Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 87: Kẻ tống tiền
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 87: Kẻ tống tiền

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Kích thích thần kinh?

Lâm Tĩnh và Diệp Vĩnh Khang nhìn nhau chằm chằm, tự hỏi điều gì có thể kích thích được Triệu Đại Lực.

"Nhặt tiền, nhặt tiền đi, tiền rơi trên đất kìa!"

Lâm Tĩnh hét vào mặt Triệu Đại Lực.

Nhưng Triệu Đại Lực hoàn toàn không phản ứng.

"Trúng số độc đắc rồi!"

"Vợ anh sinh con rồi kìa!"

"Người đẹp đến rồi!"

"Ăn cơm thôi!"

"Đánh nhau kìa!"

…….

Lâm Tĩnh đã thử hàng chục phương pháp, hét khô cả môi nhưng Triệu Đại Lực trông vẫn như cũ, ánh mắt đờ đẫn, bất động, chả có phản ứng gì.

"Phải làm sao bây giờ, cái gì có thể kích thích anh ta chứ!"

Lâm Tĩnh cuống đến mức giậm chân, tuy rằng bố cô nói Triệu Đại Lực chết máy là chuyện bình thường, nhưng không thể để anh ta nằm ở đây mãi được.

Diệp Vĩnh Khang cũng chán nản, đang lúc bí bách, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền quát Triệu Đại Lực một tiếng: "Của anh bằng con giun!"

Bùm!

Nghe vậy, Triệu Đại Lực đột nhiên bật lên như một con cá chép, mặt đỏ bừng nói: "Anh nói cái gì? Của anh mới là con giun đất, của tôi là mãng xà!"

Vừa nói, anh ta vừa quay đầu nhìn Lâm Tĩnh, nghiêm túc giải thích: "Tĩnh Tĩnh, của anh cũng không nhỏ đâu, chỉ là của tên này lớn quá thôi".

Lâm Tĩnh mặt đỏ bừng: "Ừ ừ, anh không sao là tốt rồi, vậy, Đại Lực, không còn sớm nữa, anh về Nam Giang trước đi".

"Ừ được, vậy thì em cũng về nghỉ ngơi sớm đi. Nhớ tới Nam Giang tìm anh chơi nhé. Anh sẽ đưa em đến mỏ đào vàng".

Triệu Đại Lực lái chiếc Hummer dài của mình đi, khi đang đi trên đường cao tốc, anh ta chợt nghĩ đến điều gì đó, vỗ trán nói: "Mẹ nó, tại sao vừa rồi mình lại chết máy nhỉ?"

Mỗi lần sau khi Triệu Đại Lực bị chết máy, sẽ bị mất trí nhớ tạm thời, có nghĩa là anh ta sẽ không nhớ tại sao mình bị chết máy trong một thời gian.

"Tôi thấy tên này cũng không tệ đâu, hay là cô cân nhắc thử xem?"

Trên đường đưa Lâm Tĩnh trở về, Diệp Vĩnh Khang vừa cười vừa lái xe.

Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên tiếp xúc với Triệu Đại Lực, nhưng Diệp Vĩnh Khang đã có ấn tượng tốt về anh chàng cao lớn này, thích sự chất phác lương thiện nơi anh ta, đồng thời anh ta cũng là một người có tinh thần hào hiệp.

"Thôi đi, người này có thể làm bạn, nhưng không phải mẫu người tôi thích".

Lâm Tĩnh cười đáp, cô ấy không ghét Triệu Đại Lực.

"Vậy cô thích kiểu gì?"

Diệp Vĩnh Khang cười hỏi.

Lâm Tĩnh cười, nhưng không nói gì, chỉ quay đầu lại vô tình liếc về phía Diệp Vĩnh Khang.

"Em yêu, anh về rồi đây".

Diệp Vĩnh Khang về nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy Hạ Huyền Trúc đang buồn bực ngồi trên sô pha, vẻ mặt đau khổ.

"Sao vậy? Gặp phải chuyện gì không vui à?"

Diệp Vĩnh Khang vội vàng đi tới, quan tâm nói.

Hạ Huyền Trúc khẽ thở dài: "Hôm nay là ngày đầu tiên xây dựng khu công nghiệp, không ngờ mọi việc lại trắc trở như vậy".

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi.

Hạ Huyền Trúc trông có vẻ đau khổ, kể ngắn gọn về những gì đã xảy ra.

Hôm nay là ngày đầu tiên khởi công dự án khu công nghiệp, Hạ Huyền Trúc đích thân chỉ đạo đội thi công và các vật tư cơ khí liên quan tiến vào công trường.

Do nhiều máy móc đều là xe tải trọng nặng nên không thể đi qua đường nội thành, phải đi đường vòng qua con đường nhỏ ở ngoại thành.

Trên con đường nhỏ đó, đội thi công nhìn thấy một chiếc túi du lịch nằm chắn ngang đường nên xuống xe di chuyển chiếc túi du lịch sang bên đường.

