Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 99: Lấy đức thuyết phục
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 99: Lấy đức thuyết phục

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đêm đó, Tần Hạc bị hàng chục nhát dao đâm vào người, gan, lá lách, phổi đều bị lưỡi dao sắc nhọn đâm thủng, cứu chữa ba ngày ba đêm, gã đã sống sót thần kỳ nhờ sức sống ngoan cường!

Nhưng Mao Lão Nhị lại không may mắn như vậy, bị Tần Hạc đâm thủng lỗ chỗ chết ngay tại chỗ, chỉ còn lại một chút thịt ở cổ và đầu, cảnh tượng vô cùng kinh hãi.

Những người chứng kiến cảnh tượng lúc đó khi nhớ lại cảnh tượng ấy vẫn còn rùng mình kinh hãi, vĩnh viễn không bao giờ quên được, đêm hôm đó, một cậu bé mười hai mười ba tuổi mặc đồng phục học sinh, người bê bết máu, cười như một dã thú. ......

Kể từ đó, Tần Hạc nổi danh và được gọi là Tiểu Bá Vương trên giang hồ, biệt hiệu này vẫn còn được sử dụng cho đến ngày nay.

Vì vậy, Tần Hạc nhất định không phải là người nhát gan, mà là một kẻ to gan lớn mật, hung hãn, tàn nhẫn.

Nhưng lúc này trong lòng gã có chút rụt rè, tưởng rằng mình đã đủ táo bạo rồi, không ngờ lại có người to gan hơn cả gã!

"Anh Diệp, hôm nay là sinh nhật lần thứ 40 của La Tam Pháo. Tất cả các đàn em của ông ta sẽ tham gia, cũng sẽ có rất nhiều người nổi tiếng ở giang hồ đến dự".

Tần Hạc nhìn Diệp Vĩnh Khang thành khẩn nói.

Ý tứ mà gã muốn biểu đạt rất rõ ràng, nếu Diệp Vĩnh Khang chọn ra tay hôm nay, chẳng khác nào lao vào chỗ chết.

"Oh, thật hả?"

Diệp Vĩnh Khang cười tinh nghịch: "Nếu đã náo nhiệt như vậy, thì chúng ta càng nên tham gia chứ. Tình cờ tôi cũng chưa ăn trưa, được ăn miễn phí ngu gì bỏ qua".

Nói xong anh cười, mở cửa xe quang minh chính đại đi về phía lối vào của sơn trang Vạn Hải.

"Anh Diệp…"

Tần Hạc vươn tay, sau đó vỗ đùi cái bép: "Chả quan tâm khỉ gì cả!"

Nói xong cũng mở cửa bước nhanh theo sau.

"Anh Diệp, hình như phải có thiệp mời mới có thể vào được".

Tần Hạc nhìn thấy ở cửa có hai vệ sĩ, khách vào cửa đều phải xuất trình thiệp mời màu đỏ.

"Ăn một bữa cơm sao lại phiền phức như vậy chứ? Anh đi lấy một cái đi".

Diệp Vĩnh Khang nói.

"Ồ ... A?"

Tần Hạc khó xử: "Anh Diệp, tôi... lấy đâu ra?"

"Anh đi tìm người mượn một cái không được à?"

Diệp Vĩnh Khang sốt ruột chỉ vào một chiếc Mercedes-Benz Grand G Road vừa đến cách đó không xa: "Tới chỗ người đó mượn đi".

"Mượn……".

Tần Hạc nhất thời cảm thấy đầu óc có chút rối rắm, thứ này có thể mượn được à?

Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang, Tần Hạc cúi đầu cắn răng đi về phía chiếc Mercedes-Benz G.

Một lúc sau, gã đã đỏ mặt và chán nản bước về.

“Thiệp mời đâu?”, Diệp Vĩnh Khang hỏi.

"Ông ta... ông ta không cho mượn…"

"Anh nói với ông ta như thế nào?"

"Tôi chỉ hỏi ông ta liệu có thể cho tôi mượn thiệp mời không".

"Ông ta trả lời như thế nào?"

"Bảo tôi là điên".

Tần Hạc cảm thấy rất tủi thân khi nói ra lời này, nói gì đi nữa gã cũng là Tiểu Bá Vương lừng lẫy trên giang hồ, sao giờ lại phải chịu nhục thế chứ?

"Anh nói như vậy đương nhiên người ta sẽ không cho anh mượn rồi. Anh phải tỏ thái độ thành khẩn, lấy đức thuyết phục người ta? Thôi bỏ đi, nói anh cũng không hiểu, đi theo tôi, tôi làm mẫu cho mà xem".

Diệp Vĩnh Khang nói xong liền sải bước đi về phía trước.

"Lấy đức thuyết phục?"

Tần Hạc sửng sốt, nhưng cũng vẫn nhanh chân bước theo.

Cốc cốc ——

Diệp Vĩnh Khang gõ nhẹ cửa kính xe.

Khi cửa kính ô tô hạ xuống, một người đàn ông trung niên mặc vest nóng nảy nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Tôi là nhân viên bảo vệ ở đây, xin cho tôi xem qua thiệp mời một chút".

Diệp Vĩnh Khang nghiêm nghị nói.

