Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tiểu quỷ." - Nét mặt Mã Tiểu Linh hơi khó coi. Nhìn nó cứ như một đứa bé vừa chào đời, làm Mã Tiểu Linh nghĩ đến một khả năng, chau mày, ánh mắt đầy thương hại nhìn nó.
Tiểu quỷ cái đầu nghiêng một bên, thấy Mã Tiểu Linh đang nhìn mình chằm chằm, không thích, nói: "Tại sao ngươi không sợ ta? Ta thật sự sẽ gϊếŧ ngươi."
Mã Tiểu Linh liếc thấy Vương Quý Nhân đang đi đến, vội vàng cản lại: "Đừng đến đây."
Nhìn thấy Vương Quý Nhân dừng chân, Mã Tiểu Linh tiếp tục nói với tiểu quỷ: "Có muốn ta giúp ngươi không?"
"Giúp ta? Giúp ta cái gì?" - Tiểu quỷ thấy Vương Quý Nhân đứng im, cũng bình tĩnh, nghiêng đầu suy nghĩ lời Mã Tiểu Linh. Nhưng nghĩ mãi cũng không thông, có chút tức giận, những ngón tay nhỏ dùng sức, vài giọt máu chậm rãi chảy ra từ miệng vết thương.
"Giúp ngươi siêu độ." - Mã Tiểu Linh không biến sắc trả lời. Thừa dịp tiểu quỷ không chú ý, âm thầm vẽ một ấn chú vào lòng bàn tay.
"Các người đều là người xấu, là kẻ lừa gạt, ta bắt các người phải chết." - Tiểu quỷ hét to, chuẩn bị dùng sức, nhưng sau lưng nó một luồng khí nóng rực ập đến. Chỗ đó vốn bị gập Phục Ma đả thương, nên nó bị đánh bay thật xa, nổ lên vài cái, lăn thêm vài vòng mới đứng vững được.
Tiểu quỷ bị đánh, trong lòng tức giận, giơ tay nhào đến Mã Tiểu Linh. Mã Tiểu Linh thấy thế, cầm gập Phục Ma, hướng về tiểu quỷ đánh xuống. Lần này bị đánh chính diện, nên tiểu quỷ có chút bất ổn.
Tiểu quỷ giận dữ nhìn Mã Tiểu Linh, nó muốn xông lên, nhưng lại kiêng dè gậy Phục Ma. Một người, một quỷ, đứng đó nhìn nhau.
"Không lẽ ngươi muốn tiếp tục thế này sao? Để ta siêu độ, được đầu thai không phải tốt sao?" - Mã Tiểu Linh mím môi, nắm chặt gậy Phục Ma.
Tiểu quỷ lại lần nữa nhào tới, nhưng lần này đã rút được kinh nghiệm. Nó ỷ vào bản thân chỉ là linh thể, nên thỉnh thoảng có thể tránh thoát gậy Phục Ma. Mã Tiểu Linh nhếch lên nụ cười bí ẩn, nhìn thì cứ như bị tiểu quỷ ép lùi liên tục về sau. Một lúc sau, gậy Phục Ma lóe sáng, lá bùa màu cam mất hiệu lực.
Tiểu quỷ vui vẻ, giơ lên bàn tay nhỏ, đánh vào ngực Mã Tiểu Linh. Khi đến gần, nó mới phát hiện, làm thế nào cũng không đánh trúng, tức giận nói: "Ngươi làm gì?"
"Nơi ngươi đứng chính là Tử Môn, nếu liều mạng lao ra, sẽ tan thành mây khói. Hiện tại, ta chỉ mới phát huy được phân nữa sức mạnh của Bắc Đẩu Cửu Tinh trận, nhưng đối phó với ngươi cũng dư sức."
Đôi mi thanh tú của Mã Tiểu Linh khẽ nhíu lại, quay đầu nhìn Lý Gia Thụy vẫn đang hoảng sợ, nói: "Lấy quan tài ra đây, để xem tôi có thể độ hóa được không."
"Quan tài??!!" - Lý Gia Thụy bất giác kêu lên, rồi thu lại, sắc mặt phức tạp nhìn Mã Tiểu Linh:" Lần...lần trước, do uống quá chén, nên...nên lỡ tay làm nát cái quan tài."
"Hừ! Chẳng trách, cái đồ chán sống. Vốn nó đã rất đáng thương, ông còn phá hỏng cái chỗ yên nghĩ của người ta, hèn gì nó muốn ngươi chết." - Mã Tiểu Linh khó chịu nhìn Lý Gia Thụy. Nàng đã từng thấy hắn trên TV, rất bảnh trai, nhưng lúc gặp mặt suýt chút nữa là nhận không ra. Chỉ vì đám cảnh sát đó, nên nàng mới nhớ tới hắn.
Lý Gia Thụy, đứng đầu bảng xếp hạng 20 người giàu nhất, có gia sản 10 tỷ, tay trắng làm nên sự nghiệp. Có điều, nhìn đứa tiểu quỷ này, cũng biết hắn đã bỏ ra bao nhiêu công sức để đến Thái Lan cầu xin. Hiện tại, có rất nhiều thương nhân thích nuôi tiểu quỷ, cầu xin một chút tiền tài. Nhưng dù sao, đây cũng là chuyện thiên lý khó dung. Chưa nói đến chuyện nuôi, chỉ cần nghe có người chế tạo tiểu quỷ, cũng làm người khác giận sôi.
