Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mã Tiểu Linh yên lặng nhìn Vương Quý Nhân, ép xuống thắc mắc trong đầu của mình. Từ nhỏ, nàng đã không dám quen bạn bè. Mặt nàng cũng khá lạnh, nên cũng không ai dám đến gần. Đây là lần đầu, nàng ở cùng người khác gần hai tháng. Thời gian dài như vậy, nghĩ lại cũng thấy bất ngờ.
Nếu như chưa từng quen biết Vương Quý Nhân, nếu có ai nói với nàng. Nàng sẽ cùng với một người xa lạ, ở chung hai tháng. Nhất định, nàng sẽ đập cho hắn một phát. Nghĩ lại, duyên phận cũng thật kỳ diệu, có lẽ có một người bạn cũng không tệ lắm.
Mã Tiểu Linh nhếch môi, cố ý nói với Vương Quý Nhân: "Tôi dạy cô lái xe."
Vương Quý Nhân liếc mắt nhìn đến chỗ vô lăng, rồi nhìn lại phía trước, khẽ cười nói: "Còn chưa muốn, chị ngồi xe cảm thấy rất tốt."
Mã Tiểu Linh bị Vương Quý Nhân làm nghẹn họng, hận không thể đạp cô ấy văng xuống xe. Cái gì mà ngồi xe tốt vô cùng, chẳng lẽ cả đời này nàng phải làm tài xế cho cô ta à? Thật tức chết mà.
Mã Tiểu Linh hít thở sâu, đậu xe vào lề, mặt lạnh nhìn chằm chằm Vương Quý Nhân. Nói từng chữ: "Cô, cần, phải, học!"
Vương Quý Nhân giật mình, ánh mắt có ý cười. Nhìn Mã Tiểu Linh xù lông, đành nói: "Được rồi."
Mã Tiểu Linh siết nấm đấm, hít sâu một hơi. [Dạy cho cô ta lái xe còn bày ra bộ mặt oan ức, được lắm. Cô oan ức chứ gì, tôi cho cô oan ức một phen.]
Mã Tiểu Linh đạp mạnh chân ga, một tiếng chiếc xe lao đi thật nhanh. Vương Quý Nhân đang buộc dây an toàn, cũng cảm giác được Mã Tiểu Linh có ác ý, tự nhiên thấy buồn cười.
Sau một canh giờ, Mã Tiểu Linh lái xe đến một nơi hẻo lánh. Nàng ngừng xe, mặt lạnh chỉ vào vô lăng, nói: "Tôi chỉ dạy một lần, cô xem cho kỹ. Nổ máy, sang số, chân ga, muốn xe dừng lại gì nhả ga rồi đạp thắng xe. Muốn quẹo thì xoay vô lăng."
Mã Tiểu Linh xuống xe, không nói gì kéo Vương Quý Nhân xuống xe, rồi đẩy vào chỗ ngồi của tài xế. Đóng cửa xe, do dự một chút, rồi ngồi vào vị trí kế bên. Thắt dây an toàn cẩn thận, nắm chặt tay vịnh, nói: "Nổ máy."
Vương Quý Nhân hết cách nhìn chìa khóa, rồi lại nhìn chân ga. [Ôi!! Mấy thứ đơn giản như vậy, lần đầu nhìn thấy Mã Tiểu Linh chạy xe, thì mình đã nghiên cứu rất kỹ. Không có việc gì, tại sao Mã Tiểu Linh lại bắt mình học lái xe?]. Vương Quý Nhân thở dài, nói: "Tại sao nhất định phải học?"
Mã Tiểu Linh đen mặt, lạnh nhạt nói: "Đây là điều cơ bản, nhất định phải học. Thứ nhất, nếu chúng ta gặp nguy hiểm, tôi không thoát được nhưng cô có thể chạy thoát. Thứ hai, tôi không thích làm tài xế."
Vương Quý Nhân gật đầu, thành thục nổ máy xe, lăn bánh. Bàn tay vốn đang nắm chặt tay vịnh cũng từ từ buông lỏng, nhìn Vương Qúy Nhân ung dung lái xe, gương mặt thật cuốn hút.
Ai có thể nói cho nàng biết, đây là người lần đầu tiên tập lái xe đây sao? Lần đầu nhấn ga mà có thể nhẹ nhàng, lại còn động tác thành thục khi sang số. [Ôi!!! Lần đầu tiên chạy xe làm sao có thể, tên yêu nghiệt này.]
Mã Tiểu Linh khẽ cắn răng, nhìn Vương Quý Nhân nói: "Cô khẳng định đây là lần đầu tiên, cô học lái xe?"
Vương Quý Nhân thấy kì lạ, nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Phải, lẽ nào học lái xe rất khó sao?"
Mã Tiểu Linh quay mặt đi, làm sao nàng có thể mở miệng trả lời đây. Nàng học lái xe mất một năm mới lấy được bằng lái, hơn nữa sau khi lấy được bằng lái. Nàng quá hưng phấn chạy đi mua chiếc xe nhỏ, nhưng hai ba ngày là bị đụng một lần. Nàng phải đổ mồ hôi sôi nước mắt, dùng hơn nửa năm mới có thể lái xe thành thạo, không còn làm mình và cái xe thê thảm nữa.
