Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 86: Đánh người như treo tranh
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 86: Đánh người như treo tranh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhưng tên thanh niên húi cua không nghĩ nhiều như vậy vào lúc này, mặc dù không muốn giết một người vô tội, nhưng gã sẽ không vì vậy mà đắc tội với La Thiên Bằng.

Vì vậy, gã chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi!

Vù--

Một chiêu Phượng Nhãn Quyền đầy sát lực, nhằm thẳng vào cổ họng của đối phương, nếu đã không thể nương tay, thì hãy để đối thủ ra đi bớt đau đớn hơn chút!

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tên thanh niên húi cua liền biến sắc!

Cú đấm tưởng chừng như bình thường của đối thủ đột ngột tăng tốc giữ chừng!

Mà tốc độ này nhanh đến mức không thể diễn tả được, giống như di chuyện tức thời vậy!

Khi gã muốn rút lui thì đã quá muộn.

Bốp!

Một cú đấm mạnh vào ngực, như thể bị một chiếc xe tải lớn tông mạnh, cả người gã giống như cánh diều bị đứt dây, bắn về phía sau.

Gã đập mạnh vào bức tường cách đó bảy tám mét, nhưng không rơi xuống ngay lập tức, thay vào đó, gã bị dính chặt vào tường trong vài giây trước khi rơi cái ‘rầm’ xuống đất.

Mọi người đều chết lặng.

Không khí xung quanh lặng ngắt như tờ.

Có hai lý do khiến họ ngạc nhiên, thứ nhất là cú đấm tưởng như không có lực kia lại có thể đánh bay được tên thanh niên húi cua?

Điều khiến bọn họ kinh ngạc nhất chính là nguyên nhân thứ hai. Sau khi tên thanh niên húi cua bị đánh bay lên không trung, sau khi va vào tường thì phải rơi xuống ngay chứ, nhưng vừa rồi, thân thể gã bị dính trên tường mấy giây rồi mới từ từ rơi xuống!

"Tần Hạc, mẹ nó, mày cố ý đúng không!"

La Thiên Bằng tức giận hét lên, hắn cũng là kẻ luyện võ, hắn hiểu rõ sức mạnh của tên thanh niên húi cua, vì vậy theo quan điểm của hắn, tên thanh niên húi cua nhất định là cố tình để thua.

Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Phụt--

Tên thanh niên húi cua bỗng nhiên từ trong miệng phun ra một ngụm máu đỏ.

Lần này gã mặc kệ thằng ngu La Thiên Bằng, chật vật đứng lên, nhìn vào Diệp Vĩnh Khang mà không có bất kỳ thù oán hay tức giận nào.

Ngược lại còn rất hưng phấn, gã nói: "Người anh em, có thể để lại thông tin liên lạc không?"

"Xin lỗi, tôi thực sự không thích giao lưu với những người không quen".

Diệp Vĩnh Khang thản nhiên đáp, nói xong liền xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

"Khốn kiếp, Tần Hạc, mẹ nó, mày trúng tà rồi à, mau đuổi theo đi, hôm nay tao phải khiến cho thằng đó…"

La Thiên Bằng vô cùng tức giận, không ngừng hét lớn.

"Anh La, vừa rồi không phải là tôi cố ý thua anh ta đâu. Chuyện này kết thúc ở đây đi. Anh nên cảm thấy may mắn vì lúc nãy người kia không hề có ý định giết người đi!"

Nhưng lần này, tên thanh niên húi cua đã không còn khách khí với hắn nữa, sau khi dửng dưng buông nhẹ một câu, gã đi thẳng về phía xe của mình.

"Bố, con vừa đụng phải một người, kỹ năng của anh ta có thể giúp chúng ta giải quyết vấn đề đó".

Tên thanh niên húi cua gọi một cuộc gọi.

"Người như nào? Kỹ năng của anh ta đã đạt tới mức nào rồi?"

Đầu dây bên kia hỏi.

Tên thanh niên húi cua thở ra một hơi, chậm rãi nói ra năm chữ: "Đánh người như treo tranh!"

Đánh người như treo tranh.

Chỉ những người đã luyện tập kung fu đến một trình độ nhất định mới có thể biết được năm từ này có nghĩa là gì.

Khi gã trúng chiêu vừa rồi, lực truyền thẳng qua lưng và vẫn tiếp tục kéo dài không ngừng nên khi đập vào tường, gã vẫn chịu tác dụng của lực, do đó cơ thể dính vào tường vài giây rồi mới từ từ giảm rơi xuống.

Những người đạt đến trạng thái này rất hiếm!

Tuy nhiên, sự việc này đối với Diệp Vĩnh Khang cũng không có gì đáng nói, cú đấm vừa rồi của anh quả thực chỉ là đánh đại, cũng chỉ tốn 20% sức lực của anh, chẳng qua là bởi vì kẻ đó không có vẻ gì là độc ác, cho nên mới không đuổi cùng giết tận.

"Không ngờ anh lại biết võ công!"

Lúc này, Lâm Tĩnh nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt lấp lánh.

Khi mới bắt đầu, cô ấy đặc biệt coi thường Diệp Vĩnh Khang, cho rằng anh là một người đàn ông vô trách nhiệm phụ bạc.

