Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trung và Hương ăn xong các món chính, ngồi uống với nhau 1 vài lon bia rồi Mỹ Hương đứng dậy mở cửa đi ra ngoài. Phòng bên cạnh đang hò nhau 2 3 dô, cô ta nghe thấy có giọng của anh Lâm liền ngó vào bên trong. Ôi trời, đông lắm nhé, thôi đi gọi thêm đồ lên nhậu cùng Trung tiếp.
Có trời mới biết Đức Trung hôm nay phải gồng tới cỡ nào để có thể ngọt ngào nhẹ nhàng với người đã gián tiếp hại chết con của mình khi mới hơn 1 tháng nằm trong bụng mẹ. Nhìn cô bế Gia Bảo con trai anh Lâm, Trung thèm muốn cùng cô chăm sóc đứa bé con của 2 người. 8 tháng không phải là thời gian ngắn nhưng nó cũng không quá dài. Không còn tình cảm yêu đương thì có đứa con gắn kết lại, Trung và Thục Linh tuy có người thực sự yêu mình nhưng cũng có trách nhiệm trong việc chăm sóc đứa bé.
3’ sau Mỹ Hương đi vào rồi nói rằng ngày mai 2 người họ đi bơi ở bar Skyline của bà Lan, Hương muốn cùng Trung bơi vài vòng cho mát mẻ. Nhân viên đi vào kéo 1 chiếc xe, trên xe có vài lon bia và vài món ăn nhậu của Khang Viên quán.
- Cảm ơn anh ạ.
- Ôi sao nhiều thế em?
- Nhậu mà anh. Mấy món này đều ngon cực. Dô nào baby.
- Dô!
Đợi cho Trung uống trước rồi Hương mới uống, chỉ là nhấp môi thôi chứ không có uống trăm phần trăm như ban đầu. Mỹ Hương cười nhếch mép trước sự ngây thơ của Trung, Hương hỏi:
- Anh có nhớ lúc đầu em hỏi anh không? Rằng chuyện hồi nãy anh thấy sao đó.
- Ừ anh nhớ. Nhưng chuyện đó là chuyện gì vậy Hương?
- Chuyện ở quán bánh giò Thuỵ Khuê, em biết anh chưa nguôi được đứa bé mà Thục Linh phá đi. Em biết...
- Shhhh mình đang nhậu mà. Đừng nhắc tới những chuyện không vui nữa nha.
Cụng 2 lon bia lạnh vào nhau, Đức Trung đã cố gắng lắm để không có buồn nhưng hình như người con gái mưu mô trước mặt cậu ta không có tha cho cậu ta thì phải. Thôi thì đâm lao thì phải theo lao thôi.
- Kìa, em uống đi. Hay ăn trước ha. Đây, mực chiên cay. Xem nào...
Trung gắp 1 miếng bỏ trực tiếp vào miệng luôn, nó hơi cay so với Trung thì với Hương chắc quá cay rồi. Đúng thế! Mỹ Hương ăn 1 miếng và rồi cay xè cả lưỡi ra, phải cầm lấy lon bia mà tu ừng ực để làm dịu lại sự cay nồng.
- Bỏ đĩa này đi, cay quá.
- Để đó anh ăn, đừng bỏ đi. Phí lắm.
Máy nghe lén hoạt động từ lúc anh nhân viên kéo chiếc xe đẩy lên phòng ăn của Mỹ Hương và Trung rồi. Kevin đang đeo tai nghe vừa ăn vừa nghe cuộc nói chuyện giữa 2 người ở ngay phòng bên cạnh. Chỉ nói về chuyện ăn uống hẹn hò, bực ghê chửa.
- Ăn đi mày.
- Ờ ờ.
- Mày cứ ăn đi Kevin.
- Nhưng mà đại ca...
- Nghe lời tao, ăn tối cho đàng hoàng vào.
Kevin cất tai nghe đi rồi ăn uống cho đàng hoàng như lời đại ca mình nói. Nhưng anh ta vẫn muốn tìm hiểu về cuộc hội thoại ở phòng bên lắm, chứ ở nhà của Mỹ Hương chẳng có chút khả nghi nào hết cả ngoài nụ cười nhếch mép kéo dài chưa tới 1 giây kia.
- Đây của Đức này, ăn nhiều 1 chút.
- Dạ vâng ạ cô Linh. Cháu cảm ơn cô ạ.
