Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở biệt thự nhà bà Hoài Thu, bà Thu cùng ông chồng, và con gái cùng tất cả các bạn của chị, chuẩn bị hết tiền tới đó ăn chơi, chơi từ chiều tới tối luôn.
- Vợ ơi hôm nay cho anh ngâm khoáng nhé?
- Ừ. Ông thích làm gì ở đó thì tuỳ ông. Các con ơi!
- DẠ!
- ĐI THÔI!
- YEAH!
Ở biệt thự cá koi, Trung đang phải học bài cho thật nghiêm túc vì cô chủ nhiệm có nói riêng với Trung lúc ở trường, rằng cô Thu “sát thủ” khá không hài lòng với tình trạng học tập của Trung dạo gần đây, chểnh mảng, không tập trung nghe giảng, ra ngoài quá thời gian quy định. Và không chỉ có môn Toán đâu, các môn khác nữa cũng vậy. Trung sợ sẽ tới tai bố mẹ mình cho nên là tự giác học hành. Đang học tới môn Vật Lý thì điện thoại đổ chuông, là Thành gọi:
- Em nghe ạ anh.
- Làm vài hơi pod không chú em?
- Em có bao giờ hút pod đâu anh.
- Đang ở nhà à hay đang ở nhà con bồ?
- Em đang ở nhà học bài anh ơi, chiều nay còn đi tiệc ở bar nữa.
Thành nói 10’ nữa sẽ tới nhà Trung chơi, nói xong Thành cúp máy rồi ra con msx của mình phóng lạng lách trên đường. Vì đường vắng mà cho nên Thành ta cứ vậy mà tăng tốc rồi feeling.
Hơn 10’ sau, kính coong kính coong...
- Dạ chào cậu Thành.
- Chào chị Bích. Em tới chơi với thằng Trung.
- Vâng mời cậu vào ạ.
Thành, mang theo bên mình 2 điếu Dominix có giá 70k 1 điếu, nói với chị Bích giúp việc của nhà Trung làm 2 cốc nước cam đá mang lên phòng. Cộc cộc vài cái Thành mở cửa phòng của Trung ra.
- Êi ku, học môn gì vậy?
- Em đang học Lý anh. Tranh thủ làm bài tập cho cà tuần luôn để đỡ học nhiều.
- Không học đội tuyển cho nên nhàn nhã quá nhỉ? Làm điếu không?
Thành đưa cho Trung 1 điếu Dominix, Trung cứ nghĩ là thuốc lá bình thường, phẩy tay 1 cái nói 1 điếu sao mà đủ, phải từ 2 điếu trở lên hút mới bõ.
- Haha đó là thuốc bình thường, còn thuốc của anh mày phê hơn nhiều.
Cửa phòng mở nhưng chị Bích vẫn gõ cộc cộc rồi mang 2 cốc nước cam tới bàn học của Trung, cúi đầu chào rồi đi xuống dưới nhà, vẫn để cửa phòng ở đó. Thành nói với Trung, đã bao giờ nghe tới Dominix chưa?
- Dominix? 70k 1 điếu đấy à anh?
- Ừ. Thế chú mày cũng biết à?
- Trước khi em còn ở trong clb mô tô có hút thử 1 lần rồi. Nặng dã man.
Biết là nặng rồi nhưng vẫn cầm lấy 1 điếu từ Thành rồi châm lửa hút 1 hơi. Phê quá không hãm nổi, Trung đánh rơi bút bi xuống nền đất rồi ngả ngón ra sau ghế hưởng thụ. Nhìn gương mặt đang phê pha kèm theo liếm mối của Trung, Thành bật cười khoái chí lắm, trêu Trung rằng có phải nhớ tới lúc làm chuyện đó với bồ là Thục Linh cô hay không?
- Phê... (ực)... Thành à... anh không tưởng tượng được đâu. Lúc mà đút vào ấy... em...
Nói tới đó Trung lại làm 1 hơi nữa, nói tiếp rằng Trung không muốn rút ra, chỉ muốn để ***** *** của mình bên trong nơi ấm áp đó của cô mãi...
