Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có lẽ vì trận đấu làm Mã Tiểu Linh quá mệt mỏi, nên đêm nó nàng ngủ cực kỳ ngon. Sáng sớm, tắt đồng hồ báo thức, đứng dậy đánh răng rửa mặt, mặc bộ váy ngắn bó sát màu đen, miễn cưỡng che được cái mông, cặp đùi trắng nõn lộ ra ngoài. Thật là làm Vương Quý Nhân tâm thần bấn loạn.
Mã Tiểu Linh chuẩn bị xong, thắp ba nén nhang, nhìn bài vị của bà cô nói: "Bà cô, cô có báo mộng cho chú Cầu chưa? Bây giờ cháu đi tìm chú ấy, cháu sẽ giúp cô gửi lời, bye bye!"
"Đi thôi, ra ngoài ăn sáng." - Mã Tiểu Linh gọi Vương Quý Nhân, cầm thùng đạo cụ lên.
Vương Quý Nhân cũng mặc đồ đen, nhưng khác ở chỗ là đồ của nàng rất thoải mái chứ không bó sát người. Tùy ý khoác lên cái áo len màu đen, lai quần được nàng vén lên cao, dưới chân là đôi giày đen đế trắng. Mắt cá chân trắng nõn lộ ra, khiến ánh mắt người khác do dự không muốn rời.
Mái tóc dài được Vương Quý Nhân búi lên cao, dùng cây trâm không biết là từ xương của con gì cố định lại. Chiếc cổ cao, da thịt trắng ngần, gương mặt xinh đẹp, ánh mắt hơi nhìn lên. Nếu không biết, còn tưởng rằng cô là ngôi sao điện ảnh.
Mã Tiểu Linh vừa nhìn thấy Vương Quý Nhân, liền ngây người. Quả nhiên, không phải quần áo đẹp thì ai mặc cũng đẹp. Nếu người đã đẹp, mặc đồ nào cũng đẹp. Nếu người không đẹp, cho dù đồ đẹp thế nào, vẫn chỉ như bà bán cá ngoài chợ. Vì thế, quan trọng không ở quần áo, mà là sắc đẹp.
Vì lẽ đó, Vương Quý Nhân mặc cái gì cũng đẹp. Không ngờ Vương Quý Nhân lại có dáng dấp của phụ nữ cổ điển, dù đến tận Châu Âu cũng chưa chắc có ai đẹp hơn.
"Đeo vào." - Mã Tiểu Linh đưa cho Vương Quý Nhân cái kính mát. Đẹp như vậy, không che lại bớt là không ổn.
"Vậy, em thì sao?" - Vương Quý Nhân nghe lời đeo kính. Cái kính làm cho nàng tăng thêm vẻ bí ẩn, khiến người ta muốn nhìn xem, khuôn mặt dưới cặp kính đó có phải ngôi sao nào trốn đi dạo phố không.
Mã Tiểu Linh hài lòng gật gù, cười nòi: "Ừ, rất đẹp. Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn sáng."
Mã Tiểu Linh và Vương Quý Nhân vừa xuống tới cửa, thì một chiếc Porsche911 đã đậu sẵn ở đó. Một người đan ông trung niên, mặc bộ đồ vest xanh lam bước xuống. Ông cười híp mắt, đưa chìa khóa xe cho Mã Tiểu Linh, khiêm tốn nói: "Mã tiểu thư, tối qua Lý tiên sinh có dặn đưa xe đến. Đây là chìa khóa xe, chúc cô vui vẻ."
"Giúp tôi cảm ơn ông ấy." - Mã Tiểu Linh cầm chía khóa, cười híp mắt bảo Vương Quý Nhân lên xe. Đây là chiếc thể thao mui trần, chở được hai người. Mã Tiểu Linh đạp chân ga, chiếc xe từ từ lăn bánh.
Vương Quý Nhân có chút không hài lòng, nhìn Mã Tiểu Linh mở mui xe, hỏi: "Sao xe này chỉ chở được hai người? Lý Gia Thụy lại đưa chiếc xe nhỏ vậy cho em."
Mã Tiểu Linh không nhịn được, cười lên: "Làm ơn, không phải chỗ ngồi càng nhiều thì càng mắc. Tiền mua chiếc này có thể mua được hai chiếc Volkswagen Beetle của tôi."
"À." - Vương Quý Nhân không nói nữa, dù sao nàng cũng đâu biết chiếc Volkswagen Beetle bao nhiêu tiền, không phải đi bộ là đuộc rồi. Nếu không, lỡ đang bay trên trời, lại gặp vài tên tu đạo theo dõi thì làm sao? Mặc dù nàng đã mạnh hơn, nhưng nàng vẫn biết "núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn."
