Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô được bố mẹ đưa về nhà, chiếc vali của cô được Đức Trung để ở trong phòng cạnh bàn học của cô và cậu ta đã về lại căn nhà 2 tầng của mình rồi. Từ việc người của Trọng Lâm bỏ thuốc ngủ vào ly cafe cho vệ sĩ của mẹ cậu ta uống rồi đem cô đi có thể thấy tình yêu mà Lâm dành cho cô nó mù quáng và điên dại tới mức nào rồi.
Ngày mùng 8 âm lịch qua đi, cô mệt mỏi rã rời thức dậy lúc 3h sáng ngày mùng 9 âm lịch. Nhìn Milky nằm gọn trong ổ, cô không kìm được mà rơi nước mắt. Ánh mắt kiên định của Lâm khi nói với cô lời cuối cùng đó thật làm cho cô sợ quá. Số phận và cuộc đời của cô bắt buộc phải bên cạnh Trọng Lâm sao? Cô đã không còn yêu anh nữa rồi, cô nên buông tay để anh cưới Ngọc Trân thôi. Đáng lẽ ra cô không nên bày tỏ với anh lúc đó thì có lẽ anh và cô không đi tới kết cục như này.
7h sáng, Ngọc Trân tới biệt thự L2 để cầu xin vợ chồng bố già cứu lấy mẹ mình, chị ấy không muốn mẹ mình ngồi tù. Bấm chuông cửa 2 lần thì không thấy ai mở cả. Vợ chồng bố già sau khi ngủ được gần 12 tiếng rồi thì lúc này mới mệt mỏi tỉnh dậy, nghe có tiếng chuông cửa kêu inh ỏi, chẳng lẽ vệ sĩ không ra mở sao?
Vợ chồng bố già mở cửa phòng đi xuống phát hiện ra cả căn biệt thự không có 1 bóng người nào, từ trên dưới vệ sĩ cho tới quản gia, người giúp việc đều không có ai. Bố già xuống mở cổng thì thấy là Ngọc Trân, mời chị ấy vào bên trong nhà, chưa ngồi ấm chỗ thì bà Bình từ trên tầng chạy xuống, nói rằng tất cả đồ đạc của Lâm, bao gồm cả căn phòng khổng lồ đó cũng trống trơn rồi.
- Anh hiểu ra hết mọi chuyện rồi. Pha giúp anh ly nước đi.
- Dạ vâng anh. Trân ngồi chơi nhé cháu.
Ngọc Trân hỏi bố già bằng 1 giọng rất ngạc nhiên, rằng đó là tại sao không thấy có vệ sĩ nào hết, thì bố già nói:
- Thằng trời đánh đó của chú bỏ nhà đi và mang theo tất cả vệ sĩ ở biệt thự, cùng 2 người phụ việc rồi. Có thể giờ này đang trên máy bay đi LA.
- Chú ơi. Chú có cách nào khuyên nhủ bố mẹ em Linh bảo lãnh cho mẹ cháu được không ạ chú.
- Chuyện này chú không giúp được cháu rồi Trân à. Vợ chồng Minh Loan từ trước tới giờ đều hiền lành chưa bao giờ làm mất lòng ai. Ông Minh là người điềm đạm nhưng còn không chấp nhận cho con bé viết giấy bảo lãnh thì tới cô chú cũng không thể giúp được rồi. Cô chú chỉ có thể thuê luật sư để giảm án cho mẹ cháu thôi.
Bố già giúp Trân thuê luật sư chạy chữa và đưa cho Trân 1 tấm thẻ đen, bên trong chiếc thẻ đó là hơn 2 tỷ để cho Trân nuôi con, dù gì đó cũng vẫn là con của Trọng Lâm và là cháu nội của vợ chồng bố già mà. Chỉ tội nghiệp cho đứa nhỏ thôi, sinh ra trên đời chưa chắc đã gặp mặt bố nó. Con trai ông ông hiểu chứ, lần này Lâm mang theo tất cả mọi đồ đạc đi như thế 100% sẽ không quay trở lại căn biệt thự này nữa rồi.
- Cô chú ơi. Trọng Lâm... tại sao lại bỏ nhà đi vậy ạ?
- Vì cô nói với nó rằng hãy có trách nhiệm với cháu, nó không chịu và nổ súng chỉ thiên.