- Mày nói vậy làm anh thèm c***h quá. Bố mày.
- Thành à!
- Gì đấy?
- Em đây này, đẹp trai, học hành cũng giỏi lại nhà giàu. Tại sao vậy chứ?
Trung sụt sịt khóc, 2 hàng mi nhoè đi vì nước mắt.
- Tại sao... tại sao em ấy... Nếu nhớ, nếu em ấy không quên đi được hắn ta ngay, em sẽ cố gắng để chờ mà. Cứ lúc nào em nhắc tới chuyện đó là em ấy lại gạt phăng đi. Thành hiểu không? Là gạt phăng đi đó, như thể chúng em chưa từng có quan hệ đó vậy.
Trung nói rằng làm chuyện đó với cô sướng lắm, phê cực. Nhưng khi làm xong rồi, nhìn thấy cô lạnh lùng thậm chí nói những câu gây tổn thương, Trung lại đau lắm, tại sao Trung lại có thể yêu 1 người con gái vô tâm tới như vậy. Đã thế rồi Trung lại còn đổ cho Lâm, sao Lâm không ở hẳn Mỹ đi về đây làm gì.
- Anh biết không (hức). Cứ mỗi lần hắn về, là lại tiệc tùng linh đình, mời em ấy tới đó với đó với danh nghĩa em gái nuôi. Ánh mắt của hắn nhìn em ấy... em lại chỉ muốn móc mắt hắn ra.
- Tóm lại là chỉ vì cái thằng chủ tịch trẻ tuổi đó thôi. Mày hà tất phải hành hạ con bồ mày.
Trung đứng dậy, không uống rượu bia đâu nhưng đứng loạng choạng sắp ngã vì say cỏ, vừa khóc vừa cười nói với Thành, rằng Trung muốn có con với cô, mà có con thì phải làm chuyện ấy. Hút xong điếu Dominix cả Trung và Thành đều nằm ngã vật ra giường phê pha, chẳng buồn làm bất cứ việc gì nữa.
10’ sau:
Cộc cộc cộc cộc cộc... Bà Mary gõ cửa hoài à chẳng ai ra mở nên bà lấy chìa khoá phụ của phòng Trung (bà đánh thêm 1 chùm chìa khoá phụ ở các phòng rồi gài ở đai quần đó, mở cửa phòng ra đập vào mũi bà là mùi thuốc lá, ừm.... nhưng nặng hơn thuốc lá nhiều.
- Thằng nghịch tử này! BÙI ĐỨC TRUNG! DẬY CHO MẸ!
Bà hét ầm lên gọi thằng con nghịch tử của mình và cả đứa cháu dậy nữa. Trung vẫn còn say cỏ, bị mẹ kéo dậy, mở mi mắt ra thấy lờ mờ như cô đang ở trước mặt mình, liền ôm chầm lấy rồi gọi tên cô.
- Thục Linh à. Có thể nào đừng rời xa tôi không? Có thể nào đừng lạnh nhạt với tôi...
Bà Mary đẩy con trai mình ra rồi tặng cho 2 tát nổ đom đóm mắt, cả thằng cháu bà nữa, cũng nhận 2 phát tát tỉnh cả say cỏ.
- 2 thằng chúng mày giỏi thật, dám mua cỏ về hút. Muốn nghiện cả lũ với nhau à hả?
- Dạ dì ơi. Cái này không nghiện đâu ạ. Dì đừng mắng thằng Trung mà tội nghiệp nó, cháu là người mua thuốc ạ. Cháu hứa sẽ không có lần sau ạ dì ơi.
Trung ngồi thừ ở giường đưa ánh mắt nặng trĩu nhìn về 1 hướng, mãi cho tới khi Thành đã nổ máy xe phóng vọt đi, bà Mary quát rõ to rồi hắt nước lạnh vào mặt, lúc đó Trung mới tỉnh.
- Con xin lỗi mẹ. Con sẽ không có hút nữa đâu. 1 hơi cũng không.