Thục Linh có hỏi thăm Ngọc Trân xem chị có biểu hiện gì của việc mang thai không. Ngọc Trân nói cứ ngửi mùi tanh hay sữa là lại chạy vào ôm cái nhà vệ sinh, khổ lắm. Chị quay ra anh Lâm và nói rằng anh cho chị đi làm lại, chứ ở nhà mãi chị thấy chán quá.
{Anh Xuân Tiến có mua 1 căn nhà nho nhỏ ở bên quận Hai Bà Trưng đó mọi người.}
- Được. Nếu sức khoẻ của cô cho phép. Thay vì 8 tiếng thì cô chỉ cần làm 7 tiếng là được.
- Vâng cảm ơn chủ tịch.
Sau đó 20’, ăn xong rồi Thục Linh buồn đi vệ sinh nên có đứng dậy mở cửa nhà vệ sinh ngay trong phòng ăn đó luôn, ngay sát vách đó cô nghe thấy giọng của Mỹ Hương, hình như đang lè nhè say sỉn thì phải. Và cô có nghe loáng thoáng Mỹ Hương nói Thục Linh cô không phải loại người đàng hoàng, đang yêu Trung đấy lại quay lại yêu Trọng Lâm chỉ vì anh Lâm nhiều tiền và có quyền. Thục Linh cô là cái thá gì mà được cùng 1 lúc cả 2 người con trai, đẹp trai và giàu có yêu thương chứ.
- Em say rồi đấy Hương, về thôi.
- Em KHÔNG SAY MÀ. Em phải nói để cho anh biết, anh biết anh biết... Rằng Thục Linh... haha cô ta chả là cái thá gì. KHÔNG LÀ GÌ HẾT.
Buồn bã chán nản, Thục Linh giật nước rồi rửa tay sạch sẽ lau khô vào khăn mặt vắt trên xà ngang kia rồi vui vẻ đi ra ngoài bàn ngồi. Cô hiểu lí do vì sao mà anh Lâm lại chọn quán này để ngồi ăn tối rồi, anh Lâm đang là muốn dạy cô cách chọn bạn. Bạn ở lớp cô thì nhiều lắm, có cả nam lẫn nữ đều yêu mến cô nhưng để chọn được 1 người bạn thật lòng với cô thì còn khó hơn lên trời, thà không có bạn còn hơn.
- Em sao vậy Linh?
- Em cảm ơn anh nhiều lắm Lâm à.
- Sao lại cảm ơn anh, anh có làm gì đâu nào. Ăn nhiều 1 chút, món này là em thích nhất đấy.
Thục Linh cô sống có tới nỗi nào xấu đâu, rất quan tâm tới mọi người cơ mà tại sao lại có thể nhận những sự bóc phốt không đáng có về bản thân mình thế chứ. Bà Nhung mẹ chị Trân, cô bị chửi là con giáp thứ 13 giật chồng người khác bị đánh nhập viện rồi, bây giờ tới chuyện Mỹ Hương... Người ta có câu nói là gì, chỉ khi say thì người ta mới nói những lời thật lòng, cô bị Mỹ Hương ghét vậy rồi Mỹ Hương sẽ xử Thục Linh tới mức nào đây?
- Bố mẹ. Bọn con xin phép đi trước ạ.
- Ừ đi đi con. Nhớ về sớm đấy ngày mai chúng ta đi chơi tiếp haha...
- Dạ vâng ạ.
Anh Lâm anh Hùng cùng vệ sĩ rời khỏi phòng ăn và xuống lấy xe đi rồi. Kevin lúc này mới mở lại cho mọi người nghe đoạn hội thoại bên phòng ăn của Trung với Mỹ Hương, đoạn mà Mỹ Hương lè nhè say nói Thục Linh cô chẳng ra gì.
- Chẳng phải lúc đó là cô chủ vào nhà vệ sinh à?
- Càng tốt, có vậy em ấy mới sáng mắt ra. Đồ ngốc nghếch đó... chẳng chịu nghe lời tao.
- Hai đại ca, chúng ta làm sao với con nhỏ đó đây ạ? Em có ý kiến là để cô chủ chuyển trường khác, cô chủ ham học lại học giỏi như vậy thì...
- Không. Nếu làm vậy em ấy chẳng khác nào chạy trốn và ngầm đồng ý rằng em ấy quay lại với tao vì tiền.