Trẻ con vừa được sinh ra, sau 100 ngày thì ném vào chảo chiên cho khô, sau đó dùng bí pháp đặc biệt, đem linh hồn và thân thể đồng hóa. Sau đó, lấy vải trắng có vẽ bùa chúa quấn lại, để trong cái quan tài đặc biệt. Sau đó, sẽ được người ta nuôi.
Tiểu quỷ cũng như đứa trẻ sơ sinh, cũng từ từ lớn lên, cũng sẽ hiểu biết. Tên tiểu quỷ trước mắt, xem chừng đã được 10 tuổi, tính ra Lý Gia Thụy nuôi nó được 10 năm, chẳng trách giàu thì có giàu mà vẫn chưa có vợ. Trong nhà nuôi tiểu quỷ, thì làm sao dám kết hôn. Nếu hù chết con người ta, hay chọc tức tiểu quỷ, thì chẳng dễ chịu chút nào.
Bây giờ, quan tài đã mất, tiểu quỷ không còn bị ràng buộc, nguy hiểm quá lớn. Chuyện đầu tiên chính là gϊếŧ Lý Gia Thụy, cũng may là gặp phải Mã Tiểu Linh. Nếu Lý Gia Thụy chết rồi, nó được tự do, chắc sợ hại không ít người.
Mã Tiểu Linh móc ra lá bùa màu vàng, quấn lên gậy Phục Ma, nhìn vẻ mặt hung ác của tiểu quỷ nói: "Ta sẽ siêu độ cho ngươi."
Nói xong, nàng vung gập Phục Ma về phía tiểu quỷ. Tiểu quỷ bị Tử Môn của Bắc Đẩu Thất Tinh nhốt lại, không thể động đậy, nên bị trúng đòn. Cơ thể đang bình thường, đang từ từ tan ra.
"Đồ đáng chết, ta sẽ gϊếŧ ngươi" - Tiểu quỷ bị gập Phục Ma đánh, toàn thân đau đớn. Nhìn Mã Tiểu Linh với ánh mắt đầy căm hận.
Mã Tiểu Linh thấy tiểu quỷ đã suy yếu, đưa tay lấy ra một viên ngôi sao, bắn vào trận pháp. Ngôi sao vừa bắn vào Tử Môn, tiểu quỷ kêu gào thảm thiết, chỉ vài giây đã bị hút vào ngôi sao, chẳng còn bóng dáng.
Ngôi sao thu xong tiểu quỷ, thì bay ngược về tay của Mã Tiểu Linh. Nàng đưa tay bắt lấy, nhét ngôi sao vào một cái bình thủy tinh, dán bùa niêm phong miệng bình.
Làm xong mọi thứ, Mã Tiểu Linh đi tới trước mặt Lý Giai Thụy nói: "Thừa lúc nó suy yếu nên tôi đã phong nó lại, cao nhất chỉ có thể nhốt nó bảy ngày. Trong bảy ngày này, ông từ từ mà cảm hóa nó, thuận tiện thì đi thỉnh lại quan tài cho nó đi. Dù sao nó đã theo ông 10 năm rồi, đến lúc, tôi sẽ giúp ông siêu độ nó."
"Mã tiểu thư, cô có thể đi cùng tôi không?" - Lý Gia Thụy vẫn chưa yên lòng, sợ đi một mình không xong, còn bị chết nơi đất khách quê người. Hơn nữa, vị Mã tiểu thư này xem ra rất có bản lĩnh, nếu có cô ấy đi cùng, chắc sẽ được an toàn.
Lý Gia Thụy lén nhìn sắc mặt của Mã Tiểu Linh, có vẻ cô ấy không vui. Lý Gia Thụy đột nhiên mình vào vai của Mã Tiểu Linh, dù vết thương không còn chảy máu, nhưng nhìn thấy máu đọng lại làm cho ông hổ thẹn. Dù sao cô ấy vì ông mới bị thương, mà bản thân thì một chút thành ý còn không có, lại muốn người ta đi tới Thái Lan cùng mình.
Lý Gia Thụy vội vã ngẩng đầu nhìn Mã Tiểu Linh nói thêm: "Mã tiểu thư, tôi sẽ không bạc đãi cô. Giờ tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện tốt nhất để băng bó vết thương, chi phí xuất cảnh tôi sẽ lo tất cả, cô cứ xem như sẵn tiện đi chơi, được không?"
Mã Tiểu Linh nhìn Lý Gia Thụy có vẻ thành khẩn. Người ta đã có thành ý, lẽ nào mình lại cự tuyệt, đúng không? Hắng giọng: "Có thể, nhưng tôi muốn đưa trợ lý theo. Còn nữa, thù lao lần này gửi vào thẻ của tôi. Lần sau siêu độ, xem như tôi khuyến mãi."