- Con nói là con phải làm được đấy biết chưa?
- Mẹ, con phải làm thế nào đây mẹ? Con muốn lắm, muốn có con với em ấy lắm mẹ ơi. Nhìn bụng em ấy lớn dần lên khi mang thai con của con, chắc hẳn sẽ rất vui và hạnh phúc.
Bà Mary hiểu chứ, nhìn Trung của hiện tại bà nhớ tới ông Kiên trước đây. Lúc bà mang thai Trung, mới chỉ có vài tuần đầu thôi, bụng bà vẫn phẳng lỳ nhưng ông Kiên cứ suốt ngày đưa tay sờ bụng, xoa xoa bụng vòng tròn nói chuyện với con mình, rồi còn áp tai vào xem con có đạp hay không? Rồi tới khi bà Mary lâm bồn, ông Kiên đút tuênd vào tay bác sĩ, nói rằng hãy để cho ông đỡ con mình ra, bác sĩ đứng bên cạnh chỉ đạo thôi. Tự tay ông Kiên đỡ Trung ra, cũng tay ông Kiên cắt dây rốn rồi tự tay ông Kiên tắm cho đứa con trai còn đỏ hỏn.
- Mẹ. Mẹ nói gì đi? Có phải rất hạnh phúc hay không?
- Hạnh phúc ngập tràn con à.
- Vậy tại sao? Tại sao em ấy lại không muốn có con với con? Biết uống thuốc tránh thai sẽ nguy hiểm nhưng vẫn cứ uống. Con là 1 kẻ tồi tệ hay sao mẹ? Trong khi con mới là người yêu hiện tại của em ấy mà. Cứ mỗi lần con nói tới chuyện đó là em ấy lại gạt đi nói con đừng có nhắc tới chuyện xấu hổ đó nữa. Con phải làm sao đây mẹ? Chẳng lẽ con không đủ chân thành với em ấy hay sao chứ?
Trung tuôn 1 tràng giang đại hải rồi ngồi thụp xuống đất, nước mắt lã chã tuôn rơi. Từ sau khi làm chuyện đó lần thứ 2, rồi cô biết được Trung hạ thuốc với cô, từ ngày đó tới giờ, 2 3 hôm rồi cô toàn lạnh nhạt với Trung, không còn tươi vui như đợt trước, suốt ngày chỉ vùi đầu vào học hành. Bà Mary chỉ biết khuyên bảo con trai mình hãy cố gắng chờ đợi cô thêm 1 thời gian nữa, đúng là có đứa con vào rồi thì Trung và cô sẽ càng gắn kết bền chặt hơn, nhưng bây giờ cả 2 còn trẻ mà, chưa có kinh nghiệm làm bố mẹ đâu. Cố gắng chờ đợi thôi.
2 mẹ con ngồi ôm nhau sụt sịt khóc lóc thì điện thoại của bà Mary đổ chuông:
- Alo Mary nghe ạ. Xin hỏi ai đầu dây ạ?
- Dạ cháu chào cô Mary. Cháu là Mỹ Hương con mẹ Sáu bố Trọng a
- Ừ cô nhớ rồi. Gọi cho cô có việc gì không cháu?
- Dạ cô chú với Trung có được mời tới bar L2 không ạ?
- Có cháu ơi.
- Dạ may quá ạ. Bố mẹ cháu cũng được mời nhưng mà họ bận quá không đi được ạ, cô cho cháu quá giang tới đó được không ạ? Hoặc không cô chú đi trước rồi cháu theo sau ạ. Chứ cháu không biết đường tới đó.
- Đi cùng xe với cô chú cũng được cháu à. Cô biết nhà cháu rồi có gì 4h cô chú tới nhé.
- Dạ vâng cháu cảm ơn cô chú với Trung nhiều lắm ạ. Cháu chào cô ạ.