"Tất nhiên không khó, chờ tôi đi nội địa về, tôi sẽ giúp cô xin giấy phép lái xe." - Mã Tiểu Linh dựa vào ghế, từ từ nhắm mắt. Mệt quá, nàng muốn nghỉ ngơi một chút.
Mùa hè, trời sáng rất nhanh, mới chừng sáu giờ, nhưng mặt trời đã lên cao. Tối qua không kéo rèm, nên toàn bộ căn phòng đều bị nắng rọi vào sáng trưng. Mã Tiểu Linh bị chói mắt, không thể ngủ tiếp, ngóc đầu dậy nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường. Chưa tới 6h30 nữa, suy nghĩ chút nữa còn phải lên máy bay, dù sao cũng không ngủ tiếp được nữa. Cứ vậy, chậm rãi đẩy người lên, tựa vào đầu giường, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lần này đi nội địa, không chỉ giúp Trịnh Sinh, mà còn phải tìm ra tung tích người bí ẩn kia. Nghĩ lại, không mười ngày cũng nữa tháng mới về, phải chuẩn bị đầy đủ.
Mã Tiểu Linh đứng dậy, lấy thùng đạo cụ ra bắt đầu sắp xếp. Vật dụng cá nhân, mỹ phẩm dưỡng da......Một lúc sau, chẳng biết từ bao giờ đã có hai cái vali to đùng. Mã Tiểu Linh khổ não nhìn cái đống đồ trên giường, [đáng lý phải có thêm một cái vali nữa mới đúng, đáng ghét thật, làm sao đây? Mình còn chưa có giày mang kìa, còn thùng đạo cụ....Ôi~~~ được rồi, dọn lại lần nữa.]
Mã Tiểu Linh lại mở tung vali ra, đau khổ nhìn một đống quần áo. [Làm sao đây, cái nào cũng muốn đem theo, nhưng vali thì có hạn. Với lại, nếu mình đem tới 4 5 cái vali, thế nào cũng phải tự vác gảy lưng cho xem.]
[Cái này còn chưa phải đem theo, cái này cũng không đem theo....], Mã Tiểu Linh chọn đông quăng tây, cuối cùng cũng chọn xong đồ. Nhét vào trong vali, thì phát hiện dây kéo vali kéo không lên. Dùng cái mông xinh đẹp ngồi đè lên vali, cuối cùng cũng kéo được. Lúc này, nàng hài lòng gật đầu. [Khoan đã, Long Chiến Y vẫn chưa đem theo], Mã Tiểu Linh như khóc thang, đưa tay vào trong tủ quần áo lấy Long Chiến Y ra, nhìn lại cái vali bị ép đến sắp bung kia. Đang đau đầu, thì giọng nói của Vương Quý Nhân truyền đến: "Sao vậy?"
"A, Quý Nhân, cô thu dọn quần áo xong chưa?" - Ánh mắt Mã Tiểu Linh sáng ngời, cứu tinh tới rồi.
"Ừm, xong rồi."
Mã Tiểu Linh vội vàng chạy đến gần để nhìn, toàn bộ vali trống rỗng, toàn bộ quần áo của Vương Quý Nhân chiếm chưa đầy 1/5 diện tích. Trong lòng vui vẻ, vội vàng kéo vali của Vương Quý Nhân vào phòng, rồi nói: "Đừng để lãng phí, tôi còn một ít đồ vẫn chưa đem theo, để tạm trong vali của cô vậy."
Vương Quý Nhân nhếch miệng cười. Nếu không phải sợ Mã Tiểu Linh nghi ngờ, thì nàng đã đưa những thứ này vào Hư Không, lại còn đem theo nhiều như vậy. Mỉm cười nhìn Mã Tiểu Linh nhét hết đống đồ trên giường vào vali của mình, thấy vali chưa đầy, lại đến tủ quần áo lấy ra thêm vài món nhét vào, sau đó hài lòng kéo dây kéo, cười nói: "Ok, vậy là được rồi. Đi thôi."
Mã Tiểu Linh đi trước, thắp ba nén nhang cho bà cô, nhìn bài vị cung kính nói: "Bà cô, cháu đi sang nội địa đây. Lần này chắc sẽ rất nguy hiểm, cô nhất định phải phù hộ cháu."
Vương Quý Nhân lại cười, nhìn trong góc tường có cái bóng trắng đang bay bay, nháy mắt nhắc nhở.
Mã Tiểu Linh trịnh trọng cắm ba nén nhang vào lư hương, cầm thùng đạo cụ lên, nói với Vương Quý Nhân: "Xuất phát."
Hai người thuận lợi đi đến sân bay, lần thứ hai đi máy bay nên Vương Quý Nhân làm thủ tục dễ dàng hơn rất nhiều. Xuống xe, đã thấy Trịnh tiên sinh đứng bên ngoài cửa chờ. Ông nhìn thấy Mã Tiểu Linh đi ra, vội vã đưa tay, nói: "Không nghĩ tới Mã thiên sư còn trẻ như vậy, đúng là tuổi trẻ tài cao."
