Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 98: Tiểu Bá Vương
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 98: Tiểu Bá Vương

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bản thân Tần Hạc cũng là người luyện võ, từ nhỏ đã luyện Vịnh Xuân, cũng được coi như là cao thủ.

Đồng thời, gã cũng đã gặp qua rất nhiều người lợi hại, có phạm vi nhận thức về sức mạnh và tốc độ của con người cao hơn nhiều so với người thường.

Nhưng lúc này tam quan của gã lại một lần nữa hoàn toàn được làm mới!

Gã không ngờ rằng trên đời này lại có người có thể dùng hai ngón tay bóp được một thỏi vàng dày bằng ngón tay cái!

Nếu không được tận mắt chứng kiến, đánh chết gã cũng sẽ không tin con người có sức mạnh đáng sợ như vậy!

"Ừm, xem ra anh không có nói dối, những thỏi vàng này quả nhiên là thượng hạng".

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng ném lại thỏi vàng đã bẹp dúm vào trong bồn.

"Anh Diệp đúng là thần!"

Tần Hạc lúc này vô cùng kích động, càng thêm khâm phục Diệp Vĩnh Khang.

Bóp thỏi vàng bằng tay không, cảnh giới còn cao hơn đánh người như treo tranh!

"Lần này anh đã giúp tôi. Tôi không có thói quen nợ ân tình của người khác, nói đi, muốn tôi làm gì".

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.

Anh về nước đã được một thời gian, biết rằng đây không phải là ngoại vực, giải quyết vấn đề cũng không đơn giản chỉ bằng vũ lực.

Ví dụ như trong vụ quấy rối công trường, cho dù Diệp Vĩnh Khang điên máu lên thì cũng có thể tiêu diệt lũ lưu manh kia dễ như trở bàn tay đấy.

Nhưng chắc chắn sẽ có rất nhiều rắc rối phía sau.

Cho nên quen biết vài người trong giang hồ cũng không phải là chuyện gì xấu, mà anh cũng có ấn tượng khá tốt với Tần Hạc.

Nếu không, anh cũng không thèm giao lưu với người này.

"Anh Diệp, tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu cho anh. Hôm nay nhất định phải cùng anh Diệp uống vài chén. Biết được một cao thủ như anh, tôi phấn khích quá!"

Tần Hạc là một tên cuồng võ, chỉ cần gặp được cao thủ là sẽ vô cùng hưng phấn.

Nhưng mà, Diệp Vĩnh Khang lại khẽ nhíu mày: "Tôi thân với anh à?"

"Cái này……"

Tần Hạc sững sờ: "Anh Diệp, tôi không có ý đó…"

"Được rồi, có gì huỵch toẹt ra đi, đừng vòng vo nữa!"

Diệp Vĩnh Khang sốt ruột nói, anh không thèm uống rượu với một người không quen.

Tần Hạc không dám dông dài, vội vàng nói: "Anh Diệp, là như này. Chúng tôi trước giờ luôn là bên phụ trách mạch khoáng thạch ở Biên Nam".

"Nhưng cách đây không lâu có một người tên là La Tam Pháo đã dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi để cướp hai mạch khoáng của chúng tôi".

"Thực ra, mọi chuyện trên giang hồ đều dựa vào sức mạnh. Thực lực của chúng tôi không bằng người ta, bị cướp thì cũng không thể kêu ca gì".

"Nhưng sau khi La Tam Pháo có được mạch khoáng, đã cấu kết với một vài người nước ngoài cùng nhau phá giá khoáng sản, với mục tiêu từng bước nuốt chửng toàn bộ tài nguyên khoáng sản Giang Bắc".

"Mấy mạch khoáng này đều là khoáng sản quý hiếm, được nhà nước nghiêm ngặt xuất khẩu. Bây giờ La Tam Pháo hợp tác với người nước ngoài, đơn giản chính là kẻ phản quốc!"

"Chúng tôi nhất định không thể cứ ngồi nhìn loại chuyện này xảy ra, liền tới tìm ông ta đòi một lời giải thích".

"Nào ngờ ông ta lập tức đối đầu với chúng tôi, không biết La Tam Pháo tìm đâu ra một người da đen, người khỏe như tinh tinh, đặc biệt thiện chiến".

"Chúng tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê hơn chục cao thủ, nhưng đều không thể đỡ được ba chiêu của người đó, đều bị đánh chết".

"Vì chuyện này, bố tôi chưa được một đêm yên giấc, vẫn luôn muốn tìm một cao thủ có thể so tài với tên da đen kia".

"Trời có mắt, để chúng tôi gặp được anh Diệp, nên tôi khẩn cầu anh Diệp ra tay giúp đỡ!"

"Chỉ cần tiêu diệt được La Tam Pháo và lấy lại được mạch khoáng, chúng tôi có thể chia 50-50 cho anh Diệp ... Không, chúng tôi lấy 30 là được rồi. Quan trọng nhất là không được để những khoáng thạch quý hiếm kia rơi vào tay người ngoại quốc!"

Tần Hạc nói xong, nhìn Diệp Vĩnh Khang với ánh mắt vô cùng mong chờ.

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang là hy vọng cuối cùng đối với họ.

Đó là lý do tại sao hôm qua họ mới quyết định rằng cho dù có đắc tội với Tiền Đại Giang, cũng phải nhờ được Diệp Vĩnh Khang giải quyết chuyện này.