"Ở đây cũng cần thiệp mời à, phiền vãi".

Vừa phàn nàn, người đàn ông trung niên vừa lấy một tấm thiệp mời màu đỏ từ trong ngực ra đưa tới.

"Thiệp mời ok đấy, nhưng còn làm phiền ông một việc nữa".

Diệp Vĩnh Khang nhìn lướt qua thiệp mời rồi nói.

"Có chuyện gì vậy?"

Người đàn ông trung niên nghi ngờ.

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nở một nụ cười vô hại, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, phiền ông ngất đi một lát".

Bốp!

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên dùng bàn tay chém vào cổ người đàn ông này, khiến người đàn ông kia nghiêng đầu sang một bên, bất tỉnh nhân sự.

"Sau này học một chút, mượn đồ của người khác, phải lấy đức thuyết phục".

Diệp Vĩnh Khang lắc lắc tấm thiệp mời trong tay nói với Tần Hạc, sau đó huýt sáo thong thả đi về phía trước.

Tần Hạc trợn to hai mắt nuốt nước miếng, hừ một tiếng: "Anh Diệp, anh đúng là người coi trọng đạo lý!"

Cầm thiệp mời thuận lợi bước vào cửa, Diệp Vĩnh Khang thuận thế chọn bừa một bàn ngồi xuống, thấy bên cạnh có mấy người xa lạ, liền cởi giày, vừa gãi chân vừa cười: "Mấy vị đại ca ăn chân gà không?"

Mấy người nhanh chóng bịt mũi đứng dậy rời đi.

Diệp Vĩnh Khang giang hai tay nhìn Tần Hạc cười: "Một bàn đồ ăn lớn như vậy đều là của hai ta. Ăn nhiệt tình đi!"

"Anh Diệp, đỉnh!”

Tần Hạc cười to, phục Diệp Vĩnh Khang sát đất, hoàn toàn quên mất bọn họ lúc này đang ở trong hang hổ.

Cũng may hôm nay có rất nhiều khách đến, ít nhất cũng đã sắp sẵn một trăm mấy chục bàn, hầu như đều là người ở giang hồ, cho nên tướng ăn như chết đói của Diệp Vĩnh Khang và Tần Hạc không gây chú ý.

Sau mười phút, một người dẫn chương trình thông báo: "Chào mừng tất cả bạn bè đến với bữa tiệc sinh nhật lần thứ 40 của ông Pháo, hãy cùng chào mừng ông Pháo lên phát biểu!"

Kèm theo những tràng pháo tay nồng nhiệt, một người đàn ông béo trắng bước lên sân khấu trong bộ lễ phục màu đỏ đậm chất thời Đường.

Người này là La Tam Pháo, người được chú ý trong những năm gần đây.

Nhưng sự xuất hiện của ông ta không phải là tâm điểm chú ý của khán giả, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía sau ông ta.

Không phải những người này không tôn trọng La Tam Pháo, mà do người đứng sau La Tam Pháo quá thu hút.

Cao ít nhất hai mét, ngực trần, da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn còn hơn cả những vận động viên thể hình chuyên nghiệp.

Điều nổi bật nhất là người đàn ông này đeo một chiếc mặt nạ sắt hung dữ trên đầu, trông như một con quái vật!

Người này đứng trên sân khấu, áp lực mạnh mẽ lập tức tràn ngập toàn bộ hội trường, mọi người đều có cảm giác như có tảng đá đè lên ngực vậy, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

"Anh Diệp, người này chính là cao thủ bên cạnh La Tam Pháo, biệt danh là Thiết Diện Thú".

Tần Hạc nhìn thấy người này, trong mắt cũng lộ ra vẻ sợ hãi, nuốt nước miếng nói: "Chỉ là, tôi cảm thấy cơ bắp của người này sao trông có vẻ to hơn trước nhỉ? Lần trước nhìn thấy hắn, không hề thấy hắn cường tráng như vậy".

"Đồ ăn ở đây khá ngon. Lần sau nhất định phải dẫn vợ yêu qua ăn thử mới được".

Diệp Vĩnh Khang còn không thèm ngước mắt lên nhìn, ăn như chết đói đống đồ ăn trên bàn.

Mặc dù Diệp Vĩnh Khang chắc chắn không phải là người chưa trải sự đời, anh đã ăn gần hết những món ngon vật lạ có thể kể tên trên thế giới này rồi.

Nhưng thói quen ngấu nghiến trong bữa ăn thì không thể thay đổi, thời gian là sinh mệnh trên chiến trường, làm gì có tâm tư mà nhai kỹ nuốt chậm, khi ăn Diệp Vĩnh Khang đều ăn từng miếng lớn.

Nhưng Tần Hạc không bình tĩnh như vậy, gã biết rất rõ sức chiến đấu của Thiết Diện Thú kia, trước đây gã đã từng chứng kiến mấy cao thủ mà gã bỏ ra rất nhiều tiền mời về đều bị tên này đánh chết dã man.

"Ở đây náo nhiệt quá!"

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói sang sảng của một người đàn ông.

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thiên Tứ Kỳ Duyên

Copyright © 2022 - MTruyện.net