Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kim Tử Hiên nhìn bóng dáng bốn người đang cất bước rời đi, sau đó lại nhìn nữ tử khóc lóc trước mặt, chỉ cảm thấy trước mặt là bóng tối.
Nhìn thấy nữ tử còn đang khóc, hắn thật muốn nắm lấy bờ vai nàng lắc lắc, hô to ngươi khóc cái gì, nên khóc chính là hắn được không, không chỉ có nghĩ về ngươi sai rồi, còn nói vậy.
Xử lý tốt nữ tử, tinh thần và thể xác hắn đều mệt mỏi mà trờ về doanh trướng, liền thấy được trên bàn còn tản ra dư ôn của canh sườn sen xương.
Hắn bỗng xấu hổ một chút, nhưng rồi vẫn bước đến.
Nhìn xuống, bát canh có đầy đủ sườn non, củ sen nấu nhừ, nước dùng đậm đà và thơm, hấp dẫn vô cùng.
Hắn không nhịn được cầm bát lên nhấp một ngụm, đúng là món canh anh đã uống gần đây.
Buông chén, hắn nhấp nhấp miệng, trong đầu lại nghĩ, Giang Yếm Ly, thân là đại tiểu thư Vân Mộng Giang thị, cư nhiên cũng sẽ xuống bếp, nấu canh uống ngon vậy sao?
Hắn sở dĩ vẫn luôn không quen nhìn Giang Yếm Ly, một mặt là bởi vì nghe được mấy cái đánh giá không dễ nghe, mặt khác không thích bị mẹ ép gả cho hắn, không cố kỵ cảm thụ hắn chút nào.
Chỉ là về sau, hắn không tự chủ được mà đem ánh mắt chuyển hướng lên Giang Yếm Ly người trước giờ luôn cho là tầm thường, hắn mới phát hiện tính tình nàng là thật sự thập phần dịu dàng, cũng là có được một tay nghề nấu ăn tuyệt vời.
Đáng tiếc chính là, từ đó về sau, hắn không còn được ăn món canh đó nữa.
Rất nhiều lần, hắn nương vào lý do tuần tra mà ở trước doanh trướng Vân Mộng Giang thị bồi hồi một lúc lâu, hắn có thể ngửi được mùi hương loáng thoáng từ trong trướng truyền đến, cũng ngẫu nhiên chạm mặt Giang Yếm Ly vài lần, nhưng đều là thăm hỏi bình đạm thập phần.
"Giang cô nương."
"Kim công tử."
Không còn nữa.
Nếu nói vừa mới bắt đầu chỉ là thèm canh sườn củ sen nàng nấu, lúc sau, hắn chính là chân chân chính chính mà bị nàng hấp dẫn.
Càng xem, liền càng có thể phát hiện nàng thật sự rất tốt.
Tính cách ôn nhu uyển chuyển, làm người không kiêu ngạo không xu nịnh, còn có một tay trù nghệ rất tốt.
Chỉ cần nàng ở bên cạnh, tâm tình phảng phất là có thể bình tĩnh trở lại.
Cũng chỉ là lẳng lặng mà đứng ở nơi đó, là có thể làm hắn không dời tầm mắt ra nổi.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Kim Tử Hiên vô cùng cảm kích mẫu thân cho hắn một cái hôn ước, cũng là lần đầu tiên của cuộc đời, vô cùng hối hận bởi vì chính mình cuồng vọng tự đại, tự mình hủy mất cái hôn ước này rồi.
Trong trướng
"Sư tỷ, ngươi lại đụng mặt Kim khổng tước?" Ngụy Anh một bên cầm chén, một bên hiếu kỳ nói.
Giang Trừng dùng khuỷu tay huých hắn một cái, ý bảo hắn đừng nói chuyện, Ngụy Anh lại đưa mắt ý bảo hắn ta đừng ngắt lời
Giang Yếm Ly đối với động tác nhỏ của bọn đệ đệ làm như không thấy, gật gật đầu.