Mỹ Hương định là sẽ gặp Trung theo kiểu thật tình cờ và thật bất ngờ, nhưng bà Sáu mẹ cô không hiểu vì sao lại không tới đó mặc dù là có mời. Thế nên Hương chọn cách nai tơ, đóng vai là 1 con nai vàng ngơ ngác đập chết bác thợ săn để gây ấn tượng với Trung trong lần thứ 2 gặp mặt. Học bài xong rồi, Hương mở tủ quần áo ra ngắm xem nên mặc chiếc váy nào cho đẹp mà lại không được quá hở hang. Nhưng váy vóc của cô ta thì toàn cái hở hang thôi, chỉ toàn đen với đỏ, cúp ngực với 2 dây bó sát, mà gây ấn tượng với con trai đặc biệt là học sinh thì lại không được quá lộ liễu, Trung sẽ nghĩ Hương là gái làng chơi.
- Aaaa trời ơi. Không có chi để mặc hớt á.
Than ầm cả phòng, cô nàng quyết định là đi shopping, sắm vài chiếc đầm tiểu thư hàng hiệu nữa. Nhà có tài xế tiêng mà cho nên cô nàng thay đồ, xịt nước hoa thơm phức lên, đeo túi xách Chanel màu đen trị giá 155 triệu lên vai rồi đi xuống dưới nhà, nói tài xế chở mình đi tới Trung tâm thương mại Time City.
Quay trở lại với cô ha, cô cùng 2 mẹ và phu nhân Charotte về nhà, cô muốn ngồi vào bàn học 1 chút vì còn 2 tiếng nữa mới tới giờ tiệc, mà các bà không cho. Cứ ướm hết váy nọ tới váy kia vào người cô. Sau 30’ chọn váy cuối cùng 3 bà thống nhất chọn cho cô 1 chiếc đầm lụa satin 2 dây, chiếc đầm váy ngắn này của Nina Fashion do Tuấn Khang khoai lang may cho cô đó mọi người.
- Mẹ à con không mặc đâu. Hở lắm mẹ.
- Không hở, cứ mặc cho mẹ không sao hết, con ngại thì lúc đó sẽ có vest cho con.
- A mẹ ơi. Hay là con mặc quần áo đi, sẽ rất năng động và ngầu đét. Madam ah, I don’t want to wear dress.
Phu nhân Charlotte lắc đầu nguầy nguậy, phu nhân nói rằng mặc quần áo thì sẽ không hợp với chiếc nhẫn mà bà tặng cho cô, đeo nó rồi thì phải mặc váy mới đẹp. Các bà đẩy cô vào nhà tắm tắm rửa thay đồ. Cô trước lúc tắm có để chiếc nhẫn kim cương ở lại bàn học. Có nhẫn rồi chỉ cần dây chuyền nữa thôi. Bà Bình lấy ngay sợi dây chuyền kim cương mà bà mua ở cửa hàng ông Khải trước đây trị giá 1 tỷ 6 mà cô chưa 1 lần đeo đó mọi người, từ đó tới nay mà sợi dây chuyền vẫn sáng lấp lánh quá chừng.
- Mày ơi đồ trang điểm make up đâu? Nước hoa nữa mang ra đây nhanh lên. Giày giày cao gót nữa.
Phu nhân Charotte chẳng hiểu gì cả nhưng thấy 2 bà mẹ cuống quýt lên làm phu nhân cũng cuống theo. Haha thật là. Cafe với Milky thì cũng chạy nhảy khắp phòng vì có người tới. Milky dạo này khôn cực mọi người ạ, ở cạnh Cafe riết chạy nhảy suốt ngày, rồi còn bắt chước anh Cafe dùng móng cào tường, cào cửa rồi thậm chí nhảy cả lên giường cô cào vào gối vào ga, làm vỏ gối rách tả tơi luôn.
Cô tắm xong rồi, thoa dưỡng thể đầy đủ, mặc chiếc váy vào rồi nhưng vẫn không dám ra ngoài, mở hé cửa nhà vệ sinh ra nói:
- Mẹ ơi. Con không thể mặc chiếc váy này đâu, mỏng hở lắm.
- Đâu mẹ xem nào.
Bà Bình với và Loan cùng đi vào trong nhà vệ sinh.