Hương đã dừng việc uống lại rồi, đưa tay chống cằm nhìn Trung trìu mến, gương mặt điển trai lai Tây kia, chiếc răng khểnh duyên dáng cùng yết hầu menly thu hút cô ta thực sự. Càng nhìn lại càng yêu, cô ta càng muốn có Đức Trung bên cạnh mình 1 lần nữa.
- Trung.
- Sao?
- Chúng ta không say không về nhé.
- Cô muốn say, tôi say cùng cô. Sau ngày hôm nay tôi với cô chẳng là gì cả.
Mỹ Hương cười khẩy 1 cái, nói rằng không là gì cả ư? Cô ta trao cho Trung hết tất cả rồi, trái tim và con người của cô ta. Tại sao Trung không nhìn nhận cô ta là người yêu mình dù chỉ 1 lần? Hay là... Trung còn yêu Thục Linh?
- Cô nghĩ tôi còn cơ hội để yêu em ấy nữa sao?
- Vậy thì tại sao? Tại sao anh không để ý tới em?
- Để ý tới cô ư? Cô đã nói với tôi cái gì? Cô nói con của tôi và em ấy cô sẽ coi như con của mình. Bây giờ thì sao? Vì tôi, vì cô mà em ấy mới phá thai đấy, đau đớn như vậy... Cô cũng làm mẹ trong tương lai đấy, tại sao cô ác độc thế hả Mỹ Hương?
- Em làm thế cũng vì em yêu anh. Đứa con đó mất rồi em có thể cho anh đứa khác. Chúng ta sẽ có với nhau những đứa con khác mà Trung. Đi theo em đi.
Hương đầu óc quay cuồng kéo tay Trung ra khỏi phòng. Vì đã thanh toán trước rồi nên cô ta cứ thế mà kéo tay Trung ra ngoài thôi.
- Buông tay!
- Em không buông.
- Tôi bảo cô buông ra!
- Không bao giờ. Anh mà không theo em, em sẽ giết cô ta. Khi trên đời này không còn Hoàng Thục Linh con ông Minh bà Loan nữa anh sẽ yêu em.
- Cô điên rồi.
Trung gỡ tay Hương ra khỏi tay mình, móng tay của cô ta chọc vào Trung đau quá. Hai người giằng co nhau giữa đường, thấy có taxi đi ngang qua Trung liền vẫy lại rồi đưa Mỹ Hương về nhà.
- Đây là đâu?
- Taxi. Cô say rồi thì về nhà.
- Em không có say mà...
Mỹ Hương khóc bù lu bù loa lên rồi đánh vào người Trung rằng tại sao không yêu cô ta, không nhìn nhận cô ta dù chỉ 1 lần chứ. Trung thấy nhức đầu quá liền cho Mỹ Hương 1 phát đập sau gáy, cô ta ngất xỉu trong vòng tay rắn chắc của Trung.
Thở hắt ra 1 cái, Đức Trung có khi học hết năm nay ở lớp 11A4 thôi rồi chuyển trường khác, quá mệt mỏi rồi.
[...]
3 ngày nghỉ lễ đã trôi qua rồi, sáng thứ 5 như đã nói với Thục Linh đó, anh Lâm cùng Thục Linh rời khách sạn và 2 người cùng nhau tới trường. 1 tay cầm vô lăng còn 1 tay thì đan vào tay của cô, anh Lâm nói:
- Nhớ lời anh dặn biệt không? Đừng nói chuyện hoặc tiếp xúc quá thân mật với con Hương. Tan học thì đừng la cà, và...
- 8h tối mỗi ngày phải gọi video call cho anh đúng hơm?
- Thông minh lắm. À còn 1 điều nữa.
- Dạ.
Anh Lâm nói rằng đừng uống quá nhiều cafe trong 1 ngày, rồi thì là cô phải ngủ đủ 8 tiếng 1 ngày, không được ăn quá nhiều những đồ ăn vặt không tốt cho sức khoẻ.
- Ứ. Nhưng mà em thèm thì sao ạ?
- Thèm thì được phép ăn, nhưng ăn trong tầm kiểm soát.
- Hihi dạ vâng.
Tới cổng trường cô rồi anh không có dừng lại mà phóng thẳng xe lên sân trường rồi đưa cô lên tận trên lớp. Cứ tự nhiên thôi bởi vì bây giờ mới có 6h sáng, trường chẳng có 1 ai cả ngoài bảo vệ (vệ sĩ của bố già). Đặt hộp xôi pên bàn đầu phía cửa sổ, cô nói:
- Mời anh ăn sáng.