- Cô chú ơi. Cô chú có tới nhà em Linh không ạ? Cô chú cho cháu theo với. Cháu muốn xin lỗi em Linh ạ.
- Ừ. Đợi cô chú thay đồ đã nhé.
Bố già đứng dậy đi được 2 bước thì điện thoại đổ chuông, là Sĩ gọi:
- Tôi nghe đây!
- Dạ con thưa bố già. Đại ca và tất cả mọi người hiện tại đang ở 1 biệt thự khá rộng ở Flamingo Đại Lải ạ.
- Cậu về nhà đi, nó sẽ không ở Việt Nam nữa đâu.
- Dạ vâng ạ thưa bố.
Hôm nay mùng 9 rồi, là ngày mà cô và 3 cậu ấm có lịch chụp hình, để che hết đi vết thâm tím trên mặt mình mẹ cô đã dùng kem nền che đi hết, và bà cũng sẽ theo cô tới studio luôn.
- Mẹ. Con đi xe máy được rồi mà, không sao đâu.
- Mẹ cho con đi 1 mình rồi con tự ý đi viết giấy cho con mụ đó à. Nên nhớ là mẹ đẻ ra con đấy Linh đàn ông!
Vâng, cô còn chưa khai ra mà mẹ cô đã biết rồi. Cô nói rằng hiệu lực chỉ có 1 ngày thôi, cô có thể làm gì được kia chứ. Bà Loan vẫn không có yên tâm, tự tay bà đưa cô đi đưa cô về bà mới yên tâm được. Bên dưới nhà ông Minh đang tiếp đón vợ chồng bố già và Ngọc Trân. Ông Minh vẫn giữ nguyên ý định ban đầu rằng sẽ không bảo lãnh cho bà Nhung, nếu giảm án được thì là cái tốt, còn nếu không thì cứ xác định bị xử phạt từ 6 tháng tới 3 năm theo quy định của pháp luật.
- Bồi thường thì cô chú cũng không lấy đâu. Dù gì thì bố cháu cũng là đối tác của anh Phong chị Bình.
- Dạ con chào bố mẹ. Em chào chị ạ. Dạ con xin phép con có việc 1 chút ạ.
- Ừ đi đi con.
Cô nói hết nước hết cái cuối cùng cũng phải trèo lên con camry 2.5 của mẹ mình. Trên đường đi bà Loan hỏi cô về Trọng Lâm đã làm gì cô vào ngày hôm qua.
- Anh ấy muốn mang con sang Mỹ ạ mẹ. Con đã chĩa mũi dao vào yết hầu anh ấy buộc anh ấy phải thả con xuống.
- Sao con liều thế hả Linh? Có biết làm như vậy là rất nguy hiểm không?
- Con không có lựa chọn mẹ ơi. Mặc dù con làm như vậy anh ấy sẽ giận con, nhưng con không muốn anh ấy bị cảnh sát bắt, vì con đã từng rất yêu anh ấy.
Bà Loan chẳng thể làm gì hơn ngoài an ủi cô đừng có buồn nữa. Không muốn cảnh sát bắt Trọng Lâm chứng tỏ cô vẫn còn tình cảm yêu đương nam nữ rồi. Còn Trọng Lâm cứ chỉ hết nằm rồi lại ngồi ở chiếc giường kingsize, thỉnh thoảng lại hút 1 điếu thuốc. Hút xì gà quen rồi giờ hút sang loại rẻ tiền này nhạt nhẽo quá. Rút điện thoại ra và xem lại vài bức ảnh chụp selfie, những bức ảnh đó tuy đẹp đấy nhưng nhìn gương mặt của cô kìa, không 1 chút vui vẻ nào hết cả. Anh nhớ lại cái lần anh gặp lại cô trực tiếp sau mấy năm xa cách, lúc đó cô vui vẻ ôm hôn anh, còn nói chuyện với anh bằng giọng điệu dễ thương, cô còn mặc chiếc váy cổ yếm màu trắng đó nữa, đẹp biết nhường nào. Còn bây giờ thì sao, chỉ có những tiếng khóc lóc cãi vã nhau, thậm chí cô còn chĩa dao vào cổ anh chỉ để thoát khỏi anh. Nhưng những cái đó anh đều không để tâm, cho dù cô có đâm anh 1 nhát ngay trên xe đó anh cũng cam tâm tình nguyện nữa mà.
