Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vương Quý Nhân khẽ cười, ánh mắt có chút hờn dỗi nhìn Lý Gia Thụy. Tay cầm ly rượu lắc lư, từ từ hớp một ngụm. Chất lỏng màu đỏ nhẹ nhàng chảy xuống cổ, khóe miệng Vương Quý Nhân càng sâu hơn, rượu này có chút đắng, nhưng vị không tệ.
Mã Tiểu Linh nhìn Vương Quý Nhân cười quyến rũ, trong lòng tự nhiên phát hỏa. Người ta nói, kẻ thù của phụ nữ chính là phụ nữ, đúng là thế thật. Lúc này nhìn Vương Quý Nhân cười, thật sự làm người ta khó chịu. Mã Tiểu Linh nặng nề đặt nĩa xuống, cười nói: "Lý Sinh, nếu ông không ngại, chúng ta nhanh chóng lên đường."
"Ách...Mã tiểu thư đã ăn xong rồi sao?" - Lý Gia Thụy ngạc nhiên.
"Ừ!". - Mã Tiểu Linh gật đầu, cười, cầm lấy túi xách. Xoay người, rất tự nhiên cái gót giày đạp thẳng lên chân của Vương Quý Nhân, Mã Tiểu Linh vô tội nhìn cô ấy nói: "Ai da, thật xin lỗi, cô không sao chứ?"
Vương Quý Nhân cười yếu ớt nhìn Mã Tiểu Linh. Vì sao nhìn cô ấy không có chút gì áy náy, mà còn cười trên sự đau khổ của người khác? Không lẽ...cô ấy ghen?
"Chân đau, em gái đỡ chị nhé,được không?" - Vương Quý Nhân khẽ nhíu mày, nét mặt đáng yêu nhìn Mã Tiểu Linh.
"Để tôi." - Lý Gia Thụy xung phong.
"Không cần, Lý Sinh ngài đi chuẩn bị xe đi. PHỤ TÁ CỦA TÔI, không cần làm phiền ngài." - Mã Tiểu Linh nhấn mạnh "phụ tá của tôi" , cũng không quản Lý Gia Thụy đang lúng túng, trực tiếp kéo Vương Quý Nhân đi về trước.
"Cô là đồ ngu à, sau này đừng có tùy tiện câu dẫn người ta. Những người này cả đời toàn làm chuyện xấu, có nghĩ cũng không nghĩ tới. Đừng tưởng rằng quyến rũ được người ta, thì có thể gả vào hào môn, xong việc rồi bị người ta quăng ra đường còn không biết chừng. Sau này, an phận một chút cho tôi, có nghe không?" - Mã Tiểu Linh thừa dịp Lý Gia Thụy đi lấy xe, hung dữ cảnh cáo Vương Quý Nhân, trong lòng có chút bực. Cô ấy là đồ ngốc à, lỡ bị người ta lừa thì làm sao? Vậy 20 ngàn của mình cũng không cánh mà bay mất à?
"Ừ." - Vương Quý Nhân nhếch miệng, cả người nghiêng vào Mã Tiểu Linh, cứ như là muốn chui vào lòng của cô ấy. Trên người Mã Tiểu Linh phản phất mùi của trầm hương, làm tâm tư Vương Quý Nhân có chút lung lay.
Mãi đến khi lên máy bay, Vương Quý Nhân căng thẳng, kéo tay áo Mã Tiểu Linh hỏi: "Con chim sắt này, có thật bay được không?"
"Yên tâm, không cần lo." - Mã Tiểu Linh buồn cười vỗ tay Vương Quý Nhân. Hình như nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu lại nói: "Này, nhìn cô cũng cỡ tôi thôi, sao cứ gọi tôi là em gái là thế nào? Sau này, gọi tôi mà Tiểu Linh hoặc sếp đi."
Mã Tiểu Linh vui mừng, thầm nghĩ. Nàng thật thông minh, dù sao Vương Quý Nhân cũng chưa tìm được việc làm, chi bằng cho làm phụ tá của nàng. Như vậy, thân phận tự nhiên sẽ được cao hơn, đến lúc chào giá cũng được nhiều hơn.
"Bá Tử?"(1) - Vương Quý Nhân mở to mắt nhìn Mã Tiểu Linh, sau đó cười nhẹ nói nhỏ vào tai Mã Tiểu Linh: "Chị vẫn thích gọi là em gái hơn, nghe nó thân thiết."
Hơi thở nóng ấm truyền vào tai, làm Mã Tiểu Linh run lên, vội vàng đẩy Vương Quý Nhân ra, hắng giọng: "Mau thắt dây an toàn vào, một chút máy bay sẽ bay lên."
