Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phong Khinh Tuyết một hơi cõng mười mấy bó củi quay trở lại nhà mình, lại đi cắt mấy bó cỏ tranh, sau khi về đến nhà liền nhanh nhẹn mà dùng cục đá dựng một cái bếp lò ở cửa, đặt ấm sành lên trên.Nước trong ấm sành được múc từ sông lên.Lấy que diêm để châm lửa, cô nói với Phong Khinh Vân rằng que diêm cũng là do người tốt đưa tặng.Phong Khinh Vân ngồi xổm ở trước cái bếp nhóm lửa, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt vui sướng của cô bé: “Chị, người tốt kia thật là tốt!”Phong Khinh Tuyết lắc đầu, nhoẻn miệng cười.Trong lúc Phong Khinh Vân trông lửa, cô liền đi quét dọn sơ qua căn nhà, trải một tầng cỏ tranh thật dày trên mặt đất ở góc tường phía đông.Tầng cỏ này chính là giường tạm thời của hai chị em cô.Đun nước nóng đổ vào thùng gỗ, pha thêm chút nước lạnh để gội đầu tắm rửa cho Phong Khinh Vân, mặc chiếc quần hoa nhỏ do cô may lúc nghỉ chân trên đường trở về, sau đó mới mặc chiếc áo bông và quần bông mới mua hôm nay vào.Không phải cô không chú ý vệ sinh, mới mua xong liền cho Phong Khinh Vân mặc, mà thật sự là Phong Khinh Vân quá cần quần áo để mặc.Phong Khinh Vân mặc quần áo vào, kích cỡ hơi lớn chút, nhìn có chút trống rỗng, nhưng chuyện này cũng không có cách nào.
Phong Khinh Tuyết không có kinh nghiệm, mắt nhìn không quá chuẩn xác, hơn nữa sau này Phong Khinh Vân sẽ còn phát triển, mua quần áo rộng một chút sau này mặc vẫn vừa.Phong Khinh Vân túm túm vạt áo, dậm chân một cái, mặt mày hớn hở.“Chị, chị, em có quần áo, em có giày!” Rất kiên nhẫn mà lặp đi lặp lại mấy câu này.“Nếu như có người hỏi em là quần áo lấy từ đâu thì em phải nói là do chị ra ngoài xin được từ trong tay rất nhiều người”.
Phong Khinh Tuyết dặn dò.“Chị, vốn dĩ số quần áo này chính là xin được còn gì!”Phong Khinh Tuyết bật cười: “Đúng vậy, chính là xin được.
Nhưng mà không thể nói cho người khác chúng ta xin được bánh bao, bánh trứng gà và gạo.
Nếu như có người hỏi chúng ta xin được món ngon gì thì em phải nói là bánh bột ngô trộn lẫn khoai lang đỏ và cao lương”.Phong Khinh Vân gật đầu: “Em biết rồi.
Nếu như bọn họ mà biết chúng ta xin được đồ ăn ngon thì bọn họ cũng sẽ đi xin cơm.
Tới khi đó có nhiều người xin cơm thì chúng ta sẽ xin được ít cơm hơn, em sẽ không nói cho bọn họ đâu! Bánh bột ngô trộn lẫn khoai lang đỏ và cao lương cũng vẫn là đồ ăn ngon, em sẽ chỉ nói chị em mình ăn bánh bột ngô ở nhà ăn thôi”.Bánh bột ngô ở nhà ăn? Phong Khinh Tuyết không hiểu ra sao.Rất nhanh cô đã nhớ ra.Nhà ăn tập thể vừa mới giải tán, lúc trước mọi người ăn tập thế, bánh bột ngô có bộ dạng thế nào nhỉ? Chính là bánh ngô được trộn từ bột khoai lang đỏ với ngọn lúa mạch và dây khoai lang đỏ để hấp lên, hơn nữa số cành lá hoa màu kia còn chiếm tới hai phần ba.Bánh bột ngô như thế mà mọi người còn coi như bảo bối, chỉ có ngày mùa mới ăn, còn ngày thường đều uống canh loãng.“Rất thông minh!” Phong Khinh Tuyết sờ đầu Phong Khinh Vân.Tuy rằng chỉ ở chung trong thời gian ngắn, nhưng Phong Khinh Tuyết phát hiện đứa nhỏ này khá thông minh.Đứa bé thông minh như thế lại không được đi học thì thật đáng tiếc.Phong Khinh Tuyết quyết định chờ con bé thêm hai tuổi nữa sẽ đưa nó đi học, đợi tới khi kỳ thi đại học khôi phục thì cô đã hơn 30 tuổi rồi, chắc sẽ không có cơ hội tham gia.
Nhưng lúc đó Phong Khinh Vân mới chỉ hơn 20 tuổi, có thể vào đại học, như vậy sẽ có tương lai tốt hơn..