Chiếc xe này đúng là tốt, Mã Tiểu Linh hài lòng đậu xe trước quán trà, dẫn Vương Quý Nhân đến tiệm nổi tiếng nhất. Món ăn cực kỳ ngon, tất nhiên giá cũng không hề rẻ. Có điều, vừa uống được máu của Thượng Cổ Thần Thú Tê Cừ, nên linh lực của nàng đã tăng lên, lại còn được chiếc xe sang hơn con Volkswagen Beetle cũ của mình, tất nhiên muốn tự khao bản thân một chầu.
Mã Tiểu Linh và Vương Quý Nhân đi lên lầu, thời gian này cũng là giờ cao điểm. Cũng may Mã Tiểu Linh nhanh mắt, khi phía trước có người đứng dậy, thì nàng liền xà ngay vào chỗ ngồi. Sau đó vẫy tay gọi phục vụ đến dọn bàn, rồi chờ phục vụ đem số bàn ra. Lúc này mới cười tươi, kéo Vương Quý Nhân đến chỗ chọn món ăn.
"Những món này rất ngon, cô tự nhiên chọn, thích thì lấy." - Mã Tiểu Linh vừa nói với Vương Quý Nhân, vừa chọn vài món điểm tâm xinh đẹp.
Vương Quý Nhân cũng không biết món nào ngon hơn món nào, nhìn những món điểm tâm tinh tế, đơn giản chọn vài món mình thích. Khi trở về bàn, liền nhìn thấy mặt Mã Tiểu Linh tái mét, cau mày nhìn nàng nói: "Cô lấy nhiều như vậy, ăn hết à?
Cái bàn dài một mét, hai bên có sáu lồng bánh. Nếu chỉ có sáu cái lồng bánh thì Mã Tiểu Linh sẽ không nói gì, mấu chốt chính là trên sáu cái lồng bánh này lại chất thêm cả đống. Ít nhất có tám tầng, vừa đủ xây một cái tường thành ở giữa, hai người chỉ nhìn thấy cặp mắt của nhau, còn lại đều bị che hết.
Mã Tiểu Linh nhìn thấy phục vụ đẩy tới một chiếc xe ăn, trên xe có hơn mười lồng bánh. Nàng xanh mặt, âm thầm cầu khẩn: [Không phải bàn này, không phải, không phải.....]
Đáng tiếc, lời cầu khẩn này không ai nghe thấy. Phục vụ đẩy xe ăn, từ từ bước tới, nhìn Mã Tiểu Linh cười tươi như hoa, nhẹ nhàng nói: "Chào cô, ở đây còn có 14 món nữa. Món đã đủ, xin từ từ thưởng thức"
Mã Tiểu Linh sợ hãi nhìn phục vụ, đem từng cái lồng bánh chồng lên, càng lúc càng cao. Thế là, hai người đã bị bức tường bánh ngăn cách.
Mã Tiểu Linh xanh mặt, nàng hình như còn nghe đâu đó tiếng cười khẽ cùng sự chỉ chỏ. Siết chặt nấm đấm, nghiến răng nhẹ giọng nói: "Quý Nhân, cô làm cái gì. Cô gọi nhiều như vậy ăn hết sao?"
[Làm như vậy, giống như mình đang ngược đãi cô ta. Để cô ấy tự chọn món, xem như đã khách sáo lắm rồi. Nếu ăn hết, mình sẽ không nói cái gì. Nhưng mấy chục cái lồng bánh, hai người con gái làm sao ăn hết? Kết quả, còn bị mọi người cười nhạo, thật sự đủ lắm rồi.]
"Không cần lo, chị đã chọn thì sẽ ăn hết." - Vương Quý Nhân khoát tay, thong dong cầm đũa, mở nắp lồng tre, gắp bánh đưa vào miệng.
Vừa nhai nuốt xong, Vương Quý Nhân cầm lấy khăn ăn lau lau khóe miệng. Đưa tay cầm lấy tách trà bên cạnh, nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Thịt này chưa đủ mềm, lửa vẫn còn thiếu hai phần."
Đôi đũa lại đưa về phía một cái lồng tre khác, cũng giống vậy, ăn một miếng thì dừng uống một hớp trà, rồi nhíu mày, nhẹ nhàng nói với Mã Tiểu Linh: "Cái này cũng không được, vẫn như trước lửa chưa đủ. Trà này nước thế này đúng là không ổn, có người hầu hạ thì tốt hơn."