- Trời đất. Đẹp vậy mà con không mặc là sao? Chỉ hở có mỗi lưng thôi chứ có hở ngực đâu mà con lo lắng nào.
- Dạ nhưng mà... hay mẹ cho con mặc quần áo đi ạ? Hoặc không mặc chiếc váy nào đấy kín đáo 1 chút ạ. Chứ con mặc thế này như kiểu mặc đồ ngủ tới ấy.
Cuối cùng các bà vẫn không chịu để cho cô thay váy khác, bà Bình đặt cô ngồi xuống ghế bàn học rồi make up trang điểm cho thật xinh tươi. Phu nhân thì cứ chỉ chăn chăm đeo nhẫn vào tay cho cô như sợ cô quên. Cô hỏi phu nhân:
- Madam ah. You bought me this ring, it's really too expensive.
- 22 billion dong is not expensive. The important thing is that you like it.
22 tỷ đồng, bà Loan đánh son cho cô mà tay bỗng run cầm cập. Bị bà Bình mắng cho bảo có nhanh lên không nọ kia, tay sao run thế.
- 22 tỷ đồng. Không run thì sao? Mày thì giàu rồi quen cầm tiền tỷ, nhà tao có bao giờ có tiền tỷ đâu mà chả run.
- Gớm có gần 1 triệu đô mà...
Mỹ Hương cùng tài xế riêng đi vào cửa hàng thời trang nữ, vào đúng ngay cửa hàng của Nina Fashion to nhất ở Time City, với vẻ trịch thượng vốn có, cô ả không chọn váy mà đích thân gọi quản lý của cửa hàng ra tư vấn.
- Nina Fashion xin chào quý khách. Quý khách muốn tìm váy để đi tiệc nào ạ? Trang trọng, thân mật, hay đi bar đi biển thì Nina Fashion đều có hết ạ.
- Bà là quản lý ở đây à?
- Dạ em là quản lý của Nina Fashion Time City ạ.
- Ừm.
Hương theo quản lý của cửa hàng đi tới chỗ đặt vài mẫu váy tiểu thư bánh bèo, 2 dây có tay bồng có, cúp ngực đều có ở đó luôn. Sau 1 hồi, tất cả váy của cửa hàng đều được Hương mua lại. Cô ta đưa thẻ vàng ra kẹp vào 2 ngón tay đưa cho quản lý, quản lý vui vẻ nhận lấy thẻ rồi cùng với nhân viên của cửa hàng đi ra quầy thu ngân thanh toán. Tất cả hết 400 triệu 798k cho 68 chiếc váy (thôi ta làm tròn lên 400 triệu 800 nhé), tới lúc quẹt thẻ:
- Dạ chị ơi. Thẻ không thanh toán được ạ.
- Sao cơ? Không thanh toán được?
- Dạ vâng ạ.
Nhân viên đưa thẻ vào máy quẹt, nó thông báo không thanh toán được. Hương lôi ra hết số thẻ mình có cho nhân viên quẹt, cũng đều không thanh toán được.
- Chú có tiền không cho tôi vay trước đi. Tôi trả chú ngay ngày mai.
- Dạ thưa cô chủ tôi không mang theo tiền nhiều như vậy ạ.
- Gì chứ? Tài xế của Hoa Mỹ không có tiền là sao?
Hương hét ầm lên ở cửa hàng người ta, bây giờ không trả tiền thì ê mặt quá. Hương gọi điện cho mẹ hỏi xin tiền, bà Sáu 3 máu 6 cơn chửi Hương 1 thôi 1 hồi, nhưng về sau lại nói chuyển tiền liền cho Hương, nhưng chỉ 200 củ thôi. 100 củ mua váy còn 100 củ tiêu vặt linh tinh. Hương xị mặt ra, 100 củ thì chỉ mua được 13 chiếc thôi, Hương phải chọn lại váy áo lại từ đầu, vẻ mặt vẫn cứ là vênh thượng lên.
- Quẹt cho tôi. Mẹ tôi đã chuyển tiền rồi đấy.