Mã Tiểu Linh cười, bắt tay với Trịnh tiên sinh. Lịch sự rút về, cười nói: "Trịnh tiên sinh quá khen, gọi tôi là Tiểu Linh được rồi. Có điều, Trịnh tiên sinh xem ra cũng chỉ mới ngoài 30, trẻ như vậy mà đã có sự nghiệp to lớn, cũng làm Tiểu Linh đây khâm phục."
Vương Quý Nhân đứng sau Mã Tiểu Linh, liếc nhìn Trịnh tiên sinh, rồi lại dời mắt đi chỗ khác. Nói dối cũng đâu cần làm lố như vậy, Trịnh tiên sinh gương mặt già nua, lại có nhiều nếp nhăn có thể kẹp chết con ruồi. Hơn nữa, trên đầu còn có vài sợi tóc bạc. Vừa nhìn, đã biết ông già này ít nhất cũng đã 50 tuổi.
"Ha ha, tôi đã là lão già 50 rồi, Tiểu Linh thật là khôi hài. Trước tiên tôi mời hai người ăn bữa cơm, sau đó sẽ về nhà tôi xem thử." - Lời nói của Mã Tiểu Linh làm Trịnh tiên sinh vô cùng hài lòng, đúng là ngãi trúng chỗ ngứa.
Trịnh tiên sinh lịch sự mở cửa xe, ánh mắt vừa nhìn thấy vẻ đẹp của Vương Quý Nhân, liền giật mình, không thể rời đi được. Ông ngồi vào ghế kế bên tài xế, cười nhẹ nói: "Quý cô đây là trợ thủ của Tiểu Linh? Không biết nên xưng hô thế nào?"
"Vương Quý Nhân." - Vương Quý Nhân cười, nói tên.
"Quý Nhân, ha ha, tên này đẹp thật. Cả đời người rất hiếm gặp được quý nhân, tên cô rất hợp với nghề nghiệp của Tiểu Linh, ha ha. Các quý cô muốn ăn gì? Có muốn nếm thử đặc sản nơi này không?"
"Trịnh tiên sinh quá khách sáo, cứ tùy ý ngài là được rồi." - Mã Tiểu Linh cao giọng nói.
"Không cần khách sáo, vất vả lắm mới tới nơi này một chuyến, tất nhiên phải nếm thử đặc sản rồi. Hai người có thể ăn cay không?"
"Ách....một chút thì được."
"Được, vậy để tôi nói nhà hàng chuẩn bị."
Trịnh tiên sinh có lẽ biết hai người đi máy bay khá là mệt, nên không nói nhiều. Ông gọi điện, sắp xếp xong chuyện cơm nước, thì im lặng dựa vào ghế. Nhưng chân mày ông thì đang nhíu lại, có vẻ ông lo lắng Mã Tiểu Linh còn quá trẻ, chưa đủ bản lĩnh. Có điều, Lý Gia Thụy đã đảm bảo, hẳn là không có vấn đề. Ông làm ăn nhiều năm như vậy, cũng biết nhìn người không chỉ xem bề ngoài.
Xe dừng lại trước cửa một nhà hàng. Nhà hàng này nằm trong một khu biệt thự nhỏ, bên ngoài không có bảng hiệu, nếu không biết thì sẽ không nói đây là một nhà hàng. Nhưng trong mắt Mã Tiểu Linh, đây chính là một căn nhà bình thường.
Trịnh tiên sinh nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Mã Tiểu Linh, cười giải thích: "Nơi này là quán cơm gia đình, rất nổi tiếng ở thành phố S. Một ngày chỉ tiếp 10 bàn khách, cơm tàu sáu bàn, bữa tối 4 bàn. Muốn ăn cũng phải đặt trước mấy tháng."
Mắt Mã Tiểu Linh sáng ngời, nói vậy hẳn là nhà hàng chất lượng cao. Ừm, nàng không có sức chống đỡ với cao lương mỹ vị.
Mã Tiểu Linh hít sâu, mùi thức ăn nhẹ nhàng bay qua, làm bụng nàng biểu tình.
Trịnh tiên sinh dẫn hai người vào trong. Mã Tiểu Linh phát hiện, căn biệt thự này có ba lầu, phòng khách đang chiếu phim hoạt hình, có vài đứa nhỏ đang xem không chớp mắt. Một người phụ nữ mặc sườn xám đi tới, nhìn ba người nhẹ nhàng nói: "Ba vị, mời bên này. Trịnh tiên sinh, món ăn ngày dặn 10" nữa sẽ mang lên, xin chờ một chút."
"Được, cảm ơn cô." - Trịnh tiên sinh móc trong túi ra tờ tiền màu đỏ đưa ra, cô gái mặc sườn xám không từ chối, chỉ cười nhẹ rồi cầm tiền đi ra ngoài. Đóng cửa lại.
"Chị đi rửa tay." - Vương Quý Nhân nhìn Mã Tiểu Linh cười nói, đứng dậy đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, đã thấy cô gái mặc sườn xám đang dựa vào tường, kiều mị nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.