Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
* Hạ Quan Trường *
Kể từ lúc anh hiểu chuyện đến nay ngày nào cũng là địa ngục với anh. Từ nhỏ ba không thương mẹ không yêu, ba anh là một tay cờ bạc rượu chè. Hễ ông ta lên cơn tức giận thì sẽ đánh đập mẹ con anh. Mẹ cũng không tốt lành gì bà ấy làm vũ công trong vũ trường, nói cho oai vậy thôi chứ thật ra là tiếp khách. Có những lúc anh vô tình bắt gặp mẹ mình dẫn khách về nhà, trong khi đó ba anh thì thản nhiên đòi tiền để đi cờ bạc. Bọn họ chưa bao giờ để ý đến người con là anh đây. Bọn họ chỉ xem anh như một gánh nặng, một công cụ để giải tỏa sự tức giận.
Sống trong hoàn cảnh đó anh phải tự mình nuôi sống bản thân. Anh làm rất nhiều nghề có đi lượm rác, rửa chén, giao hàng, làm chân sai giặc cho người ta. Để có miếng cơm manh áo, thật may là nhà nước có chính sách giáo dục bắt buộc nếu không thì có nghĩ anh cũng đừng nghĩ được đặt chân đến trường học. Sau khi đi học và đi làm thêm về nhà anh phải tự mình nấu cơm, giặc quần áo, dọn dẹp nhà cửa do bọn họ bài ra. Có những lúc ba anh vì thua cờ bạc mà về nhà vừa đánh vừa mắng lại còn hất đỗ tất cả đồ ăn của anh đi. Còn có những lúc ông ta thấy anh có vài đồng bạc do làm thêm cũng cướp đi mất.
Những lúc như vậy anh phải chịu đói qua ngày, còn có những lúc anh gặp phải vị khách của mẹ mình. Bọn họ không ngừng khinh khi nhục mạ anh đủ đường. Khắc nghiệt nhất là những đêm mùa đông giá rét vì không có tiền mua quần áo ấm. Cơ thể anh gần như bị đông cứng, cái lạnh như xét rát từng mảnh da thịt trên người anh. Anh vẫn phải cố sức làm việc như vậy anh mới có thể tiếp tục sống tiếp. Bây giờ anh chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng vì anh còn chưa đủ mạnh mẽ để phản kháng lại những người kia.
Ngày tháng cứ thế trôi qua anh vẫn không ngừng khuất phục vận mệnh. Trong trường anh luôn đạt thành tích xuất sắc còn nhận được rất nhiều học bổng. Nhưng cuối cùng số tiền anh cố gắng có được đó lại rơi vào những chiếu bạc. Anh không cam lòng tại sao đó là thành quả anh nổ lực cố gắng lại phải mất sạch một cách vô ích như vậy. Nên trong một lần nhận được học bổng gần đây anh đã lén giấu đi và không cho ai biết. Không ngờ vẫn bị ông ta phát hiện, ông ta đánh anh mắng anh, rồi cướp tất cả số tiền. Không những vậy ông ta còn đuổi anh ra khỏi nhà trong mùa đông giá rét, ông ta ung dung thưởng thức đồ ăn của anh. Còn anh thì phải ôm bụng đói lê lếch nơi đầu đường xó chợ trong đêm dài lạnh giá.
Anh ngồi co rúc trong một góc tường với những tờ báo mảnh manh đắp lên người với hi vọng mình không chết cóng đêm nay. Cái bụng đói trống trơn không ngừng kêu lên nhắc nhở anh cơn đói khát. Dòng người đi qua tấp nập, những đứa trẻ vui cười bên ba mẹ. Họ sẽ cùng nhau nắm tay, ăn uống, vui chơi thật hạnh phúc. Hạnh phúc ư Hạ Quan Trường trên môi giơ lên một nụ cười tự giễu. Đối với anh những thứ đó thật sự quá xa vời, cơm ăn còn không no, áo thì mặc không ấm. Ba mẹ đều ruồng bỏ, hạnh phúc là gì anh chưa từng biết đến.
Sống một ngày không cần bị đói, không cần chịu lạnh, không cần bị người ta khinh khi đánh dập đó đã là hạnh phúc. Nói nghe thật đơn giản nhưng từ trước tới giờ anh chưa từng biết được dù chỉ một ngày.