- Em không có báo cảnh sát đâu....
- Em không báo cảnh sát...
Lúc đó cô có thể giằng lấy điện thoại của 1 trong các vệ sĩ có mặt trên xe rồi bấm 113, nhưng cô đã không làm như thế. Tại vì sao? Trọng Lâm anh đưng việc hút thuốc lại và tự hỏi bản thân mình rằng tại sao cô lại tha cho anh như thế? Anh thực sự muốn bên cô mãi, dồn hết tất cả tâm tư công sức và tình cảm cho cô, nhưng bây giờ hiện tại anh lại quay về từ con số 0, giống với năm 15 tuổi anh cùng chú Peter sang Mỹ. Anh phải nắm trong tay tất cả quyền hạn, anh phải thâu tóm hết mọi đường dây của bố già bên Thái Lan và Campuchia để tất cả đều phải quy hàng anh, anh phải làm bá chủ, lúc đó mọi người sẽ không thể nào lôi bố già ra doạ nạt anh. Lúc đó anh sẽ chính thức cướp cô trở về, sẽ không cho cô chạy thoát. “Thục Linh. 1 ngày nào đó anh sẽ trở về và mang em đi cùng với anh. Hãy chờ anh nhé em!”
1 chàng trai si tình, là hình mẫu lý tưởng của hàng tá các cô gái: đẹp trai, giàu có, có cả thế lực luôn nhưng lại đang đâm đầu vào yêu 1 người mà dẫu biết rằng người đó không còn yêu mình. Người đời sẽ nói anh là đồ ngu ngốc, ích kỷ, nhưng tình yêu có bao giờ là sai trái chứ. Kể cả lúc trước đây mẹ anh 1 ngày nói 2 lần sáng tối đều đều câu nói cô là em gái... thì anh vẫn cứ thầm lặng mà quan sát cô từ xa.
[...]
Thời gian quay nhanh tới 5h sáng ngày thứ 2, mùng 10 âm lịch. Đó là ngày mà tất cả học sinh tới trường. Chiếc Fortuner ( được lắp biển giả) do Bryan cầm lái lăn bánh ra khỏi biệt thự và đi tới trường học của cô. Sáng nay là sáng cuối cùng anh muốn tận mắt nhìn thấy cô, vui vẻ và tràn đầy sức sống.
- Đại ca. Tại sao chúng ta lại phải về lại LA? Ở đây anh vẫn có bar để quản lý, chúng ta...
- Tao đúng là giàu có thật, nhưng tao không có quyền hạn. 1 khi tao nắm được tất cả tiền bạc và quyền lực, tao sẽ có được mọi thứ.
- Không lẽ anh muốn lật đổ bố già sao ạ?
- Bố già đã rửa tay gác kiếm và làm nhà hàng khách sạn. Nhưng cái danh bố già đánh Đông dẹp Bắc và soán ngôi tất cả các ông trùm ở Thái Lan và Campuchia vẫn còn đó. Cái tao muốn ở đây, là phải hơn bố già. Cái tên bố già sẽ trôi vào dĩ vãng, và con trai của bố già sẽ thế vào đó.
Đúng là như vậy, anh có thể đã là vua và tương lai này vẫn sẽ là vua ở LA, nhưng còn các chỗ khác, anh ta vẫn chỉ là tôm là tép, là người bị bố già sai khiến. Cái anh ta muốn đó là làm bá chủ ở mọi nơi, tất cả những người trong giới xã hội đen và cả nhà hàng khách sạn sẽ phải tôn sùng anh ta. Lúc đó Trọng Lâm muốn gì mà không được kia chứ.
Xe đi gần tới ngõ nhà cô thì Bryan ngồi phía trên nhìn thấy 1 chiếc SH màu trắng, người ngồi đằng sau kia chẳng phải là cô hay sao?
- Đại ca. Cô chủ đang ở ngay trước mặt chúng ta.
Trọng Lâm đưa mắt nhìn lên phía trước. Ừ đúng là cô rồi, mái tóc xoăn nhẹ đang được thả ra và phấp phới bay theo gió. Nhưng người ngồi đằng trước kia là ai? Nhìn đồng hồ mới có 6h10’, tại sao cô lại đi học sớm như thế kia chứ? Bryan mở he hé cửa sổ ra và cố tình đi song song với chiếc SH màu trắng kia, nghe loáng thoáng thấy người cầm lái kia gọi cô là công chúa. Chính xác là Đức Trung rồi.
