Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
11h30’ anh Lâm như đã hứa có mặt tại trường để đón cô, không có cô ở đây nên anh tự thưởng cho mình 1 điếu thuốc lá. Bỗng nhiên anh nhăn nhó mặt lại rồi đặt tay lên tim mình, tim anh như quặn thắt lại như có ai đó cầm chặt lấy rồi vắt kiệt nó. Chưa bao giờ anh bị như vậy, phải chăng Bryan nói đúng, anh quá ôm đồm công việc mà bỏ bê việc kiểm tra sức khỏe?
Mới hút được có 1 hơi thuốc lá thôi anh liền vứt điếu thuốc ra ngoài rồi lấy nước hoa thảo mộc ra xịt để che lấp đi mùi thuốc lá khó chịu.
Ting ting:
[Chồng yêu à, em học bù 1 tiết Toán nữa, anh đừng tới đón em nhé. Em đi cùng với Ngọc Sơn ạ. Yêu chồng.]
Ting ting:
[Anh Lâm ơi, chiều nay 5h anh có thể cho em mượn Thục Linh 1 chút được không ạ? Em với Ngân sẽ đưa Linh về nhà trước 8h. Em cảm ơn ạ.]
Trọng Lâm mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay xoa xoa nhẹ lên vùng tim của mình rồi nhắn tin hồi âm lại cho cô và Ngọc Sơn. Cũng đã lâu rồi anh không có đi kiểm tra sức khỏe nên tranh thủ lúc này anh đi kiểm tra luôn. Và Bệnh viện tim mạch Hà Nội là nơi mà anh lựa chọn để kiểm tra.
- Chào chị.
- Chào anh. Xin hỏi anh muốn khám dịch vụ nào?
- Tôi muốn kiểm tra tim mạch.
- Anh muốn khám có bảo hiểm hay khám theo yêu cầu?
- Khám theo yêu cầu và 1h chiều nay tôi phải biết kết quả.
Chị y tá cười mỉm 1 cái và nói rằng bệnh viện tim mạch có máy móc và thiết bị hiện đại, 45’ cho tới 1 tiếng là anh biết được kết quả của mình rồi. Nhưng trước đó, vì theo đúng quy trình nên anh phải tới gặp bác sĩ để nói về tình trạng bệnh tình của mình trước cũng như là có uống thuốc đều đặn hay không.
Phòng của bác sĩ trưởng khoa tim mạch:
Cộc cộc:
- Mời vào!
- Dạ chào bác sĩ, có anh Nguyễn Trọng Lâm muốn gặp bác sĩ để thăm khám ạ.
- Gặp riêng tôi ư?
- Dạ vâng ạ. Anh ta đang ở bên ngoài.
- Cho anh ta vào.
Bác sĩ Khánh Nam cứ nghĩ Trọng Lâm nhiều tuổi lắm, hóa ra là 1 cậu thanh niên trẻ tuổi trên người chỗ nào cũng là đồ hiệu.
- Chào bác sĩ.
- Mời cậu ngồi. Để không mất thời gian chúng ta bắt đầu nhé. Cậu mắc bệnh tim lâu chưa?
Anh Lâm nói rằng từ nhỏ tới lớn mình chưa từng mắc căn bệnh này, và bố mẹ anh cũng không ai bị.
- Vậy thì sao cậu lại đi khám tim?
- Trưa nay lúc 12h kém cháu có đau quặn ở vùng ngực, cơn đau kéo dài khoảng chừng nửa phút. Đó là lần đầu tiên cháu bị như vậy.
- Ồ. Cậu cũng lo xa đấy, đi theo tôi làm xét nghiệm và chụp X Quang.
Sau hơn 1 tiếng xét nghiệm và chờ đợi kết quả thì anh cũng cầm được tờ giấy xét nghiệm trên tay, mở nó ra anh xem kỹ càng từ đầu tới cuối thì mọi thông số đều bình thường. Nếu bình thường vậy tại sao anh lại có cơn đau tim thoáng qua như vậy chứ?
- Bác sĩ à. Vậy là cháu không có bị bệnh tim ư?