- Mời vợ yêu.
Bữa ăn sáng cuối cùng của anh và cô trước khi anh đi Las Vegas, anh muốn lưu giữ khoản khắc này lại nên lấy điện thoại ra chụp 1 bức ảnh selfie.
- Thôi mà, 1 tấm thôi.
- Cười lên nào.
Tách tách 1 vài tấm rồi ăn xôi, anh ăn gần hết hộp của mình rồi thì bạn cùng lớp của cô đi vào. Chẳng hiểu sao mấy đứa con gái lớp 11A4 lại tới sớm thế cơ chư
- Linh. Cậu đi học lại rồi.
- Nhớ bà muốn chớt lun á. Ủa... anh là ai ạ?
- Đây là anh Lâm, hihi... chồng tớ trong tương lai.
- Á à... thì ra là Thục Linh lừa bọn này nha. Trước dám nói là anh Lâm lấy chồng. Bắt đền bắt đền.
Anh Lâm cười khúc khích, xoa đầu Thục Linh vài cái rồi nói với đám con gái lớp cô rằng đó là do anh dặn cô nói vậy. Lần đó anh tới lớp chủ yếu là muốn xem Thục Linh của anh học hành thế nào, bạn bè có đối xử tốt hay không.
- Haha không ngờ các tiểu thư lại nhớ lâu đến thế đấy.
- Hihi tại anh đẹp trai đó mà còn mang theo súng. Bọn em vừa thích lại vừa sợ nên nhớ rõ lắm ạ.
- Ồ... haha...
Anh Lâm ngồi thêm 1 chút nữa thôi rồi đi để cho cô tự nhiên nói chuyện với bạn cùng lớp. Mỹ Anh giọng ngọt xỉu hỏi Thục Linh rằng có phải cô sẽ lấy anh Lâm ấy làm chồng không?
- Anh ấy và tớ đã đi xem thầy rồi, cuối tháng 2 năm sau bọn tớ sẽ tổ chức đó.
- Ôi trời đất ơi. Thế này phải mời cả lớp đó nha.
- Phải mời bọn tui đó. Không là giận bồ luôn không có nói chuyện à.
- Thục Linh mặc váy cưới chắc đẹp lắn ha.
- Còn phải hỏi nữa... dáng đẹp thế này này. Rồi da trắng lại xinh đẹp nữa, không đẹp mới lạ đó.
Ngọc Lan kéo tay cô đứng dậy để ngắm dáng của cô sau khi “off” ở lớp 1 tháng, suýt soa nói sao cô gầy thế, còn gầy hơn đợt trước nữa kìa.
- Tớ hồi còn mang thai ăn nhiều lắm đó. 1 ngày mấy bữa liền luôn nhưng toàn vào con hết có vào mẹ tí nào đâu. Rồi...
- Thôi thôi. Không nhắc chuyện buồn nữa hihi. Tui á còn ngồi 1 mình 1 bàn nè, không ấy bà ngồi cùng tui đi.
- Ừm hihi. Chắc chắn cô sẽ cho tớ ngồi cùng với Mỹ Anh xinh đẹp nhất đời thui.
Mỹ Anh hảo ngọt nói rằng nhân dịp hôm nay Thục Linh đi học lại, Mỹ Anh sẽ khao cả đám con gái 1 bữa trà bánh ra trò ở quán cafe sách L2. Hô to quá làm cho mấy đứa con trai học cùng lớp 11A4 đang đi ở dưới sân trường cũng còn nghe thấy. Lên tới nơi thì Lại Trung Kiên (học sinh mới chuyển đến) giơ nắm đấm về phía Mỹ Anh doạ nạt rồi nói:
- Chưa thấy mặt bà mà đã nghe thấy tiếng tru tréo của bà rồi đấy Mỹ Anh.
- Kệ tui. Hứ! À Linh ơi, hắn ta cũng học giỏi Anh giống bà đấy. Năm lớp 12 đăng ký tuyển Tiếng Anh đó.
- Nghe con Mỹ Anh nói cậu học giỏi Anh lắm. Tôi không có tin.
Thục Linh cười nhẹ rồi khiêm tốn nói rằng mình cũng bình thường thôi, không có gì nổi trội lắm.
- Cá không?