Cơ thể dần dần đông cứ lại hơi thở của anh ngày một yếu dần đi. Anh nghĩ so với cô bé bán biêm thì anh còn thảm hơn nhiều vì cho dù anh có mơ ước, thì cũng sẽ không có một người thân nào xuất hiện ca. Hàng lông mi phủ một lớp tuyết dày từ từ khép lại.
Bỗng từ đâu truyền đến một cảm giác ấm áp, một cô bé thân hình nhỏ xíu xuất hiện trước mặt anh đang áp tay mình vào mặt anh. Cảm giác ấm áp khó có được anh không ngừng cọ tới cọ lui nguồn nhiệt.
Cô bé tò mò quan sát anh: “ Đại ca ca rất lạnh phải không? Tiểu Linh Linh cho anh khăn choàng của em có được không, còn có áo khoác này. Đại ca ca có phải anh là người vô gia cư không? Mẹ bảo người vô gia cư đều rất đáng thương không có nhà để về. Hay là anh về nhà của Tiểu Linh Linh đi, nơi đó rất là ấm áp không lạnh như ở đây đâu.” Nói xong cô bé cởi khăn choàng cổ của mình choàng cho anh. Còn khoác chiếc áo nhỏ bé nhưng lại vô cùng mềm mại và ấm áp lên người anh.
Hai tay của cô bé thì không ngừng chà xát vào nhau tạo độ ấm áp lên mặt của anh: “ Mẹ của em nói như vậy sẽ không lạnh nữa. Đại ca ca anh có thấy đỡ hơn chút nào chưa.”
Sau một hồi cảm nhận được hơi ấm anh cuối cùng cũng đã lấy lại được tinh thần, anh vừa nói vừa run trả lời cô bé: “ Anh đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn em nhé.”
Hạ Quan Trường lúc này mới ngẩng đầu lên quan sát cô bé đã giúp mình. Đây là một cô bé vô cùng khả ái, đôi mắt to tròn long lanh không nhiễm bụi trần, ngây thơ, trong sáng. Vừa nhìn cách ăn mặt của cô đã biết là một đại tiểu thư ăn ngon mặc ấm không biết sự đời. Dù đã khoác cho anh khăn choàng và áo khoác của mình trên người cô vẫn còn dày tận mấy lớp quần áo. Cho thấy sự yêu thương bao bọc kỷ của người nhà dành cho cô. Cô bé giống như thiên sứ mà trời cao phái xuống trần cứu giúp anh vậy. Nụ cười ấm áp, giọng nói ngọt ngào,sự thiện lương và cử chỉ ấm áp của cô thắp lên trong anh một hi vọng. Hi vọng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn. Cô bé giống như lò than hồng sửi ấm những ngày đông lạnh lẽo, sửi ấm trái tim đã chết lặn từng ngày của anh.
Tiểu Linh Linh nhìn anh với một vẻ mặt đầy lo lắng: “ Đại ca ca sao anh lại run như vậy có phải anh đã bị bệnh hay không? Để em nhờ người đưa anh đến bệnh viện.”
Anh mỉm cười chân thành với cô bé: “ Anh không sao, không có bị bệnh. Chỉ là có chút đói mà thôi.”
Cô bé nghe vậy vội lấy cái balo nhỏ đằng sau lưng mình đưa cho anh: “ Đại ca ca trong đây có rất nhiều đồ ăn, anh cần lấy đi. Tiểu Linh Linh không có đói bụng em nhường hết đồ ăn cho anh luôn đó.”
Hạ Quan Trường nhận lấy balo từ tay cô bé trong lòng không khỏi càng thêm ấm áp vạn lần. Đã bao lâu rồi không ai đối xử tối với anh như thế, có thể là từ lúc sinh ra đi cho đến nay chưa từng có. Cảm ơn em thiên sứ đáng yêu của anh. Cặm cuội ăn một cách nhanh chóng làm anh bị nghẹn uất.
Tiểu Linh Linh nhanh tay lấy chai nước từ trong balo đúc cho anh uống, còn không ngừng vỗ lưng cho anh: “ Đại ca ca ăn chậm thôi. Tất cả đều là của anh không có anh tranh giành cả. Có phải đại ca ca thường xem bị đói không? Tiểu Linh Linh chưa bao giờ bị đói cả, có phải rất khó chịu không? “
Anh cố gắn nuốt xuống từng ngụm: “ Em không nên biết cảm giác đó rất khó chịu. Bởi vậy hằng ngày em phải ngoan ngoãn ăn cơm đó. Anh chịu đói quen rồi nên không sao cả đâu.”