Bất ngờ, một đám người lao ra từ khu rừng bên cạnh, nói rằng tất cả những chiếc bình cổ trong túi du lịch đều đã bị vỡ, phải bồi thường.

Mức giá đưa ra thậm chí còn cao một cách nực cười, Hạ Huyền Trúc nhất định không đồng ý, kết quả là nhóm người này không nói không rằng bắt đầu đập phá.

Không chỉ đập phá rất nhiều thiết bị xây dựng, mà còn làm bị thương rất nhiều công nhân, ngày đầu tiên xây dựng đã gặp chuyện như vậy, khiến Hạ Huyền Trúc cảm thấy vô cùng phiền muộn.

"Đây rõ ràng là tống tiền mà".

Diệp Vĩnh Khang cau mày nói: "Đã báo cảnh sát chưa?"

Hạ Huyền Trúc cười khổ: "Đã báo rồi, nhưng loại chuyện này cũng vô dụng, bọn côn đồ đó cũng chỉ rình ở đó nhiều nhất là vài ngày thôi, nhưng nếu ngày nào cũng gây sự như thế này, sẽ không thể làm việc được".

Diệp Vĩnh Khang trầm ngâm nói: "Như này đi, sáng mai em đưa Tiểu Trân đi học, anh sẽ đưa đội kỹ sư vào. Anh muốn xem kẻ nào ăn gan hùm tim báo mà dám chọc cả vào vợ anh".

"Được không đó?"

Hạ Huyền Trúc lo lắng nói: "Nhóm người đó rất hung dữ và xấu xa, vừa nhìn đã biết không phải người tốt gì, hay là chúng ta nghĩ cách khác đi".

Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Em đừng lo, anh đã tính cả rồi, ngày mai nhất định sẽ làm xong việc cho em".

Ngày tiếp theo Diệp Vĩnh Khang dậy rất sớm, cùng đội xây dựng và máy móc tiến đến công trường.

"Anh Diệp, ngày hôm qua sự việc xảy ra ở ngay góc ngoặt phía trước".

Quản lý dự án ngồi trên ghế lái phụ nói.

Diệp Vĩnh Khang thường xuyên đến công ty, có quan hệ rất tốt với nhân viên trong công ty, mọi người đều biết anh.

Quả nhiên, khi chiếc xe chạy đến góc đường phía trước, một vài viên đá cỡ chậu rửa mặt xuất hiện giữa đường.

Trên bãi cỏ bên đường, có bảy, tám tên côn đồ đang ngồi uống bia và chơi bài poker.

"Hôm qua chính là chúng!"

Người quản lý dự án đã nhận ra những người đó trong nháy mắt.

Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn đám người qua cửa kính xe, nhẹ giọng nói: "Phái mấy người thợ đến di dời đá đi đi".

Quản lý dự án do dự, nhưng vẫn nghe theo lời của Diệp Vĩnh Khang, đồng thời gọi một vài công nhân di chuyển những tảng đá phía trước đi.

"Ây, các người đang làm gì thế!"

Ngay khi tay của công nhân chạm vào đá, nhóm côn đồ bất ngờ xúm lại.

"Đậu má nhà nó, ai cho các người dời đá của tôi?"

Tên cầm đầu có mái tóc nhuộm đỏ gào lên.

Người quản lý dự án vội nói: "Người anh em, những tảng đá này chắn đường, chúng tôi không thể đi qua được".

"Anh em gì với các người, các người không đi qua được liên quan gì đến tôi!"

Tên lưu manh tóc đỏ sốt ruột nói: "Tôi không quan tâm. Nếu hôm nay có kẻ dám động đến hòn đá của tổ tiên tôi, tôi sẽ chặt tay người đó!"

Quản lý dự án không biết phải làm sao, bọn họ biết rõ nhóm côn đồ này sẽ dám ra tay thật, công nhân hôm qua bị bọn chúng làm cho bị thương vẫn đang nằm trong bệnh viện.

Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang kéo cửa xe bước tới, nhẹ giọng nói: "Vậy mấy cậu muốn gì mới bỏ hòn đá đi?"

Tên lưu manh tóc đỏ liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, xòe bàn tay nói: "Nói hay lắm, cầm năm triệu đến đây, tôi sẽ bán những viên đá này cho các người".

Quản lý dự án ở bên cạnh nghe thấy con số này, vẻ mặt lập tức biến sắc.

Vài cục đá nhãi nhép, mà đòi năm triệu, chuyện này khác gì ăn cướp?

Nhưng bọn họ cũng không dám nói lời nào, hôm qua cũng chỉ vì nói vài câu, mà nhóm côn đồ này đã lao tới.

"Tôi nghĩ năm triệu là quá ít, hay là tôi cho mấy cậu thêm tí nhé?"

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói.

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Copyright © 2022 - MTruyện.net