- Đại ca. Là thằng nhóc răng khểnh. Theo em điều tra thì đúng cái hôm cô chủ bị anh hạ thuốc, cô chủ đã qua đêm ở phòng của nó. Đó là 1 căn nhà 2 tầng nho nhỏ cách nhà cô chủ đúng 3km, và cách căn hộ nơi thằng Vinh con bà Lan 1km.
- Ừ. Cứ đi đi, tới khi em ấy vào trong trường rồi quay về.
Hôm nay là mùng 10 âm Vía Thần Tài, trời ơi cửa hàng nhà ông Khải, mới 6 rưỡi sáng thôi đã có người đứng chầu chực để mua vàng rồi. Hiện tại ông và tất cả nhân viên đều hoạt động hết công suất mặc dù chưa có gì bỏ vào bụng. À có anh Tuân thợ phụ là còn ăn được miếng bánh bao.
- Anh Khải. Con trai anh làm mẫu ảnh phải không?
- À haha thằng ngố tàu nhà tôi ăn may thôi chị Hoa à. Sao chị biết thế?
- Con gái tôi nó mua tạp chí thời trang, thấy cháu Sơn chụp ảnh đẹp quá cứ nhìn mãi ấy anh Khải ạ. Tôi lấy 10 cây nhé anh Khải.
- Ôi 10 cây cơ ạ, có ngay đây. Tôi giảm giá cho chị mỗi cây 2 triệu nhé.
- Không cần giảm. Anh cứ bán đúng giá vào, không khách lại bảo anh thiên vị tôi haha.
Tới bà Lan mẹ của Xuân Vinh, cùng bà Mary và tất cả các phu nhân có quen biết với gia đình ông Khải đều cầm thẻ vàng tới đây mua vài cây vàng.
Khách vãn rồi thì tới lượt bà Bình tới mua. Bà chơi lớn lắm mua hẳn 50 cây vàng miếng, rồi chúc bố mẹ Ngọc Sơn làm ăn phát đạt nọ kia.
- À anh Khải. Anh có cặp nhẫn cưới nào mà đẹp nhất không? Tại sắp tới là kỷ niệm 22 năm ngày cưới của tôi và anh Phong.
- Có chứ chị. Quan trong là chị Bình thích chất liệu nào thôi.
- Bạch kim đi anh cho sáng mãi mãi. Đắt nhất của cửa hàng đi anh.
- Chị tinh ý quá. Mời chị theo tôi qua bên đây.
Toàn bộ đều là hàng mới về, cho nên có rất nhiều cặp nhẫn đẹp và sáng loáng, cũng sắp tới 14/2 lễ tình nhân rồi mà. Và bà Bình cũng không phải mua để kỷ niệm ngày cưới gì cả mà bà mua để đó cho Lâm và Linh. Bắt con trai mình cưới 1 người mà anh không yêu cực kỳ đau lòng. Đêm qua bà với bố già đã quyết định rồi, số tiền mà bố già cho Ngọc Trân cùng với hơn 1 tỷ nữa mà bà cho thêm tổng cộng là gần 4 tỷ, chắc chắn Ngọc Trân sẽ tự mình nuôi con khôn lớn, mặc dù làm như thế sẽ không công bằng cho Trân thế nhưng ông bà chẳng thể làm gì khác, ông bà cũng không thể từ mặt con trai mà mình đứt ruột đẻ ra.
- Cho tôi xem cặp này đi anh Khải.
- Dạ vâng. Cặp này thì toàn bộ kim cương đính trên này đều là kim cương tự nhiên nhé chị. Giá nó hơi chát 1 chút, bằng 2 con SH đấy, là 235 triệu.
- Có là gì đâu anh Khải. Gói cho tôi nhé.
- Dạ vâng, chị Bình sộp quá.. Của chị Bình tổng cộng là....
Ông Khải nói ra 1 số tiền khá là lớn, và ông Khải có ý là bớt cho bà Bình mỗi cây vàng 1 triệu và cặp nhẫn bớt đi 3 triệu, nhưng bà Bình không đồng ý. Bà đưa thẻ đen của mình ra cho ông Khải quẹt và đưa 1 phong bao lì xì màu đỏ nói ông Khải đưa lại cho Ngọc Sơn.