Nhưng sau khi trải qua một số chuyện, Lâm Tĩnh mới dần dần bắt đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang với vẻ ngưỡng mộ, nhưng cô ấy không ngờ rằng người này là một kho báu, luôn đem đến cho cô ấy những điều bất ngờ.

"Hay là tôi tôn anh làm thầy, anh dạy tôi kung fu để sau này không sợ côn đồ nữa!"

Lâm Tĩnh lúc này giống như một fan cuồng, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Diệp Vĩnh Khang.

"Không, trông tướng mạo cô rất an toàn, côn đồ nhìn thấy cô đều phải rút lui".

Diệp Vĩnh Khang cười nói, mặc dù Lâm Tĩnh mỗi lần nhìn thấy anh đều nói những lời khó nghe, nhưng Diệp Vĩnh Khang không hề tức giận, anh đặc biệt thích tính cách tự do sảng khoái của cô gái này.

"Đậu, anh đang mắng ai đấy, tôi đây đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhé, anh có biết thưởng thức không đấy!"

Lâm Tĩnh trợn mắt đáp.

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang chợt nhận ra có gì đó không ổn.

Triệu Đại Lực đi theo hai người họ suốt, từ đầu đến cuối không nói một lời, điều này không hợp với tính cách của anh ta.

Anh vội vàng quay đầu lại, thấy Triệu Đại Lực hai mắt đờ đẫn, vẻ mặt vô cảm, động tác đi lại vô cùng cứng ngắc, chẳng khác gì người máy.

"Đại Lực, anh sao vậy? "

Lâm Tĩnh nghi ngờ hỏi.

Nhưng Triệu Đại Lực, như không nghe thấy anh nói, vẫn ngơ ngẩn đi thẳng về phía trước.

"Anh ta đang muốn làm gì vậy?"

Diệp Vĩnh Khang chưa từng gặp phải tình huống này, anh cũng không khỏi ngẩn ra.

"Tôi không biết, anh ta…"

Ngay khi cả hai đang nói chuyện, phía trước chợt ‘ầm’ một cái.

Diệp Vĩnh Khang và Lâm Tĩnh trợn to mắt kinh ngạc.

Triệu Đại Lực đã đập đầu vào cột điện!

Càng kỳ quái hơn nữa là sau khi Triệu Đại Lực ngã ngửa ra đất vẫn không có động tĩnh gì, hai mắt tròn xoe, chân và tay vẫn giữ nguyên tư thế bước đi, hệt như một tác phẩm điêu khắc.

"Đại Lực, Đại Lực?"

Lâm Tĩnh đưa tay lay lay, Triệu Đại Lực vẫn không có động tĩnh gì, nhưng nhịp tim và hô hấp của đối phương vẫn bình thường.

"Chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy?"

Lâm Tĩnh bắt đầu cảm thấy lo lắng, Diệp Vĩnh Khang bên cạnh cũng không khỏi ngẩn ra, anh chưa từng gặp phải tình huống như vậy bao giờ.

Ù ù——

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Tĩnh đột nhiên vang lên.

"Nguy rồi, là bố tôi gọi!"

Lâm Tĩnh cuống đến độ giậm chân, nhưng vẫn nghe điện thoại.

"Tĩnh Tĩnh, con với Tiểu Triệu tiến triển đến đâu rồi?"

Lâm Đại Long ở đầu dây bên kia mỉm cười hỏi thăm, Triệu Đại Lực là con trai của đồng đội cũ nên ông ấy trước giờ rất thích Triệu Đại Lực, vì vậy Lâm Đại Long luôn hy vọng rằng con gái ông ấy có thể ở bên Triệu Đại Lực.

"Vừa mới gặp, về sau sẽ dần dần tìm hiểu ... Bố, có vẻ như có chuyện gì đó đã xảy ra với Đại Lực rồi".

Lâm Tĩnh biết chuyện này rất nghiêm trọng, cô ấy cũng không dám giấu giếm, nên nhanh chóng giải thích tình huống của Triệu Đại Lực lúc này cho bố nghe.

Nhưng không ngờ rằng sau khi Lâm Đại Long nghe xong, không những không hoảng sợ mà còn cười lớn ở đầu kia điện thoại: "Không sao, chuyện thường thôi, cậu ấy chỉ bị chết máy tí ấy mà".

"Chết máy?"

Lâm Tĩnh bối rối.

Lâm Đại Long cười giải thích: "Khi Đại Lực còn nhỏ, đầu bị cánh cổng kẹp phải. Sau này, mỗi khi gặp phải chuyện gì phấn khích, não thằng bé sẽ gặp phải tình trạng như chết máy vậy, chuyện thường ấy mà".

Lâm Tĩnh sau khi nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì anh ta sẽ như vậy bao lâu? Con không thể để anh ta cứ nằm trên đất thế được".

"Cái này cũng không ổn định, có khi vài phút, có khi vài ngày, lâu nhất là bị hơn một tuần".

"Như này đi, hay con cố gắng nói điều gì đó kích thích thần kinh của cậu ấy, như vậy cậu ấy có thể khởi động lại đó".

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thái Thượng Bảo Triện

Copyright © 2022 - MTruyện.net