- Cá gì?
- Thi giải cấp thành phố, ai có giải cao hơn thì người thua sẽ phải bái người kia làm sư phụ và cả lớp đi ăn lẩu. Ok?
Thục Linh không muốn đấu, bởi Kiên dám đưa ra lời thách thức thì chắc hẳn cậu ta phải giỏi hơn cô là cái chắc rồi. Đám con gái cứ năn nỉn ỉ ôi mãi rằng Thục Linh đấu luôn sợ gì, cho Kiên đỡ hống hách ngang ngược đi.
- Được rồi, tôi sẽ đấu. Nhưng tôi có 1 yêu cầu nhỏ.
- Cứ nói.
- Tôi không học thêm cũng chẳng học trung tâm, cho nên tôi cũng muốn cậu tự học ôn ở nhà và ở trên lớp. Nếu có học trung tâm và học gia sư thì cậu có thể dừng ngay trong hôm nay. Ok?
- Cũng biết chơi đấy. Ok, tôi sẽ chơi với cậu 1 ván coi thế nào.
- Nên nhớ 1 điều, cậu có giấu giếm đi học gia sư hay trung tâm tôi đều biết cả đấy, cậu Lại Trung Kiên ạ.
Sơn với Vinh tới sau đó, có đưa cho cô 2 loại bánh và cafe. Thục Linh mừng rơi nước mắt, mở hộp bánh muffin việt quất ra mời các bạn ăn cùng mình, còn bánh su kem socola mà Vinh đem tới thì về nhà cô sẽ ăn sau. Vinh hỏi thăm:
- Linh khoẻ chưa mà đã đi học rồi?
- Khoẻ chứ. Tôi đi xe máy vèo vèo luôn á.
- Xe máy đâu ra. Sáng nay anh Lâm đưa bà tới đây bằng ô tô. Hứ.
Thục Linh gãi đầu gãi tai rồi ăn nốt hộp xôi pate. Tới 15’ đầu giờ cô Hường đi vào, thấy Thục Linh đi học cô giáo cũng mừng, xếp luôn cho Thục Linh ngồi cùng bàn với Mỹ Anh nhưng ngồi bên trong, sát bên cửa sổ. Cô Hường nói:
- Chiều thứ 4 tuần sau ở khách sạn Mường Thanh Grand có diễn ra 1 cuộc hội thảo tiếng Anh, các em sẽ có cơ hội được tiếp cận với đề thi IELTS cơ bản và có cơ hội được đi du học tại Australia. Mỗi lớp chỉ có 10 suất thôi cho nên cô cử lớp trưởng 4 tổ trưởng, Hoàng Lâm, Trung Kiên, Thục Linh, Thuỳ Linh và Lan Anh nhé. Các em có ý kiến gì không?
- Dạ em thưa cô.
- Mời Trung Kiên.
Trung Kiên nói mình muốn ngồi cạnh Thục Linh, muốn được thử tài làm đề Tiếng Anh với Thục Linh, coi như là học hỏi thêm. Cô Hường nhìn Thục Linh rồi cười khà khà, nói Thục Linh xuống chỗ Tâm Anh ngồi cạnh với Kiên còn Tâm Anh lên chỗ Thục Linh ngồi cạnh với Mỹ Anh, nhưng chỉ có tiết tiếng Anh mà thôi. Thục Linh cười nhẹ rồi cầm sách vở Tiếng Anh cùng điện thoại xuống bàn 2 từ dưới đếm lên dãy 1. Thục Linh đi qua bàn của Trung và Mỹ Hương ngồi, Trung để ý tới chiếc nhẫn trơn có đính kim cương của cô giống như nhẫn cưới, trong lòng nổi “Uỳnh” 1 cái.
Trung Kiên ga lăng mời Thục Linh vào bên trong cùng để ngồi rồi đưa tay ra bắt:
- Chào. Tôi là Lại Trung Kiên. Con trai của cô chủ nhiệm lớp này.
- Chào cậu. Tôi là Hoàng Thục Linh. Haizz so ra thì tôi kém hơn cậu là cái chắc rồi.
- Chưa đấu mà.
- Tôi chưa đấu tôi cũng biết mình thua rồi.
Bên trên bục giảng cô chủ nhiệm đang đòi đề cương của các bạn. Đấy, quanh đi quẩn lại sắp thi cuối kỳ 2 lớp 11 rồi, nhanh ghê, tổ trưởng tới bàn của Kiên với Thục Linh ngồi, Kiên có nói đã đưa cho mẹ mình vào ngày hôm kia rồi.