- Ôi quý hoá quá. Cảm ơn chị Bình nhé, hết tết rồi mà còn lì xì cho thằng ngố tàu nhà tôi.
- Haha không có gì đâu anh Khải. Chào anh tôi về nhé.
Đi ra con Roll royce do chính chồng mình làm tài xế cách cửa hàng của ông Khải 100m, đi vào trong xe bà hỏi chồng mình:
- Anh có gọi được cho thằng Lâm không?
- Không em à. Con mình nó đã thay số rồi. Nhưng vẫn hẹn được con nó qua mrs Helen.
- Ôi may quá. Đi nhanh đi anh.
Con roll royce lăn bánh tới quán cafe gần sân bay Nội Bài. Trừ nhóm của Thiên Bảo đi cùng với Bryan, James và Phillip đã bay cách đây 30’ thì tất cả đều đang chờ ở phòng chờ khoang hạng nhất của Vietnam Airlines.
- Trọng Lâm à.
- Ông bà tới đây để tiễn tôi sao? Tôi không có cần.
Bà Bình nắm lấy tay con trai mình:
- Bố mẹ đã cho tiền con Trân để nuôi cái thai trong bụng rồi. Bố mẹ không bắt con cưới con Trân đâu. Con đừng đi có được không con?
- Tôi ở lại thành phố đau buồn này làm cái gì nữa. Bà nói nhanh đi!
Bà Bình đưa hộp nhẫn 235 triệu cho anh Lâm và nói rằng nếu anh lấy cô, thì hãy đeo cho cô chiếc nhẫn này. Anh Lâm mở hộp nhẫn ra rồi cười như phá mả, anh nói:
- Mẹ tôi ơi. Mẹ nói ra câu đó có thấy quá muộn rồi không? Chính ai là người nhắn tin cho em ấy rồi bắt em ấy gọi tôi là anh trai? Đừng nói với tôi rằng bà đã quên nhé. Bà muốn bù đắp cho tôi sao, có giỏi thì bà mang em ấy tới đây đi, đứng trước mặt tôi đây này, nói em ấy yêu tôi và không muốn rời xa tôi, đừng có đưa cho tôi cái thứ của nợ này của Khải Sơn. Tôi đã từng có 1 tình yêu rất đẹp, nhưng chỉ vì bà mà tôi bị em ấy dí dao vào cổ rồi suýt bị cảnh sát bắt. Tôi hận bà!
Anh ném hộp nhẫn bạch kim vào mặt mẹ mình rồi tuôn 1 tràng dài với thái độ giận dữ, sau đó anh quay sang nói chuyện với bố mình. Anh nói rằng đừng cho vệ sĩ đi theo bám sát anh nữa, không chừng họ sẽ mất mạng như chơi đấy. Nói xong anh ta kéo vali của mình ra cửa rồi đi về phòng chờ của mình. Chính ra thì cặp nhẫn đó cũng rất đẹp đi, nhưng chẳng lẽ anh không đủ tiền để mua cho mình và cô cặ nhẫn đẹp và đắt tiền nhất sao?
Bà Bình đưa cặp nhẫn cho mrs Helen và nói với bà quản gia rằng tới mùng 5/4 hãy cùng Lâm trở về đây để làm lễ đính hôn. Ông bà sẽ khuyên nhủ cô đồng ý đính hôn với Trọng Lâm.
- Tôi nghĩ rằng sẽ rất khó đấy ông bà chủ ạ. Vì lần này cậu chủ đã quyết định rất kỹ rồi. Chính Bryan cũng đã khuyên cậu chủ là đừng có đi vội, nhưng cũng không thay đổi được gì. Cặp nhẫn tôi xin nhận giúp cậu chủ. 2 người bảo trọng nhé.
Mrs Helen cúi đầu chào vợ chồng bố già rồi cũng kéo vali đi về chỗ Trọng Lâm ngồi. Và thế là vợ chồng bố già cũng rời khỏi quán cafe trong khi 2 tách cafe nóng kia ông bà chưa có động vào 1 ngụm. Trên con xe mạ vàng, bố già thở hắt ra 1 cái đầy não nề. Con trai ông làm như vậy cũng là đúng thôi, vợ của ông suy nghĩ không thấu đáo rồi, chỉ vì 1 tin nhắn thôi mà mọi chuyện rối tung hết cả lên, bây giờ chưa chắc cô đã đồng ý đâu, vì cô đã không còn yêu Trọng Lâm nữa rồi, có ép buộc thì người đau khổ nhất sẽ là Thục Linh cô thôi.
