Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sớm biết nhà Nhật Anh giàu có, nên khi thấy cậu ta xuất hiện cùng chiếc ô tô Kiều Anh cũng chỉ kinh ngạc một chút rồi thôi. Không phải cậu ta ngậm thìa vàng lớn lên sao, trong nhà không có hai ba chiếc ô tô mới là lạ đâu. Đâu như cô ngậm thìa inox lớn lên, ô tô gì đó chỉ xa xem còn lâu mới mua được. Trong lòng cảm khái nhân sinh khác biệt, Kiều Anh trong lòng chua loét theo chị cô lên xe. Còn đừng nói xe này rộng thoáng và ngồi thoải mái hơn xe nhà cô thuê nhiều. Đương nhiên số tiền bỏ ra mua em nó cũng nhiều hơn là được.
Hai chị em ngồi hàng ghế sau, Nhật Anh với anh lái xe ngồi phía trước. Đúng vậy Nhật Anh không lái xe, người cầm lái là một người khác. Nói thật nếu thấy Nhật Anh lái xe cô mới không lên xe này đâu. Ai bảo cậu ta năm nay mới 17 tuổi, trình độ lái xe còn chưa biết thế nào. Riêng khoản bằng lái xe không có là chắc chắn. Kiếp trước cô cũng có vài lần ra đường quên đội mũ bảo hiểm hay bảo hiểm xe hết hạn quên mua mới. Nhưng bản chất cô vẫn là một công dân tốt chấp hành quy định của pháp luật. Lại mới vừa nghe xong tai nạn giao thông chết người nên đối với an toàn của bản thân, cô đặc biệt thận trọng. Cô có chút suy đoán về thân phận của người lái xe, không nằm ngoài tài xế riêng hoặc họ hàng thân thích gì đó. Cho dù ở thân phận nào thì cô vẫn yên tâm hơn Nhật Anh cầm lái.
Kiều Anh vừa thắt xong dây an toàn còn định bắt chuyện với Nhật Anh thì lại thấy cậu ta quay lại đưa cho cô một túi giấy nói: "Cậu đói không? Ăn tạm cái này đi."
Kiều Anh nhìn xuống trên tay cô đang cầm một túi giấy bọc bánh rán mật còn nóng hổi. Mùi thơm của bánh bay thẳng vào mũi làm cho lời từ chối bên miệng cô thay đổi thành lời cám ơn. Cô lễ phép mời chú lái xe sau đưa bánh rán cho chị cô. Chị cô yên lặng cầm bánh ăn luôn, cô sắp đói lả rồi. Hai chị em yên tĩnh ăn xong bánh, Nhật Anh còn tri kỷ đưa hai cốc trà chanh cho hai người. Ăn uống no đủ xe mới bắt đầu chuyển bánh. Lúc đầu cô còn lo lắng chứng say xe tái phát nhưng chiếc xe chạy êm ái bên trong điều hòa dễ chịu, một chút cảm giác say đều không có. Kiều Anh mơ màng sắp ngủ lại thấy điện thoại vang lên. Nhìn người gọi đến Kiều Anh xấu hổ, cô thế nhưng suýt quên luôn đã hẹn với bố cô. Cô vội mở máy nói: "Chờ con một chút!"
Cô có chút ngập ngừng hỏi Nhật Anh: "Cậu có thể tiện thể đón luôn bố tớ về cùng không?"
Đón chị em cô rồi còn tặng kèm phụ huynh làm cô rất ngại ngùng. Không biết có phải mắt cô nhìn nhầm không, cô vừa thấy Nhật Anh giật mình khi nghe nói đón bố cô. Chẳng lẽ cậu ta không muốn đón bố cô.
"Được mà. Bố cậu đang ở đâu? Tớ bảo chú Tân đến đón."
Nhưng ngoài suy đoán của cô, Nhật Anh rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu của cô. Có lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi. Chợ Long Biên cũng gần, nên chỉ mất vài phút đã đến nơi. Giờ đã 10h lại trời mưa nên lượng người qua lại ở đây cũng ít. Rất nhanh hai chị em cô đã tìm được bố cô đang ngồi tránh mưa ở quán ven đường. Bên cạnh còn ngồi chú hai cô nữa, hai người đang nói chuyện rôm rả đâu. Chú lái xe đỗ vào nề đường, chị cô mở cửa xuống xe chạy về phía bố và chú cô. Ba người nói gì đó rồi bố và chú cô mang bao lớn bao nhỏ theo chị cô đi về phía ô tô. Kiều Anh và Nhật Anh đều xuống xe chào hỏi rồi giúp bố cô cho đồ vào cốp xe. Sắp xếp xong xuôi, ba bố con tạm biệt chú hai bước lên xe về quê.
Biết Nhật Anh là bạn cùng lớp lại ngồi cùng bàn, bố cô vô cùng nhiệt tình. Dọc đường đi miệng ông không ngừng nghỉ hỏi đông hỏi tây. Lúc đầu Nhật Anh còn bị động trả lời. Sau dần dần diễn biến thành cậu ta hỏi bố Kiều Anh. Ví dụ như: "Kiều Anh ở lớp rất ngoan, cháu còn không biết ở nhà cậu ấy lại như thế đâu."
Sau đó bố cô bắt đầu lôi ra những hắc lịch sử của cô. Nào là sáu tuổi đốt bếp, lông mày lông mi đều bị đốt trụi hết, không muốn làm lớp trưởng vì quá lười, nấu ăn thì khó ăn ra làm sao.. Dù sao nghe đến cuối cùng Kiều Anh chỉ muốn tìm cái lỗ hổng chui xuống không bao giờ ngoi lên.