- Dạ em nhận thẻ của quý khách ạ.
Váy chỗ này đẹp thật, đắt 1 chút mà xắt ra miếng. Đang xách đồ ra tới gần cửa hàng thì Minh Quân tới đứng chắn trước mặt, giành giật lại những túi đồ trên tay Hương. Hương chỉ tay vào mặt Quân chửi bới, nói rằng có thằng điên giành đồ phụ nữ.
- Dạ thưa quý khách đây là ông chủ của Nina Fashion, Quân Nguyễn.
- Tôi không biết Quân Nguyễn là ai. Tôi chỉ biết là tôi đã chi tiền ra rồi, số đồ hiệu này là của tôi.
- Chị Mai, cô ta mua bao nhiêu tiền?
- Dạ chẵn tròn 100 triệu thưa ông chủ.
Minh Quân rút ví da ra lấy 4 nghìn 500 đôla, còn hơn cả số tiền 100 triệu kia ném vào mặt Hương:
- Trả lại tiền cho cô. Còn thừa 12 triệu, cầm lấy mà đi học lại môn đạo đức đi.
Hương tức đen mặt lại, tiền đôla rơi vương vãi đầy ra đất, định cúi xuống nhặt mà thấy mất mặt quá, coi như mất 100 triệu, còn 100 triệu kia nhữa, dứt khoát không mua váy nữa, về nhà có gì mặc đó.
Trong lúc Hương và Duy Anh đang thay đồ, Trung và bố mẹ đang tới nhà Hương đón Hương và Duy Anh đi thì cô và 3 bà cũng tới bar rồi. Từ trên xuống dưới của cô đều là hàng hiệu: khuyên tai Tiffany 570 triệu, dây chuyền kim cương của Khải Sơn 1 tỷ 652 triệu, nhẫn kim cương Tiffany 5 carat 22 tỷ, váy Quân Nguyễn tài trợ nên không mất tiền, giày cao gót... ừm của anh chủ tịch mua nên mình không biết giá hihi.
- Trời ơi em tôi. Xinh quá trời xinh luôn. Chị Hoài Phương hò reo.
- Kìa chị đừng trêu em mà. Em muốn thay ngay chiếc váy này ra lắm rồi.
- Thay cái gì vớ vẩn nào. Váy em mua đâu vậy cho chị địa chỉ đi.
Cô gãi đầu gãi tai nói rằng chiếc váy này là thầy phù thuỷ tặng cho cô.
- Thầy phù thuỷ? Là ai vậy?
- Thầy phù thuỷ Quân Nguyễn của Nina Fashion đây tiểu thư Hoài Phương.
Minh Quân hôm nay cũng có mặt ở bar này, tới ăn chơi ấy mà.
- Dạ em chào thầy ạ.
- Chào nàng thơ của tôi. Chiếc váy này hợp với em quá đấy chứ, phải không các tiểu thư?
Minh Quân vừa dứt lời xong, các chị tiểu thư bu lại xung quanh, hỏi rằng có phải thầy phù thuỷ Quân Nguyễn thật không, chuyên làm tóc và thiết kế thời trang nữ và váy cưới?
- Vâng là tôi Quân Nguyễn đây. Có chứng minh thư và bằng lái xe.
- Thôi thôi có em bé Linh nói là chúng tôi tin rồi. Thầy à chiếc váy như em Linh mặc đây có giá bao nhiêu đấy ạ?
- À cái này là tôi thiết kế riêng cho những khách có nhu cầu thôi chứ chưa bán ra thị trường. Nhưng nếu cùng chất liệu vải satin và công may đo thì rơi vào khoảng 12 tới 15 triệu nếu như có đính hột xoàn và pha lê.
Minh Quân nói nếu mọi người muốn đặt phục trang của Nina Fashion thì có thể gọi cho cô hoặc gọi trực tiếp cho Quân để Quân thu xếp may đo cho tất cả.
- Chính thầy may sao ạ?
- Vâng chính tôi. Từ khâu chọn vải, lấy số đo, và cả...