- Sức khỏe của cậu đều bình thường, cũng như trong tờ giấy đó nói đấy, mọi thông số đều bình thường cả. Cơm đau tim thoáng qua đó có thể là do cậu học hành hoặc làm việc quá căng thẳng. Gần đây cậu vẫn ăn uống và sinh hoạt bình thường chứ?
- Đều bình thường hết ạ bác sĩ, thỉnh thoảng cháu có làm ly rượu với 1 vài điếu thuốc.
Lúc đầu anh lo mình bị bệnh tim nên nhanh chóng phi xe tới bệnh viện để kiểm tra, thế nhưng sau khi cầm tờ giấy với các thông số bình thường như này anh lại có 1 cảm giác mất mác khó diễn tả thành lời. Điều gì sẽ xảy đến với anh trong tương lai đây?
- Cảm ơn bác sĩ, làm phiền bác sĩ rồi ạ.
Hẹn Thục Linh 2 rưỡi có mặt tại L2 Wedding Luxury và giờ đã là 1h45’, anh nhanh chóng phi xe về nhà cô tắm rửa rồi chở cô tới cửa hàng. Và một lần nữa anh lại lên cơn đau quặn ở vùng tim nhưng không có tỏ ra ngoài mặt vì sợ cô lo lắng.
Tiếng chuông ip nhưng không phải của anh hay của Thục Linh mà là của Bryan ở JW Marriott Hotel, đó là số của người mà anh tin tưởng nhất ở Las Vegas:
- Tao đây!
- Bryan, không xong rồi. Thằng Carlos con trai lão Morrison đã vượt ngục cách đây 3 ngày.
- Thì sao?
- Nó đã qua Việt Nam từ đêm qua.
- CÓ CHÍNH XÁC KHÔNG?
- CHÍNH XÁC 100%. Nhanh lên Bryan, tao có cảm giác như nó có ý định muốn trả thù đại ca.
Trước tiên phải xác minh lại cái đã, Bryan không tin 1 công tử ăn chơi lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ tới làm tình với gái như Carlos lại vượt ngục. Chắc chắn có ở đã giúp sức cho hắn.
- Kevin! Mày hack vào hệ thống camera của nhà tù liên bang Alcatraz cho tao. Đừng hỏi gì hết.
- Ok!
Và sau 25’ với các lệnh hack thì hình ảnh nhà tù liên bang Alcatraz cũng đã về hết máy tính của Kevin, tất nhiên là anh ta đã giấu tên miền của mình đi rồi.
- Hack vào trong chỗ giam tù nhân đặc biệt, thời gian là 12h đêm của 3 hôm trước theo giờ Mỹ.
- Tù nhân đặc biệt? Ý mày là sao?
- LÀM ĐI ĐỪNG HỎI NHIỀU!
- O… OK.
“Thằng này hôm nay làm sao cứ sồn sồn lên như ấy phải lá han thế nhể? 12h đêm thì tối om sao thấy cái éo gì mà xem chứ.”
- Đấy của mày, nhìn được cái gì thì nhìn. Tao đứng tí đã, chai mẹ đít rồi.
Bryan ngồi vào ghế của Kevin và căng mắt ra để xem tất cả mọi hoạt động vào giờ này. Cửa phòng của 1 buồng giam mở ra, đó là phòng giam của Carlos. Và đúng như Bryan dự đoán, có bàn tay kẻ khác giúp sức cho Carlos.
“Mày là ai? Quay cái mặt ra đây nào.”
Có ánh đèn pin chiếu vào lập lòe và người giúp sức cho Carlos Bryan vẫn chưa thể nhìn được. Carlos đã qua Việt Nam từ đêm qua mà không ai phát hiện ra, bên Mỹ thì đã và đang truy nã trên toàn thế giới rồi. Carlos tuy là bị tất cả thành viên hội đồng quản trị cạch mặt và đuổi ra khỏi tập đoàn nhưng chính đại ca của Bryan mới chính là người tống Carlos hắn vào tù vì tội giết người. Lần này hắn ta sang Việt Nam thì 96% là để tìm đại ca của Bryan để trả thù rồi. Định vị số điện thoại của đại ca mình Bryan thấy không có tín hiệu nhưng số của Thục Linh cô chủ của anh ta lại hiện lên ở L2 Wedding Luxury.