- Em đi trả nhẫn cho nhà anh Khải đi.
- Em không trả đâu. Em sẽ đeo cho con bé 1 cái, bằng bất cứ giá nào. Em không thể để con bé làm dâu nhà khác anh à.
- Em ích kỷ hơn anh tưởng đấy Bình ạ. Anh mong rằng em sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn. Mất 1 tỷ, 5 tỷ hay thậm chí chục trăm tỷ anh cũng không tiếc, nhưng quan trọng là hạnh phúc của mấy đứa nhỏ em à.
Trên máy bay, khoang hạng nhất của Vietnam Airlines, Trọng Lâm đang mân mê nhìn ngắm tấm ảnh chụp của cô. Ảnh cũ rồi, đó là cái lần Xuân Vinh và Ngọc Sơn ghen với cô và anh nên có uống hết cả cốc cafe của cô nên cô có đấu giao hữu cầu lông. Cô thắng giòn giã nên cười rất là tươi luôn. Lúc đó có trời mới biết anh vui và hạnh phúc cỡ nào, chỉ vì 1 cốc cafe sữa cô đánh cho 2 cậu ấm đô con lực lưỡng tới mức thở không còn ra hơi và nói rằng đó là cafe mà anh Lâm mua cho cô. Mrs Helen tới gần và đưa cho anh hộp nhẫn, anh không có cầm và bảo mrs Helen vứt đi. Mrs Helen nói:
- Cậu chủ đừng nên làm như vậy. Dù hì bà chủ cũng đã rất hối hận vì việc làm của mình rồi. Cậu chủ nên đeo tạm 1 cái, lúc này cậu trở về LA chắc chắn sẽ làm kinh động hội con gái tóc vàng bên đó. Cậu phải đeo để chứng tỏ rằng mình đã có vợ chứ.
Thấy bà quản gia nói cũng đúng lắm thế nên anh nhận lấy hộp nhẫn và đeo cái to vào ngón tay đeo nhẫn của mình, còn cái của cô anh nâng niu rồi hôn nhẹ lên nó 1 cái, coi chiếc nhẫn đó là cô.
Sau hơn 17 tiếng đồng hồ ngồi máy bay thì mọi người cũng tới được sân bay quốc tế LA. 12 con Land Cruiser biển LA do những vệ sĩ của Lâm đã chờ sẵn ở đó để đợi đại ca của mình. Thấy đại ca gầy hơn trước, vệ sĩ đều không khỏi xót xa. Nhất là Arnold, người trước đây đã từng chính tay anh nhận và đem về cưu mang, thấy anh liền khóc sướt mướt rồi chạy tới ôm anh thật chặt và nói:
- Đại ca. Sao anh lại gầy thế này chứ ạ?
- Tao cực ghét ai khóc trước mặt tao. Thu hồi lại nước mắt của mày. Tao còn chưa chết mà.
- Dạ vâng ạ.
Vào xe ngồi cùng với mrs Helen và 1 vài vệ sĩ, Lâm hỏi về trạng thái hoạt động của bar dạo này, 1 trong số vệ sĩ trên xe nói rằng rất thuận lợi và không có vấn đề gì to táy xảy ra. Arnold cầm lái sụt sịt nói:
- Đại ca. Ông trùm bên Las Vegas có mời đại ca tham gia góp vốn đó ạ.
- Thằng già đó tao tưởng lão chết vì ung thư rồi mà?
- Dạ lão thì chết rồi, thằng con trai lõ mới hơn 30 tuổi giờ đang nắm vị trí cao nhất ạ. Hắn ta vừa giết 3 ông trong hội đồng quản trị vì không đồng ý cho hắn tham gia vào dự án xây dựng vịnh Marina.
- Haha vậy sao? Thật thú vị.
Về lại nhà, mr Peter và toàn bộ vệ sĩ đều có mặt để chờ anh về ăn mừng cùng. Chú Peter thấy anh gầy đi trong thấy mà mặc dù anh về Việt Nam còn chưa được 1 năm, cũng không khỏi xót xa mà rơi nước mắt. Hôm nay hệ thống bar đóng cửa 1 buổi để chào đón anh đồng thời muốn báo cáo hết tình hình mọi chuyện lúc anh đi.