Thời gian còn lại, Vương Quý Nhân đều ngoan ngoãn nhắm mắt. Lúc đầu còn nghĩ, nếu con chim sắt này rớt xuống, thì nàng cũng biết bay, chẳng sao.
Mã Tiểu Linh quay đầu nhìn Vương Quý Nhân ngồi bên cạnh, kéo màn che nắng xuống. Bóng mát làm lông mi của Vương Quý Nhân thật dài, cứ như những ngôi sao vừa tắt, làm tâm tư của Mã Tiểu Linh bị kéo theo. Mãi đến khi tiếp viên bắt đầu đưa cơm tới, thì Mã Tiểu Linh mới phát hiện, nàng ngơ ngác nhìn Vương Quý Nhân tận hai tiếng. Trời ạ, sao lại thế này, cô ấy chỉ là một người xa lạ, có phải nàng hơi quá rồi không?
Bị nữ tiếp viên hàng không đánh thức, Vương Quý Nhân lười biếng mở mắt, nhìn thấy Mã Tiểu Linh cầm hai cái hộp, gương mặt ửng hồng. Dù không biết, nhưng vẫn mở miệng trêu chọc: "Sao mặt em gái đỏ vậy? Hay là lo nhìn chị?"
Chỉ là trêu chọc, nhưng vào tai Mã Tiểu Linh cứ như đang châm biếm. Nàng nhận lấy hộp cơm, nặng nề đặt lên bàn của Vương Quý Nhân, nói: "Cô tưởng cô đẹp lắm à, tôi với cô có gì khác nhau mà thèm với khát."
"Này, hai người lại cãi nhau rồi?" - Lý Gia Thụy ngồi ở hàng sau, vội vàng lên tiếng. Ông sợ Mã Tiểu Linh tâm trạng không tốt, rồi lại không thèm giúp ông.
Vương Quý Nhân vốn lười biếng nở nụ cười, nhưng ánh mắt âm thầm đánh giá. Cô gái này dám nổi nóng với nàng? Bộ tưởng nàng dễ bắt nạt sao?
Vương Quý Nhân không thèm để ý ánh mắt của Mã Tiểu Linh. Được, dám đối xử với nàng như vậy. Vương Quý Nhân bỏ chăn ra, tháo dây an toàn, trực tiếp đè lên người Mã Tiểu Linh. Cũng may, Lý Gia Thụy mua ghế ở khoang hạng nhất, nên khá rộng rãi, cũng rất ít người. Nếu là khoang thường, Vương Quý Nhân chắc khôn dám to gan làm vậy.
"Này, cô làm gì thế?" - Mã Tiểu Linh thấy gương mặt Vương Quý Nhân đột nhiên phóng to, giật mình. Đưa tay muốn đẩy Vương Quý Nhân ra, nhưng không ngờ lại......ờ đặt nhầm lên ngực cô ấy, lại còn xoa xoa.....Ừ, cảm giác tốt ghê.
"Xoa thấy thoải mái không?" - Vương Quý Nhân thấp giọng, nói vào tai Mã Tiểu Linh. Giống như có một người cầm lông chim, ngoáy vào tai nàng, ngứa.
Mã Tiểu Linh lúng túng quay đầu đi, muốn thu tay về, lại sợ Vương Quý Nhân áp sát, chỉ đành để một chỗ: "Làm cái gì, đồ ngốc nhà cô, ngồi lại ngay."
Vương Quý Nhân vẫn cố ý ép sát ngực xuống, cảm thấy Mã Tiểu Linh buông lỏng tay ra hai bên, mới hài lòng gật đầu. Nàng nâng cằm Mã Tiểu Linh, mặt đối mặt, nhẹ nhàng nói: "Không cho phép em nổi nóng với chị. Còn có, không có phép mạnh tay với chị, nếu không chị sẽ cho em nếm mùi cay đắng đó."
Vương Quý Nhân nói xong, liền buông ra, ngồi lại, thắt dây an toàn, như chẳng có gì xảy ra. Đưa tay ra sau làm gối, thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.
Mã Tiểu Linh cắn răng nhìn Vương Quý Nhân. Có người nào như thế không chứ? Ăn của nàng, dùng của nàng, còn dám dùng thái độ như vậy đối xử với nàng. Nếu không nhờ nàng, thì cô ấy đã chết trên núi rồi, có thể ngồi trên máy bay hâm dọa nàng vậy không? Chết tiệt, không dạy dỗ, thì không còn biết ai là chủ sao?
