồi à, tôi bảo các người…”

Ngụy Trang lập tức quay đầu lại, định chửi mắng một câu, nhưng vừa mới nói được một nửa, cả người đã đông cứng tại chỗ.

Lần này ông ta mang theo gần năm trăm người, nhưng trong nháy mắt đã ngã xuống hơn phân nửa.

Mấy chục người còn lại, thanh đao sáng quắc trên tay, máu tươi chảy dài trên lưỡi đao.

“Các người… các người phản bội tôi!”

Ngụy Trang phẫn nộ gầm lên.

Người dẫn đầu hất nhẹ giọt máu trên thanh đao, cười lạnh nói: “Ngụy Công Công, ông nhầm rồi”.

“Bảy mươi hai đao Tây Bắc chúng tôi sớm đã là người của anh Hổ rồi. Nếu không ông thật sự cho rằng chúng tôi chịu làm đàn em cho một tên thái giám kỳ quặc như ông sao?”

Hàn Sách Hổ cười lạnh một tiếng: “Ngụy Trang, mày đừng tưởng rằng tao không biết những tính toán mấy năm nay của mày”.

“Âm thầm phát triển thế lực của riêng mình, tưởng rằng trời không biết đất không hay nhưng đã bị tao tóm gọn từ sớm rồi”.

“Bảy mươi hai đao Tây Bắc từ lâu đã là người của tao rồi. Họ ở bên cạnh mày chỉ là để xem xem rốt cuộc mày muốn giở trò gì mà thôi”.

“Nhưng mày luôn tự cho rằng mình rất thông minh, còn sử dụng họ như con át chủ bài bí mật của mình. Ha ha, Ngụy Trang, hôm nay mày đã chấp nhận số phận chưa”.

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Con Rối

Copyright © 2022 - MTruyện.net