Cô bé vừa nghe anh nói như vậy suy nghĩ gì đó một lúc lâu sau mới lên tiếng: “ Không được sau này đại ca ca sẽ không phải chịu đói nữa. Tiểu Linh Linh nhất định sẽ giúp đỡ anh, 1 tuần chúng ta hẹn gặp ở đây 1 lần. Em sẽ đem đồ ăn của mình tất cả cho đại ca ca luôn có được không? “
Anh cười gõ đầu cô bé ngốc ngếch đó một cái: “ Cái đồ ngốc này rũi anh là người xấu thì sao? Không phải em sẽ bị lừa sạch sẽ còn gì? “
Tiểu Linh Linh nhìn anh bằng một ánh mắt đầy vô tội: “ Em nhìn đại ca ca không giồng người xấu chút nào. Anh sẽ không lừa gạt em có phải không? “
Hạ Quan Trường yêu chiều xoa đầu cô bé: “ Phải anh sẽ không gạt em. Nhưng em phải cẩn thận có biết không? Bây giờ có rất nhiều người xấu.”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu bộ dáng điềm đạm đáng yêu. Từ xa xa truyền đến một tiếng gọi lớn: “ Tiểu Linh Linh, Tiểu Linh Linh em lại chạy loạn đi đâu nữa vậy hả. Tiểu Linh Linh.”
Vừa nghe tiếng gọi cô bé lè lưỡi một cái rồi quay sang mỉm cười với anh: “ Em phải đi rồi, những thứ này em để lại hết cho anh. Anh phải nhớ ước hẹn của chúng ta đó. Đúng hẹn em nhất định sẽ ở đây chờ anh, chờ cho tới khi nào anh đến mới thôi. Bye bye anh.” cô còn vui mừng vẫy vẫy tay với anh.
Anh mỉm cười nhìn bóng dáng bé nhỏ khuất xa dần, trong lòng tràn ngập tư vị ấm áp. Cảm ơn ông trời vào lúc con tuyệt vọng nhất cử cô ấy đến cho con. Để con cảm nhận được trên đời này còn có sự ấm pá còn có thứ gọi là tình người. Nhất định con sẽ sống thật tốt không phụ lòng tốt của ông. Lần đầu tiên trong đời anh cảm giác được cái gì là hạnh phúc.
Thời gian thấm thoát trôi qua anh xém tí nữa là quên mất cái hẹn với cô bé đó. Nếu không phải là anh còn giữ áo khoác, khăn choàng và balo của cô bé anh sẽ tưởng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Hôm đó anh đến nơi đó từ rất sớm, bỏ cả công việc làm thêm của mình vì sợ cô sẽ phải đợi lâu. Lần đầu tiên anh chờ đợi thật lâu mà lại vui vẻ đến vậy.
Tiểu Linh Linh chạy thật nhanh về phía của anh, cô bé không ngừng thở hồng hộc trong rất đáng yêu: “ Em xin lỗi anh, hôm nay người nhà quảng em rất chặt khó khăn lắm em mới chạy ra đây được. Anh cầm lấy đi lần sau em lại đến. Bây giờ em lại phải quay về rồi không thì mọi người sẽ loạn lên hết mất. “ Nói xong cô lấy một cái balo vừa to vừa nặng đưa cho anh. Sau đó cô bé nhanh chóng chạy đi trong sự ngỡ ngàng của anh.
Hạ Quan Trường cười khổ trong lòng sao anh lại giống như đang lừa gạt một đứa con nít vậy chứ. Nhưng trong lòng anh vẫn vô cùng vui vẻ vì sự xuất hiện chớp nhoáng của cô bé. Mọi việc cứ như thế mà diễn ra bây giờ lúc cô và anh gặp mặt ngày càng vui vẻ. Anh biết cô bé là ai, ở đâu, thậm chí học trường nào. Cô bé ngây thơ đó không hề giấu diếm anh bất cứ điều gì.