- Chết tiệt, tại sao mình lại quên được ngày thử đồ cưới của đại ca chứ.
Bryan bấm máy gọi cho James, Philips, William với 7 người nữa, trang bị súng dao đầy đủ rồi lên đường tới L2 Wedding Luxury. William hỏi:
- Có phi vụ gì sao Bryan? Không gọi anh Bảo à?
- Phi vụ này không nên lôi anh Bảo vào, sẽ làm liên lụy tới gia đình hạnh phúc của anh ấy.
- Có chuyện gì đúng không mày nói đi.
- Thằng Huxley gọi cho tao nói rằng thằng Carlos vượt ngục và đang ở Việt Nam này. Tao đã xác minh và đúng là có chuyện vượt ngục. Nhanh lên James!
Còn cách L2 Wedding Luxury 5’ lái xe nữa thôi, đang dừng đèn đỏ thì 10 anh vệ sĩ đã nghe thấy tiếng súng trường nổ đánh ĐOÀNG 1 cái.
- Có phải vừa rồi…
- Nhanh lên chúng mày!
Ngoại trừ James và Kevin thì tất cả đều xuống xe chạy thục mạng tới cửa hàng, và họ đã trông thấy Thiên Bảo, Minh Quân cùng Tuấn Khang và cả đại ca đang mặc vest màu đỏ cùng giày Tây bóng lộn đang lùi lại phía sau. Carlos và Maximus, nhân viên bảo an mới làm được 10 tháng ở L2 Entertainment đang 1 người giữ 1 người chĩa súng vào Thục Linh.
- Carlos, Maximus. I’m ready to give you all my possessions and freedom, as long as you let her go. (Carlos, Maximus. Tao sẵn sàng cho chúng mày toàn bộ tài sản mà tao có và sự tự do, chỉ cần chúng mày thả em ấy ra.)
- Love her so much? All I want is for you to die! You kill our father, you must die! (Yêu nó lắm hả? Những gì bọn tao muốn là mày chết đi! Mày giết bố bọn tao, mày phải chết!)
- AAAA…
Tiếng rên la đó là của Carlos, con dao của William găm chặt vào cổ tay của hắn còn Maximus thì cũng bị bắn ở ngay mạn sườn vì súng của Bryan.
- Bọn em tới muộn, xin lỗi đại ca.
- Không sao, gọi điện báo cho nhà tù liên bang nói Carlos đúng ở Việt Nam và có mang theo bom.
- Dạ trước khi tới đây em đã gọi cho họ rồi ạ.
- Tốt rồi.
Con sao găm ở cổ tay trái của Carlos không đi nhê gì với hắn bởi hắn thuận tay phải, hắn nhanh chóng cầm súng chĩa vào sau lưng Trọng Lâm, đứng dậy rồi hét ầm lên:
- JONATHAN! YOU’RE DIE!
- Lâm, cẩn thận.
ĐOÀNG!
Sự việc xảy ra quá nhanh và viên đạn đó ngắm thẳng vào bụng của Thục Linh, máu tứa ra đỏ lòm cả 1 mảng váy cưới.
- Thục Linh à. Linh! Mở mắt ra nhìn anh này!
- Xin… lỗi anh. Váy cưới… h… h… hỏng rồi. (Gục)
- Đưa cô bé tới viện mau lên! Minh Quân nói.
Trọng Lâm ôm lấy Thục Linh chạy ra xe rồi lái tới bệnh viện gần nhất, William rút con dao mình yêu thích ra khỏi cổ tay của Carlos rồi lại vung lên tiếp tục:
- WILLIAM! Mày làm cái gì thế hả?
- Còn làm gì nữa? Găm cho nó 1 dao là nó đi chứ gì?
- Mày muốn cảnh sát tới đây thì làm đi! Toàn bộ các cơ sở của đại ca và bố già sẽ tiêu tan hết!