- Dạ em thưa cô...
- Trung Kiên có đưa cho cô từ trước và cô chấm xong rồi Lan.
- Dạ vâng ạ.
Hình như Kiên rất hống hách nên sau Mỹ Anh là Ngọc Lan, cũng giơ nắm đấm lên doạ nạt con trai của cô chủ nhiệm.
Ở nhà thì thời gian trôi rõ ư là chậm nhưng sao tới lớp nó nhanh thế chứ. Mới còn ngồi ăn xôi với anh Lâm ở bàn của Mỹ Anh đã xong tiết 1 rồi. Thục Linh rời bàn của Trung Kiên, trả lại chỗ cho Tâm Anh để về bàn của mình.
- Thục Linh à.
- Chuyện gì vậy Mỹ Hương?
- Tớ muốn rủ cậu chiều nay đi chơi shopping cùng tớ thôi à.
- Xin lỗi cậu, chiều nay tớ bận rồi hihi.
Thục Linh trở về bàn ngồi, bỏ sách vở của môn thứ 2 ra học, nhấp 1 ngụm cafe mà Sơn mang tới cho mình, ôi thoải mái quá, nó đã cơn thèm ghê cơ.
- Sơn à.
- Ơi Linh.
- Quán nhà cậu mới đổi cafe à?
- Linh tinh ý lắm đấy. Quán mới nhập cafe chỗ người quen của anh Lâm, bán chạy cực. Loại này khác loại trước Linh cho tôi uống đấy. Haha lại sắp sửa được thấy Thục Linh nghiện ngập cafe rồi.
Giờ Toán tiết thứ 2, cô Thu sát thủ bước vào trong trang phục áo trắng quần đen, hờ hờ may quá khi không phải áo đỏ. Nhìn thấy Thục Linh tới lớp cô giáo đã bắt nạt lên kẻ bảng rồi. Không biết là bắt nạt hay cưng chiều nữa đây hihi.
- Trừ chị Thục Linh đã nộp trước thì tổ trưởng cuối giờ thu đề cương nộp lại cho tôi. Sắp thi rồi đấy, anh chị tự giác học hành cho tôi. NGHE RÕ CHƯA?!
- Dạ vâng ạ cô.
Kẻ bảng xong cô Thu ghi lên bảng 2 chữ ôn tập to đùng, khiến cả lớp ai cũng vã mồ hôi hột ra.
- TRẬT TỰ! Đứa nào không làm đề cương tự giác bước ra ngoài.
- Dạ em thưa cô.
- Mời chị Mỹ Hương.
- Em làm tới câu 36, còn thiếu 14 câu nữa có phải ra ngoài đứng không ạ?
- Làm chưa xong linh động cho ngồi lại lớp. Chị lên bảng làm 3 câu đầu cho tôi. Anh Trung lên làm 3 câu sau.
Tiếp theo đó là Ngọc Sơn và Kiên (con cô chr nhiệm) lên làm tiếp tục. Cô Thu hình như sinh vào cái giờ đay nghiến vậy, gõ thước uỳnh uỳnh xuống bàn rồi đi kiểm tra bất chợt từng người 1. Không làm rõ ràng mà chỉ có khoanh đáp án là cô Thu tính vào tội không làm mà chỉ có đi chép bài.
- Anh Hiếu sao làm được có 30 câu thế này hả? Sắp thi rồi đấy. Anh mà không được 9 điểm môn Toán thì đừng có nhìn mặt tôi.
- Dạ 20 câu sau em có làm ở đằng sau ạ cô. Dạ đây ạ.
- Tốt rồi. Anh Huân, vở của anh đâu?
- Dạ của em đây ạ cô. Đủ 50 câu ạ.
Lớp hôm nay chỉ có Mỹ Hương mới làm được 36 câu thôi còn cả lớp ai cũng làm đủ 50 câu. Mỹ Hương về chỗ rồi cô Thu mời lớp trưởng lên nhận xét bài làm:
- Dạ em thưa cô, câu số 3 toán Hình bạn làm sai rồi ạ.
- Có mỗi bài Toán Hình đơn giản cũng làm sai thì học hành cái gì. Mời chị Linh lên bảng làm lại bài này cho tôi theo cách làm của chị.