Vương Quý Nhân đưa tay cầm cái lồng để qua xe ăn, vừa mới định gắp một cái bánh khác, thì nghe âm thanh khó chịu của Mã Tiểu Linh. Đứng dậy nhìn, quả nhiên Mã Tiểu Linh đang giận.
"Cô tưởng mình là phi tử sao?"
[Chị thật sự từng làm phi tử]. Vương Quý Nhân nhìn Mã Tiểu Linh đang tức giận, mím môi. Lúc này không nên chọc giận Mã Tiểu Linh, nên nàng không nói gì. Nhưng mỗi phần chỉ ăn một chút, còn lại thì không hài lòng đều bỏ hết. Sau từng ấy động tác, những vị khách đang quan tâm hai người, cũng không còn thấy lạ.
Hành động của Vương Quý Nhân rõ ràng cho thấy, nàng đang ăn thử. Nói không chừng gần đây chuẩn bị mở tiệm mới, hoặc người thích đồ ngon muốn đến thử quán này xem thế nào. Vì sao lại có thể kinh doanh lâu dài.
Hành động của Vương Quý Nhân cũng làm chủ tiệm chú ý, dù sao bị người cùng nghề ở trước mặt thực khách, nói đồ ăn không đủ độ lửa. Đây không phải mất mặt sao?
Chủ tiệm quyết đoán đi tới gần Vương Quý Nhân, cười: "Tiểu thư, không biết cô là người phụ trách tiệm ăn nào?"
Mã Tiểu Linh thấy thế, vội vàng đứng lên, cười trả lời: "Ông chủ hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải người kinh doanh tiệm ăn, chỉ đến đây để ăn sáng thôi. Ông không cần quan tâm đến cô ấy, cô ấy hơi bị ngốc." - Mã Tiểu Linh cười chỉ chỉ đầu Vương Quý Nhân.
Chủ tiệm nhăn mặt, khách hàng đã mặt dày không thừa nhận, ông cũng không thể đuổi họ ra ngoài. Nếu làm lớn, danh tiếng không phải sẽ mất sạch sao? Ông nhìn Vương Quý Nhân một chút, phát hiện cô ấy cứ như người không liên quan, tay vẫn đều đều gắp thức ăn. Dù không nói, nhưng vẫn như cũ cau mày, lắc đầu.
[Động tác rõ ràng như vậy, còn dám nói không đến đây phá à? A, chẳng lẽ không phải?]
Chủ tiệm siết chặt tay vài lần, rốt cục cũng nổi điên khi nhìn thấy Vương Quý Nhân lại lắc đầu. Ông bình tĩnh, nhưng gương mặt không mấy vui hỏi: "Xin hỏi, có chỗ nào không hợp khẩu vị cô à?"
Vương Quý Nhân ngẩng đầu nhìn chủ tiệm, rồi nhìn sang Mã Tiểu Linh, rồi nàng chỉ cười không nói.
Mã Tiểu Linh bị Vương Quý Nhân chọc cho trán nổi gân xanh, tim đập thình thịch. Rồi nhìn lại gương mặt tức giận của chủ tiệm, nàng cũng tức theo. Có phải ông ta nghĩ nàng dễ ức hiếp không? Nàng nhìn Vương Quý Nhân, lớn tiếng nói: "Ông ấy hỏi, cô cứ nói thẳng là được."
Chủ tiệm càng lúc càng khẳng định, hai người này đến đây phá đám, liền gọi bảo vệ.
Vương Quý Nhân nhìn gương mặt khó ưa của chủ tiệm, cười, nhẹ giọng nói: "Ừ, món ăn có ngon hay không cũng còn tùy vào người ăn. Nếu chưa từng ăn sơn hào hải vị, tất nhiên sẽ cảm thấy những thứ này ngon. Nếu mỗi ngày đều ăn toàn cao lương mỹ vị, thì những món như vậy chỉ làm hại bao tử. Nếu ông không xuất hiện, tôi còn cố gắng ăn thêm vài món."
Lời nói của Vương Quý Nhân tuy nhẹ, nhưng rất có trọng lượng, cả tiệm ăn ai cũng nghe thấy lời nàng vừa nói. Mã Tiểu Linh nhìn thấy có vài bảo vệ đang chạy tới, bản năng đứng ra trước mặt Vương Quý Nhân, bảo vệ nàng.
Vương Quý Nhân nhìn Mã Tiểu Linh, khóe miệng có ý cười.
"Thật xin lỗi, hai vị. Nơi này không hoan nghênh hai người." - Bảo vệ vẫn tính là có lễ phép, đưa tay làm động tác xin mời.