- Mày không thấy nó vừa làm gì à hả? 1 mình tao chịu, giết nó xong tao sẽ đi tù, bố già và đại ca sẽ không bị liên lụy.
[Đóng cửa hàng 3 ngày, tất cả chúng mày đưa 2 anh em nó về khách sạn. Không có lệnh của tao cấm đứa nào động chân động tay. RÕ CHƯA?!]
- Đại ca à.
[TAO KHÔNG NÓI NHIỀU ĐÂU. Tút tút tút…]
Anh Lâm không muốn ai phải chết cũng không muốn ai phải ngồi tù, chuyện William phóng dao trúng cổ tay của Carlos anh không chấp nhận được nổi. Đây là Việt Nam chứ không phải Mỹ mà muốn lộng hành là lộng hành, muốn giết người là giết. Cũng may Carlos là tội phạm đang bị liên bang truy nã gắt gao, có thể vì lí do này mà William và Bryan sẽ không bị phạt vì tội cố ý gây thương tích cho người khác.
- Bác sĩ. Bác sĩ đâu mau cấp cứu. BÁC SĨ!
Trọng Lâm bế Thục Linh vào tận trong phòng cấp cứu, nhưng chỉ 5’ sau thôi bác sĩ đã mở cửa và đi ra ngoài rồi.
- Bác sĩ, em ấy sao rồi ạ?
- Khoẻ. Có mỗi viên đạn bé tí vậy thôi cũng dắt díu nhau vào bệnh viện à. Phí gắp đạn 2 triệu, chuyển khoản hay tiền mặt?
- Dạ tiền mặt ạ.
Anh Lâm rút tiền mặt ở trong túi quần Tây ra, vừa xinh 2 triệu rồi đưa bằng 2 tay cho bác sĩ. Bác sĩ nhanh chóng quay trở về phòng làm việc của mình rồi đóng sầm cửa lại, anh Lâm cũng nhanh chóng chạy theo thì thấy cửa phòng có đề biển tên bác sĩ Lê Thị Hồng Hạnh, chuyên khoa tai mũi họng. Anh tất tả quay trở lại phòng cấp cứu rồi nhìn vào trong phòng cấp cứu qua ô hình tròn trên cánh cửa thì thấy 1 y tá đang gấp viên đạn ra ngoài khay rồi xử lý vết thương cho Thục Linh 1 cách chuyên nghiệp và thuần thục. Anh rút điện thoại ra gọi cho 1 ai đó, nhưng không phải là người thân cận của anh.
- Alo, cho tôi gặp giám đốc bệnh viện trung ương quân đội 108.
[Dạ anh là ai ạ? Anh gặp viện trưởng Toàn có việc gì không ạ?]
- Tôi là con rể của ngài Smith, một mạnh thường quân chuyên tài trợ máy móc thiết bị cho các bệnh viện trên địa bàn thành phố Hà Nội.
[Dạ? Ngài Smith sao ạ? Nhưng lấy gì để chứng minh anh là con ngài?]
Trọng Lâm anh tức dần đều rồi đấy, anh đạp cửa phòng cấp cứu ra trước sự bàng hoàng tột độ của cô y tá đã có 10 năm kinh nghiệm trong việc phụ phẫu thuật.
- Anh là ai? Anh không được vào đây!
Cởi áo vest ra đắp lên người Thục Linh, anh bế cô ra khỏi phòng cấp cứu và buông 1 câu trước khi rời đi, đó là:
- Người bác sĩ hồi nãy, phiền cô thông báo giúp rằng bà ta sắp bị đuổi việc. Và sẽ không có 1 bệnh viện nào chấp nhận đơn xin việc của bà ta. Thằng Trọng Lâm này không đùa đâu.
2 triệu đồng đối với anh chỉ là 1 hạt bụi trong sa mạc Xahara mà thôi, anh không tiếc. Nhưng anh bực là Lương y như từ mẫu vậy mà dám lừa anh là bác sĩ phẫu thuật, coi thường tính mạng của vợ anh khi cô bị trúng đạn, đó là điều mà anh không thể nào chấp nhận được.