"Không thành vấn đề, Mã tiểu thư, mời bên này." - Lý Gia Thụy rất lịch sự đưa Mã Tiểu Linh đi băng bó vết thương. Vết thương không đáng lo, hơn nữa còn đặc biệt mua rất nhiều kem xóa thẹo, làm Mã Tiểu Linh cười híp mắt.
Vương Quý Nhân thì gượng cười đi sau lưng Mã Tiểu Linh, nhìn Lý Gia Thụy ân cần rót nước, xách hành lý, làm Mã Tiểu Linh cười run rẩy cả người. Không biết vì sao, trong lòng nàng không thoải mái, cứ như món đồ của mình bị người khác cướp đi.
"Đây đây, Tiểu Linh, chứng minh thư của trợ lý." - Khi nghe thấy Vương Quý Nhân chưa có chứng minh nhân dân, Lý Gia Thụy liền gọi một cú điện thoại. Lập tức có người đem giấy tờ của Vương Quý Nhân đưa cho Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh cười tươi như hoa, cuối cùng đã làm xong cái việc quan trọng nhất. Tốt xấu gì Vương Quý Nhân đã có giấy tờ, không cần sợ bị người ta tra xét. Nàng đưa chứng minh thư cho Vương Quý Nhân.
Nhưng Mã Tiểu Linh vừa định buông tay, thì Vương Quý Nhân liền chộp lấy bàn tay của Mã Tiểu Linh. Cũng không quan tâm người kia ngạc nhiên thế nào, nở nụ cười quyến rũ: "Em gái ngoan, cái bụng chị đói rồi, có thể ăn trước được không?"
Lý Gia Thụy nhìn thấy mà giật mình. Sớm đã chú ý đến sắc đẹp của Vương Quý Nhân, nhưng vì lễ phép, và cô ấy lúc nào cũng kéo dài khoảng cách, nên không hề lộ ra nét mặt. Hiện lại, hắn đã hiểu cái gì mà "nụ cười khuynh thành, khuynh quốc". Nếu được một người vợ như vậy, hắn cũng đồng ý vì nàng mà gϊếŧ sạch chư hầu.
"Quý Nhân muốn ăn gì?" - Lý Gia Thụy vội vàng ân cần.
Mã Tiểu Linh thấy Vương Quý Nhân cười như hồ ly tinh, lại thấy Lý Gia Thụy như chú chó quẩy đuôi, hận không thể tát cô ấy một cái. Cười vậy làm gì, muốn dụ dỗ ai?
"Cô ấy ăn mì là được rồi, chúng ta đi ăn bít tết." - Mã Tiểu Linh không nói hai lời, cầm thùng đạo cụ đi trước. Vương Quý Nhân vội vã đi theo.
Lý Gia Thụy vội vàng quay sang nói với người vừa đưa chứng minh đến: "Xin lỗi." - Rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Nói gì thì nói, Mã Tiểu Linh không bạc đãi Vương Quý Nhân đến vậy, cho cô ấy ăn mì. Ba người tìm một nhà hàng Tây, nhìn cũng không tệ lắm. Sau khi ngồi xuống, thấy Vương Quý Nhân ngơ ngác nhìn mình, Mã Tiểu Linh trợn tròn mắt, giúp cô ấy kêu một phần bít tết.
Tự nhiên Mã Tiểu Linh trở thành osin của Vương Quý Nhân, đáng buồn chính Mã Tiểu Linh còn không biết.
Vương Quý Nhân cầm dao nĩa, học theo Mã Tiểu Linh cắt bò bít tết. Ngón út tay phải hơi nhếch lên, khóe miệng hơi mỉm cười, nhìn rất đẹp mắt. Chỉ một lúc thôi, mà tất cả đàn ông trong nhà hàng đều lén lúc nhìn Vương Quý Nhân, có người can đảm hơn nhìn chằm chằm. Đáng tiếc, Vương Quý Nhân chỉ lo làm quen với dao nĩa, đâu có quan tâm.
"Đây là vị tiên sinh bàn 25 tặng hai vị tiểu thư." - Âm thanh dễ nghe cắt đứt sự chăm chú của Vương Quý Nhân.
Vương Quý Nhân nhìn nhân viên phục vụ cười, nhìn trong khay có hai ly với chất lỏng màu xanh lam. Nàng không nhận, mà quay đầu nhìn Mã Tiểu Linh hỏi: "Em gái, đây là gì?"
"Chúng tôi không cần. Nếu cần, tôi nghĩ ngài Lý Sinh đây sẽ không ngại mời chúng tôi." - Mã Tiểu Linh nhìn nhân viên phục vụ cười, nhẹ nhàng từ chối.
"Tất nhiên, hai vị cứ tự nhiên." - Lý Gia Thụy cười đồng ý với Mã Tiểu Linh, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Vương Quý Nhân.
"Ông xem tôi là cái gì?" - Vương Quý Nhân nhìn Lý Gia Thụy, che miệng cười: "Là coi trọng tôi sao?"
"Ách...Không biết Quý Nhân đây kết hôn chưa? Cô xem tôi có cơ hội không?" - Lý Gia Thụy cầm ly rượu hỏi.