Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bận rộn cả buổi trưa, đến tận khi mặt trời xuống núi.
Phong Khinh Tuyết liền lấy hai lượng gạo, làm một ít cháo cho bữa ăn tối.
Cháo vốn là món bổ dưỡng, cô và Phong Khinh Vân lại thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài, quá trình tiêu hóa của dạ dày cũng đã trở nên chậm hơn vì đói, vậy nên họ cần từng bước bồi bổ dạ dày và cơ thể mới có thể ăn uống bình thường với thịt và rau.
Cho dù chỉ là một bát cháo, Phong Khinh Vân cũng coi đó là món quý, cái miệng nhỏ thổi nguội rồi uống từng ngụm nhỏ mà uống xong.
Sau khi súc miệng, Phong Khinh Vân liền cảm thấy hài lòng mà rúc vào lòng ngực của Phong Khinh Tuyết.
Hai chị em dựa vào đống cỏ khô, đắp lên người chiếc áo khoác bông cũ nát mà Phong Khinh Vân không mặc.
Tại vì rất lâu chưa từng giặt, áo bông tỏa ra mùi hương khó ngửi.
Phong Khinh Tuyết cau mày, nhịn xuống cảm giác khó chịu.
Cô vốn là người thích sạch sẽ, nhưng hoàn cảnh hiện tại không giống ngày xưa, cô còn chịu được mà mặc quần áo của nguyên chủ, vậy nên cũng có thể chịu được cái áo bông, nếu muốn vệ sinh, còn phải từ từ kinh doanh.
Phải có tiền, mới có thể vệ sinh sạch sẽ.
“Chị, thật tốt.
” Phong Khinh Vân nắm ống tay áo của chị mình mà lẩm bẩm.
Phong Khinh Tuyết vuốt đầu nhỏ lưa thưa tóc mềm: “Khinh Vân, chị mang em theo, chúng ta sẽ tự tạo cho bản thân một gia đình, có một cuộc sống tốt.
Đi theo anh trai và chị dâu là chúng ta đang dựa vào người khác.
Chúng ta sẽ không thể sống no đủ cả đời.
”Phong Khinh Vân ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Chị, sống dựa vào người khác có nghĩa là gì?”“Dựa vào người khác có nghĩa là sống một cuộc đời dựa dẫm và em cũng không thể đưa ra quyết định cho cuộc đời mình.
”Phong Khinh Tuyết giải thích đơn giản ý nghĩa của việc sống dựa vào người khác, vừa định nói thêm gì đó liền nghe Phong Khinh Vân nói: “Chị, em biết rồi, khi chúng ta cùng anh trai và chị dâu ở chung một chỗ, phải dựa vào chị dâu phân chia cho ít đồ ăn, nếu như còn ở đó, cho dù chúng ta xin đồ ăn thì đồ ngon cũng sẽ không có phần cho chúng ta.
”“Thật thông minh!” Phong Khinh Tuyết liền nói ra lời khen ngợi.
Đứa trẻ này, rất thông minh!Phong Khinh Vân đắc ý cực kỳ, được chị khen ngợi thật vui!Kể từ khi cô sinh ra đều là do Phong Khinh Tuyết nuôi nấng, Phong Khinh Vân vốn chưa có một ngày nào bình yên hiện tại lại cảm thấy thật hạnh phúc.
Có cơm ăn, có quần áo mặc, còn có nhà để ở.
Bụng đã no, tất nhiên là một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau dậy sớm, Phong Khinh Tuyết lại nấu một ít cháo, trước khi Phong Khinh Vân dậy lấy từ trong không gian hai quả trứng, rồi đi đánh thức Phong Khinh Vân, hai chị em cùng ăn sáng.
Ăn xong liền súc miệng, đến khi miệng không còn mùi vị của thức ăn, Phong Khinh Tuyết liền gửi Phong Khinh Vân qua nhà chú hai, nhờ thím hai chăm sóc.
Phong Khinh Tuyết không chắc bao giờ mình sẽ quay lại, vì vậy cô đã để lại một chiếc bánh cho Khinh Vân, để nó vào trong chiếc túi may phía trong váy của cô nhóc, rồi nói với cô nhóc rằng nếu cô quay trở lại quá muộn, hãy tránh mọi người mà ăn bánh vào buổi trưa khi đói.
Về phần gạo và chiếc áo chưa vá mà Phong Khinh Vân nghĩ đến cũng được Phong Khinh Tuyết mang đặt ở giỏ sau.
Tuy rằng hiện tại mọi người đều ngay thẳng, nhà nào cũng chỉ có bốn bức tường, khó khăn đến mức thường xuyên không đóng cửa cũng không thu dọn đồ đạc vào buổi tối, nhưng ai có thể đảm bảo sẽ không có người vào nhà khi không có ai ở nhà, sẽ không ăn cắp đồ khi họ quá đói?Nhìn thấy hai chị em Phong Khinh Tuyết, thím hai đã chú ý đến quần áo của Phong Khinh Vân đầu tiên, hết sự kinh ngạc.
“Khinh Tuyết, Khinh Vân quần áo này lấy từ đâu ra? Bộ quần áo này nhìn cũng thật tốt đó.
”Phong Khinh Tuyết cười nói: “Đều là cháu mặt dày đi từng nhà mới xin được quần áo này.
Có một số người tốt bụng giàu có, thấy cháu đáng thương, liền lấy quần áo cũ của con họ cho cháu.
”.