Mã Tiểu Linh tháo dây an toàn, hai tay đè vai Vương Quý Nhân xuống, nhìn chằm chằm vào cô ấy, cố gắng tạo áp lực. Nhìn thấy Vương Quý Nhân nhếch miệng cười, gương mặt thoải mái, Mã Tiểu Linh không thèm nhìn nữa, cầm một cuốn tạp chí, đánh tới tấp.
Đánh trúng vai Vương Quý Nhân, thừa dịp Vương Quý Nhân còn kinh ngạc, thì áp sát vào cổ cô ấy, nghiến răng nói: "Muốn tôi chịu khổ, thì tôi không ngại để cô chịu khổ trước. Tôi cho cô biết, đừng có chọc tức tôi. Nếu tôi không vui, thì cô cũng đừng mong thoải mái. Một là làm bé ngoan nghe lời, hai là cút ngay lập tức."
Vương Quý Nhân nhìn Mã Tiểu Linh nổi điên, bất ngờ nhếch miệng cười. Trời ơi, làm sao đây? Nhìn Mã Tiểu Linh giận, rất giống Cửu Vĩ. Hình như còn ác hơn Cửu Vĩ nữa, thú vị...
Mã Tiểu Linh thấy Vương Quý Nhân vẫn cười tươi như hoa, lườm một cái, rồi đi vào toilet. Nhìn Lý Gia Thụy, trong lòng đang bình tĩnh, thì càng tức giận hơn: "Tôi và ông đổi chỗ, ông lên ngồi với cô ấy đi."
Lý Gia Thụy cười nịnh nọt, Mã Tiểu Linh lướt qua ông đi vào toilet. Rửa mặt xong, nhìn vào gương, sắc mặt tái nhợt, nhìn những giọt nước lăn dài trên má, nàng cảm thấy bản thân quá xa lạ.
Mã Tiểu Linh đậy nắp bồn cầu, ngồi xuống, điều chỉnh lại bản thân. Nàng không nên kích động như vậy. Chết tiệt, tại sao mỗi lần ở bên cạnh Vương Quý Nhân, nàng lại mất khống chế như vậy chứ?
Mã Tiểu Linh hít thở sâu vài lần, sờ sờ chuỗi gỗ trầm hương đeo trên cánh tay, rồi đọc chú Tĩnh Tâm. Từ trong toilet bước ra, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Về chỗ ngồi của Lý Gia Thụy, vừa thắt dây an toàn, Mã Tiểu Linh ngủ ngay. Lần này đến Thái Lan, không biết có được du lịch một chuyến, hay phải lo chuyện của tiểu quỷ. Cũng cả biết.
Khi Mã Tiểu Linh thức dậy, máy bay đã đáp xuống Thái Lan, Vương Quý Nhân thì không vui nhìn nàng. Không biết tại sao, nhìn Vương Quý Nhân không vui, nàng cũng không thấy thoải mái.
Mã Tiểu Linh từ từ xoay người, lấy hành lý rồi bước xuống máy bay. Lý Gia Thụy đã dặn người đến đón, khi lên xe, hắn nghiêm túc hỏi: "Mã tiểu thư, lúc nãy tiểu Kim có nói với tôi, bảo tôi thả nó ra, nó sẽ ngoan ngoãn."
"Ông tin à?" - Mã Tiểu Linh lườm. Nếu như thả nó nó, tiểu quỷ đó tìm nàng tính sổ thì sao? Nếu nàng tèo, thì Lý Gia Thụy cũng đừng mong sống. Nàng tin, bị tiểu quỷ này dọa một lần, Lý Gia Thụy hẳn không ngu như vậy.
"Trước đây khi đến cầu xin ông ấy, tôi rất nghèo. Sau đó, tôi được tiểu quỷ này, rồi cưng chìu nó....chỉ là.............." - Lý Gia Thụy đau thương.
"Chỉ là, dần dần không thể khống chế nữa phải không?" - Mã Tiểu Linh châm biếm nói: "Người quỷ không đội trời chung, ông nuôi quỷ thì đã vi phạm nguyên tắc của lục đạo, sớm muộn gì cũng có báo ứng. Vì số ông hên gặp được tôi, nếu không..........."
"Đúng vậy, rất may có Mã tiểu thư đây." - Lý Gia Thụy cười khổ. Nói tài xế lái vào trung tâm thành phố Thái Lan, nơi đó có một cửa hàng bán tượng Phật, tiểu quỷ này ông cũng từ đó mà thỉnh về.
--------------
(1) Bá Tử: Thật ra MTL bảo gọi là BOSS = sếp, nhưng vì VQN là ng" cổ đại ko hiểu tiếng Anh, nên nghe thành Bá Tử.