- Thôi thôi không nói nhiều nữa vào việc chính luôn thầy ơi...
2 chị Hoài Phương và chị Tuyết Trinh kéo tay Minh Quân lên ghế da ngồi sau đó nói rằng muốn đặt lễ phục theo nhóm để đi biển, đi bar, đi tiệc thân mật, tiệc trang trọng,
- Thầy may đo luôn cho em bé Linh nữa nhé. Chơi cùng nhóm luôn cho vui chứ con bé em nghe cô Loan kể là toàn ru rú ở nhà học bài thôi.
- À vâng tất nhiên rồi ạ. Bikini đi biển thì có trợ lý của tôi, cô ấy tên Thu Trang, chuyên thiết kế Lingeries nam và nữ.
- Ồ chị ấy có tới đây không thầy?
- Hôm nay thì không rồi tiểu thư ơi vì cô ấy đang bận cho khai trương cửa hàng thứ 11 ở Nha Trang. Gần tới hè rồi mà nên nhu cầu đi biển với bikini ngày càng nhiều. Nếu tiểu thư thích thì tôi có thể cho số điện thoại để liên lạc. Nhưng nàng thơ của tôi thì em ấy không thích biển.
Cô đi tới vỗ vai thầy rồi nói rằng tại sao cô lại không thích biển kia chứ, cô chỉ không biết bơi thôi. Những shoot ảnh chụp biển của cô đều đẹp cả mà.
Nhà Trung và 2 anh em Mỹ Hương tới gần quán bar L2, thấy 1 dàn Mercedes G63 đỗ thành hàng dài, đứng đầu là con roll royce (nhưng không mạ vàng của ông Ngọc bà Thu) thấy mà choáng.
- Hương à tại sao bố mẹ cháu lại không tới? Họ cũng được mời mà.
- Dạ cháu cũng không biết nữa ạ cô.
Trung thấy cô rồi, liền chạy thục mạng vào trong bám víu lấy cánh tay gầy guộc, hôn nhẹ lên môi cô 1 cái đầy tình tứ rồi nắm tay cô, chợt Trung khựng lại khi thấy chiếc nhẫn lạ.
- Ai tặng em vậy công chúa?
- Là phu nhân Charlotte đấy Trung.
- Phu nhân Charlotte sao?
Thục Linh quay ra nhìn Trung, gương mặt khó hiểu kia của Trung cho thấy Trung không có tin lời cô. Cô lúc đầu cũng không tin, nhưng khi phu nhân nói ra đúng số tiền 22 tỷ đồng thì cô đã tin rồi.
- Nếu anh không tin anh có thể đi hỏi trực tiếp phu nhân Charlotte, phu nhân đang ở trên tầng 4 chỗ hồ khoáng.
Mỹ Hương thấy Trung hình như đang níu kéo 1 cô gái vóc dáng cò hương, liền hỏi khéo bà Mary, thì bà Mary nói đó là Thục Linh, người yêu của Trung đấy.
“Haha ra là em gái anh Minh Hùng. Ơ? Thế còn người yêu cũ của em bé ấy là ai?” Hương hôm nay giả vờ mình lần đầu tới bar cho nên cứ ngó nghiêng ngang dọc mãi thôi nhưng trong lòng muốn uống cognac lắm rồi đấy. Thấy Minh Hùng đi gần tới mình rồi Mỹ Hương đưa tay lên xua xua vài cái, Hùng cưới tươi lắm rồi đi tới đưa tay ra bắt tay chào ông Kiên và bà Mary.
- Cháu chào cô chú. Hoan nghênh cô chú tới L2 Entertainment. 2 em đây là?
- Dạ em là con họ hàng với cô chú Kiên ạ.
- Ôi thế ta là người nhà cả rồi. Mời mọi người vào trong.
Mỹ Hương hỏi dàn G63 ở bên ngoài đó là của ai thế? Minh Hùng nói đó là của khách quen thường xuyên tới đây, họ đang chơi bài ở ghế da đằng kia. “Thế là toàn nhà giàu rồi, ta phải bắt chuyện với họ thôi.” Nhưng bà Mary cứ gần Hương thế sao Hương làm việc được.