Các loại bánh kẹo và sữa trong phòng anh sắp chất thành một cái núi nhỏ. Mỗi lần ba của anh nhìn thấy ông ta lại đánh anh 1 trận vì dám tiêu sài hoang phí, còn người mẹ kia thì luôn khinh thường liếc nhìn anh. Có nhiều lúc dù cho rất đói anh cũng không dám ăn hết đồ của cô mang đến anh muốn giữ lấy một phần ấm áp này.
Mùa xuân đã đến thay cho mùa đông lạnh giá, trong nhà anh lại xuất hiện rất nhiều người. Bọn họ mặc quần áo vô cùng sang trọng vào chỗ ở chật hẹp của anh trong vô cùng buồn cười. Họ mang đến một tin tức như sét đánh ngang tai anh. Thì ra anh là một đại thiếu gia nhà giàu có, lúc mới sinh ra đã bị ôm nhầm đi mất. Phải đến hôm nay mọi người mới phát hiện ra điều này vội đến đón anh về nhà, còn cho hai người kia một khoản tiền lớn. Vì họ sẽ không trả đứa nhỏ của hai người kia, bọn họ nuôi đứa nhỏ kia lâu như vậy đương nhiên là có tình cảm.
Anh về nhà mình không bao lâu trong lòng không khỏi cười lạnh. Cái người được gọi là ba mẹ ruột của anh luôn bênh vực đứa trẻ kia hơn anh. Còn cái gọi là người thân lại càng xa cách. Anh lại nhớ tới cô bé đó, đúng vậy trên đời này chỉ có một mình cô bé ấy là sẽ thật tâm đối đãi với anh. Dù thế nào anh cũng thật mong chờ đến hẹn ước của bọn họ.
Đêm nay anh phải tham gia một buổi tiệc sinh nhật của gia chủ Âu Dương gia, đây là lần đầu tiên anh phải tham gia một buổi tiệc như thế này nên cực kỳ lúng túng. Một người đều thì thào to nhỏ chê cười anh không lên nổi mặt bàn, còn ba mẹ anh thì càng sợ anh làm họ mất mặt. Cho đến khi thân ảnh nhỏ bé đó được một người đàn ông trung niên ôm xuống làu.
Mọi người đều hứng về họ ánh mắt ngưỡng mộ và kính trọng. Thì ra cô không những là người nhà họ Mạc còn là cháu gái cưng của Âu Dương gia mọi người kính trọng.
Cô bé nhìn thấy anh thì không hề kiêng kỵ gì mà chạy tới ôm lấy anh trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Cô bé lại chu cái miệng nhỏ đáng yêu của mình ra mà làm nũng: “ Quan Trường ca ca đến đây mà không nói cho Tiểu Linh Linh biết gì hết. Ca ca không ngoan nha phải phạt mới được. “
Anh cười sủng nịnh xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “ Được rồi tùy ý em trách phát được chưa.”
Tiểu Linh Linh cười trộm trong lòng: “ Như vậy còn tạm được, em sẽ tha cho anh một lần.” cô bé kéo kéo tay anh đi giới thiệu cho gia đình và các ca ca của mình: “ Đây là Quan Trường ca ca bạn thân của Tiểu Linh Linh. Mọi người nhớ phải đối xử tốt với anh ấy nha.”
Người nhà em ấy đều rất vui vẻ chào đón anh, nhìn thấy tình cảnh như vậy bọn người trước kia nói xấu anh đã không còn nghe thấy một tiếng nào nữa. Từ sau đó gia tộc càng coi trọng anh hơn, muốn nhờ anh thiết lập quan hệ tốt hơn với Âu Dương gia. Đúng là một lũ giả dối mà anh càng cảm thấy trên đời này chỉ có một mình cô bé Tiểu Linh Linh đó là tốt với anh nhất mà thôi.
Trải qua nhiều chuyện như vậy anh ngày càng thay đổi trở nên trầm ổn ít nói hơn, làm việc luôn ổn trọng. Chỉ có một điều chưa từng thay đổi anh muốn mình trở nên thật mạnh mẽ để bảo vệ Tiểu Linh Linh đáng yêu của anh mà thôi. Cả cuộc
Tg chương này thật dài xem như đền bù cho mọi người nhé. Thấy mấy ngoại truyện của ta có nhạt lắm không, nhạt thì cứ tự nhiên thêm muối nhe. Cầu ủng hộ nhiều hơn để có thêm động lực.