Mà Tiền Đại Giang lại là người đứng đầu một trong ba gia tộc lớn ở Giang Bắc, Tần Long Tượng và Tần Hạc làm vậy coi như đang đặt một ván cược lớn.

Diệp Vĩnh Khang dựa vào đầu xe, thản nhiên phun ra một vòng khói, quay đầu nhìn về phía Tần Hạc, nói: "Người đó bây giờ ở đâu?"

Tần Hạc vội vàng nói: "Hôm nay là sinh nhật lần thứ 40 của La Tam Pháo, ông ta đang tổ chức tiệc sinh nhật ở sơn trang Vạn Hải".

Diệp Vĩnh Khang ném tàn thuốc xuống đất rồi giẫm nát, mở cửa xe ngồi vào, nói: "Đi thôi".

Tần Hạc vẻ mặt khó hiểu: "Đi đâu?"

"Sơn trang Vạn Hải!"

"A?"

Sau nửa giờ ...

"Anh Diệp, thật sự đến sơn trang Vạn Hải sao!"

Tần Hạc ngồi ở ghế lái phụ, nhìn về phía cổng sơn trang Vạn Hải cách đó không xa, không ngừng nuốt nước bọt.

Là con trai cả của Tần Long Tượng, từ nhỏ đã luyện võ, Tần Hạc, người có biệt danh là "Tiểu Bá Vương", chắc chắn không phải là người nhu nhược, hơn nữa còn rất to gan, mười ba tuổi, khi Tần Long Tượng vẫn còn là một thủ lĩnh của đám côn đồ, ngày nào gã cũng cùng bố mình đi đánh nhau với mấy tên lưu manh ở khu lân cận.

Một lần Tần Long Tượng bị phục kích, bị chém cả chục nhát dao trên người, suýt nữa thì tèo.

Mọi người dự định đợi Tần Long Tượng bình phục rồi mới tìm tới nhóm người đó trả thù.

Nhưng đêm đó, Tần Hạc càng nghĩ càng cảm thấy không thể nuốt trôi cục tức này, trong cơn tức giận, gã đã cầm dao găm một mình đi ra ngoài.

Lúc đó, đám người kia đang tụ họp trong một quán ăn ven sông, ăn mừng thành công trong việc phục kích Tần Long Tượng ngày hôm nay, hoạch định tương lai tươi sáng của chúng.

Vào lúc này, một thiếu niên trong bộ đồng phục của trường cấp hai đột nhiên xuất hiện phía sau bọn họ.

"Mao Lão Nhị!"

Thiếu niên ở sau lưng hét lên một tiếng.

Đám người sửng sốt, lần lượt quay đầu lại: "Đệch, mày là thằng nào, chán sống rồi à, tên tục của ông mày mà cũng dám gọi?"

Mao Lão Nhị quay đầu lại chửi bới.

"Anh là Mao Lão Nhị?"

Cậu bé bình tĩnh hỏi.

"Ây da, thằng chó này, hiểu quy tắc không vậy, gọi là anh Mao! Mẹ nó, mày tìm tao có việc gì?"

Mao Lão Nhị tức giận nói.

Thiếu niên nhìn chằm chằm Mao Lão Nhị vài giây, một mặt bước lên phía trước, một mặt cho tay vào trong ngực, lộ ra nụ cười vô hại: "Anh Mao, tôi muốn đưa cho anh một thứ".

"Đệch, giao phí bảo kê à, giao cho Lý Tam Nhi là được".

Mao Lão Nhị xua tay, cho rằng đối phương đến nộp phí bảo kê cho mình.

Chuyện này không có gì lạ, khu Biên Nam này rất hỗn loạn, môi trường trong trường học cũng không tốt, nhiều học sinh sẽ tự nguyện nộp phí bảo kê cho hắn để được hắn bảo vệ.

Lý Tam Nhi là em trai của Mao Lão Nhị, người chịu trách nhiệm thu phí bảo kê của học sinh.

"Anh Mao, thứ tôi đưa cho anh lần này có chút khác thường, anh phải tự mình nhận mới được".

Tay của thiếu niên vẫn nhét trong ngực, vừa cười cừa tiến về phía trước.

"Ồ? Là gì vậy?"

Mao Lão Nhị trở nên thích thú, một số học sinh nhà có điều kiện, đôi khi trộm mấy đồ như đồng hồ hoặc đồ trang sức có giá trị ở nhà đến để ‘kính’ hắn.

"Tôi nghĩ anh Mao sẽ thích thứ này".

Lúc này, cậu bé đã đến trước mặt Mao Lão Nhị.

Ngay khi Mao Lão Nhị còn đang băn khoăn không biết đó là gì thì cuối cùng cậu bé cũng đã móc ‘bảo bối’ ra khỏi ngực của mình.

Khi nhìn thấy “bảo bối” đó, Mao Lão Nhị sửng sốt, hóa ra là một con dao găm sáng loáng!

Không đợi hắn kịp phản ứng, khuôn mặt tươi cười vô hại của cậu bé đột nhiên trở nên dữ tợn, cậu ta vươn một tay ra túm tóc Mao Lão Nhị, con dao găm sáng quắc đâm thẳng vào cổ Mao Lão Nhị một cách hung tợn …….

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Rung Động Lần Nữa

Copyright © 2022 - MTruyện.net