Và thế là chỉ 30’ sau, ngài Smith cùng ông Công có theo anh Lâm tới bệnh viện để giải quyết chuyện của bác sĩ Hạnh. Ngài Smith gõ cửa phòng của viện trưởng, cũng là giám đốc bệnh viện ông Lê Thanh Toàn:
- Các vị là…?
- Viện trưởng nhanh vậy đã quên đi mạnh thường quân của bệnh viện, ngài Smith rồi sao?
- Ôi chết, tôi xin lỗi. Dạ chào ngài Smith, chào anh Công với cháu nhé. Mời mọi người ngồi.
Ngài Smith vốn dĩ sắp có cuộc họp nhưng sau khi nghe Trọng Lâm nói qua điện thoại, ngài nổi trận lôi đình và cho dời cuộc họp lại vào sáng ngày mai 17/1 để cùng anh tới đây giải quyết chuyện.
- Không biết là mọi người tới đây khám bệnh hay là có yêu cầu gì với bệnh viện ạ?
- Chúng tôi không tới đây để khám bệnh, chúng tôi muốn phía bên bệnh viện làm rõ về hành vi lừa đảo thiếu trách nhiệm của bác sĩ Lê Thị Hồng Hạnh chuyên khoa tai mũi họng.
- Dạ chẳng hay bác sĩ đó đã đắc tội gì với các vị ạ?
Anh Lâm có kể lại mọi chuyện cho viện trưởng nghe và sẵn tiện anh nói luôn rằng Thục Linh cô vì anh mà bị Carlos bắn trúng bụng, làm cho ngài Smith và ông Công ngỡ ngàng tới mức ngã ngửa.
- Lâm! Vì sao lại có chuyện này xảy ra? Con nói 2 đứa đi thử đồ cưới cơ mà.
- Về chuyện này con sẽ nói với bố sau ạ.
- Ta muốn con nói ngay bây giờ! Tại sao con gái ta lại bị trúng đạn?
Ông Công đứng giữa khuyên nhủ ngài Smith, ông nói mục đích chúng ta tới đây để nói cho viện trưởng biết về hành vi vô trách nhiệm trong khám chữa bệnh của bác sĩ Hạnh chứ không phải với móc chuyện gia đình lên cho người ngoài nghe.
- Được rồi. Tới khi về nhà ta muốn con phải nói rõ tường tận mọi chuyện.
- Dạ vâng ạ thưa bố.
Sau 25’ trò chuyện thì viện trưởng cũng đuổi thẳng cổ bà bác sĩ chuyên khoa tai mũi họng dày ăn mỏng làm. Tới lúc đuổi mới biết bà bác sĩ này dùng bằng giả để vào làm trong bệnh viện này. Trên xe, anh Lâm mới kể lại toàn bộ sự việc diễn ra ở L2 Wedding Luxury cho ngài Smith và ông Công nghe:
- Dạ thưa bố, vốn dĩ viên đạn đó là nhắm vào con nhưng Thục Linh em ấy đã dùng thân mình để chắn. Con thật lòng xin lỗi bố vì đã không bảo vệ được em ấy.
Ngài Smith còn lạ gì cái tính ngông cuồng của con gái mình nữa, Thục Linh của ngài khác với Sara trước kia, liều lĩnh và ngông cuồng. Vết dao ở lòng bàn tay còn để lại sẹo không khiến Thục Linh chừa mà.
- Ta không trách con, chỉ trách con bé quá mạnh mẽ mà thôi. Vậy là chưa thử đồ cưới phải không con?
- Dạ chúng con cũng có thử được 2 bộ ạ. Dạ đây là ảnh chụp.
Thấy con gái mình mặc váy cưới đứng bên cạnh Trọng Lâm mỉm cười hạnh phúc, ngài ước gì mình cũng có thể thấy Sara như vậy, chỉ tiếc rằng Chúa mang Sara của ngài đi xa mãi mãi rồi. Hành động của Thục Linh khi đứng chắn đạn cho Trọng Lâm ngài cũng hiểu được phần nào. Tình yêu đúng là làm cho con người ta trở thành siêu nhân mà.