Uống một ngụm canh, giọng nói Ngụy Anh thanh thanh, lại hỏi, "Sư tỷ, vậy ngươi còn thích hắn sao?"
Ngừng một chút, Giang Yếm Ly nói: "Có lẽ là Không."
"Sư tỷ." Ngụy Anh tiếp tục nỗ lực, làm đại cháu trai tương lai còn có thể có cơ hội xuất thế.
"Nếu Kim Tử Hiên hắn hối hận, nếu, ta là nói nếu, sư tỷ còn nguyện ý tiếp nhận hắn không?"
Giang Yếm Ly không trả lời ngay, nàng nghĩ tới kết cục hai người trong thoại bản, nhàn nhạt nói, "Sẽ không."
Ngụy Anh trong lòng lộp bộp, xong rồi, Kim Lăng nhưng làm sao bây giờ?
Kiếp này Giang Yếm Ly so với kiếp trước quả quyết hơn nhiều, nàng nghĩ muốn cắt đứt đoạn tình cảm đơn phương này, là thật sự hành động luôn, chẳng qua bát canh đại biểu cho đứt đoạn chưa kịp giao, đã bị đánh gãy.
Lúc sau mặc kệ Kim Tử Hiên ở trước mặt nàng lắc lư như thế nào, bị thương lại là không đi chữa thương trước, mang cái miệng vết thương ở trước mặt nàng lượn qua lượn lại, nàng cũng chỉ là nói một câu, "Kim công tử, thương thế quan trọng." Liền rời đi, làm cho Kim Tử Hiên thất bại không thôi.
Ngụy Anh ở một bên nhìn, một bên cảm thấy hả giận một bên lại lo lắng tương lai của đại cháu trai, một khuôn mặt thần sắc đổi tới đổi lui.
Lam Trạm xem bộ dáng hắn rối rắm nhăn mày, thực sự cảm thấy đáng yêu, lại cảm thấy mình như vậy thực sự có chút không phúc hậu, vẫn là mở miệng nói: "Duyên phận có trời định." Lời ngầm, ngươi có làm gì cũng là vô dụng, Ngụy Anh tức giận đến đánh hắn vài cái.
Đi thẳng không được, Kim Tử Hiên quyết định đi đường cong cứu quốc.
Hắn đem mục tiêu tỏa định ở mấy người thường thường đi theo Giang Yếm Ly.
Tiểu hài tử sao, tốt nhất hẳn là nên dỗ dành hoặc dụ dỗ, cười rộ lên lại đáng yêu như vậy, hẳn là phải dễ đột phá mới đúng.
Kết quả sau đó lại phát hiện, đây là một đám sói đội lốt cừu, cái gì mà đáng yêu, trong bụng toàn là một đống lớn ý nghĩ xấu.
"Sư tỷ thích cái này."
"Sư tỷ không thích cái này."
"Sư tỷ thích nhất cái này."
"Ai ai ai, cái này không được, sư tỷ không thích."
Lừa dối hắn mua một đống đồ lớn, chờ tới doanh trướng rồi, liền chạy tới khóc lóc kể lể, "Sư tỷ, người kia chẳng tốt gì, ta thích cái gì hắn liền cùng ta đoạt cái đó, quá xấu rồi."
Kim Tử Hiên trợn mắt há hốc mồm.
Vòng đi vòng lại một vòng lớn, Kim Tử Hiên cuối cùng mới phát hiện, đứng cùng trận địa với hắn, cư nhiên là vẫn luôn là người dùng ánh mắt khó chịu nhìn hắn - Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Anh: Nếu không phải vì tương lai của đại cháu trai, ai muốn cùng ngươi một chiến tuyến đâu.
Giang Trừng: Nghĩ muốn dây dưa sư tỷ của ta, không có cửa đâu!
Tiết Dương: Người này rất xấu, quyết không thể để hắn tới gần sư tỷ một bước.
Kim Tử Hiên: Ta là thật sự biết sai rồi..