- Nào giới thiệu với tất cả anh em. Anh này là Thiên Bảo, 25 tuổi, lớn tuổi nhất trong số các anh em ở đây. Chúng mày liệu đường mà cư xử cho phải phép.
- Dạ vâng thưa đại ca.
Trọng Lâm vừa ăn uống vừa nói công việc ở đây cho nhóm của Thiên Bảo. Ở bar thì cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ có ở sòng bài thôi, công việc sẽ là bảo kê, số liệu thì có người lo, ai nợ thì đi đòi thế thôi.
- Nếu đòi nợ mà người ta không trả. Cứ trán mà bắn không nói nhiều.
Bảo Kiên sững người, ấp úng nói:
- Bắn... bắn bắn bắn chết sao ạ đại ca?
- Phải. Trước giờ vẫn là như vậy. Tao còn đang quản thêm 1 vài sòng bài ở Thái và Cam. Ai nợ mà không trả thì trảm, ai phản bội tổ chức ai vi phạm thì xử theo luật. Nếu mày sợ có thể quay về Việt Nam ngay bây giờ.
- Dạ em không sợ ạ đại ca.
- Tốt. Nhớ đừng có ấp úng và lắp bắp trước mặt tao. Nhớ chưa?
Ở Việt Nam, ông bà Phong rao bán căn biệt thự của Lâm, vì dù gì anh cũng có chỗ ở mới rồi, căn biệt thự cũng không còn đồ gì liên quan tới anh nữa. Bà Bình từ lúc anh đi luôn khóc lóc, nước mắt sụt sùi với bà bạn thân của mình. Còn cô thì hiện tại đang đi ăn tối với nhóm Minh Quân rồi. Bà Bình nói:
- Loan à. Vợ chồng mày có khuyên được con bé không? Chứ tao thì tao không còn mặt mũi nào mà gặp con bé nữa rồi.
- Tao hiểu chứ. Nhưng con đàn ông nhà tao... nói ra này đừng có buồn hay giận nhé... chứ con bé không còn yêu thằng Lâm nữa rồi.
- Con bé nói với mày như vậy hay sao?
- Nó không có nói thế nhưng mà nó nói với tao rằng là nó đã từng rất yêu thằng Lâm. Khổ lắm cơ, đợt này thằng Trung nó lại hay qua đây chơi nữa, tao cũng không thể cấm nó tới đây được.
Bây giờ mới là cái chết đây này, trước đây 2 cậu ấm Ngọc Sơn với Xuân Vinh cô đều né ngon lành vì trong lòng cô có anh và cô yêu anh, nhưng Đức Trung xuất hiện mang tới cho cô ấm áp và hạnh phúc, còn Trọng Lâm hết lần này tới lần khác gây ra tổn thương cũng như buồn đau cho cô, cô không còn yêu nữa cũng là đúng thôi. Ngài Smith cùng với 2 ông trợ lý đi về tới nhà có cầm bánh ngọt về cho cô thì bà Loan nói rằng cô đi ăn với Minh Quân và các bạn vẫn chưa có về. Bà Bình với bố già ngồi chơi chút nữa rồi cũng nhấc mông đứng dậy ra xe đi về khách sạn.
Trên con xe mạ vàng, 2 ông bà mặc cho tiết trời vẫn đang lạnh, mở cửa sổ xe ra rồi hút xì gà. Chưa bao giờ bố già cảm thấy khó nghĩ và không thể nghĩ ra bất cứ 1 giải pháp nào để giải quyết tình thế này. Ông bà đã đưa tiền để giải quyết cho đứa cháu nội, bây giờ ông bà không thể nào giải quyết chuyện tình cảm của con trai mình và Thục Linh cô được.
- Anh. Em nghĩ là mình nên qua LA 1 chuyến.
- Trong lúc này tốt nhất là đừng em à. Anh không ngại việc sang đó, nhưng chúng ta sang đó rồi con nó có chịu gặp mình không mới là cái quan trọng.
Bà Bình lại khóc sướt mướt, bà với ông Phong chỉ có 1 mụn con trai thôi, nhưng tới bây giờ con trai ông bà lại bỏ ông bà mà đi.