Trung bị phu nhân Charlotte lôi ra chỗ vắng, mắng té tát bằng tiếng Anh, hỏi rằng tại sao lại không tin cô, bà có tiền, rất nhiều tiền, 22 tỷ đối với bà không là cái gì, bà không được tặng quà cho cô hay sao mà không tin. Trung như kẻ tội đồ trong mắt phu nhân Charlotte vậy, phu nhân lôi tay cô đi ngay trước mặt Trung với 1 thái độ tức giận hằn học. May đấy, may mà vợ chồng ngài Charles không có làm ăn gì với TK...
- Trung ơi! Hương tìm Trung mãi đó, ra là Trung ở đây.
- Bỏ tay tôi ra, tôi có người yêu rồi.
- Ra gu người yêu của Trung là cò hương hỏ? Hương gầy được mà.
- Đi ra chỗ khác.
Trung đuổi Mỹ Hương đi chỗ khác thì Mỹ Hương đi tới chỗ Thục Linh thôi, nhưng tới gần cô thì lại có người phụ nữ ngoại quốc tới bên cạnh nên là lại thôi, vì Hương có nói được tiếng Anh đâu, 1 chữ bẻ đôi không biết.
- Hương à. Chỗ này phức tạp, cháu cẩn thận nhé.
Bà Mary chu đáo nhắc nhở Mỹ Hương rằng đừng có chạy lung tung, chỗ này khá rộng cho nên phải hết sức cẩn thận.
- Dạ cháu biết ạ cháu cảm ơn cô. Cô ơi cái em mà người yêu của Trung đó cô, chắc là giỏi tiếng Anh lắm ạ?
- Ừ cháu. Học giỏi và cũng nói tiếng Anh rất khá.
Cô ta thẹn quá liền không hỏi thêm nữa, tới khi mrs Emily tác khỏi cô thì bà Mary cùng với Mỹ Hương và Trung tới đó nói chuyện.
- Dạ con chào mẹ. Dạ em chào chị xinh gái.
- Chúng ta sinh cùng năm đó Linh ơi. Cậu thật là đẹp đó trong bộ váy này. Mình tên Hương.
Mỹ Hương đưa tay ra, cô cười nhẹ rồi dùng cả 2 bàn tay ra bắt rồi cũng nói Hương rất năng động và cool ngầu trong bộ quần áo này. Cô còn nói ước gì mình được mặc quần áo, 2 mẹ của cô cứ bắt cô mặc váy như này.
- Ôi cậu có những 2 mẹ sao?
- 1 mẹ đẻ và 1 mẹ nuôi đó Hương.
- Và sắp tới là mẹ chồng nè.
Trung làm điệu bộ đáng yêu với cô rồi sau đó cứ bám riết lấy eo cô thôi.
- Cậu Trung, làm phiền cậu.
Đằng sau lưng Trung truyền tới 1 chất giọng lạnh lùng, là Bryan. Bryan cúi đầu chào rồi khoác lên người cô 1 chiếc áo vest màu đó có ánh nhũ, các bạn cũng biết là áo của ai rồi đấy. Trung đứng rất gần cô, nên ngửi thấy mùi nước hoa nam phảng phất.
- Mùi nước hoa này....
- Sao thế con?
- Dạ không có gì mẹ.
Trung cảm giác mùi nước hoa trên áo vest cô đang khoác đó chính là mùi nước hoa mà cô đã tặng Trung vào ngày sinh nhật. Những người vô tâm không để ý và những người ngoài cuộc, cho rằng đó là sự trùng hơp ngẫu nhiên thôi, còn Trung thì không nghĩ thế, Trung chắc mẩm Lâm cố tình khiêu khích con quỷ giận dữ trong lòng Trung, Trung giả vờ rời chỗ 1 chút để đi tìm Trọng Lâm.
- Trung ơi đợi Hương với. Trung ơi.