Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trời Đất Tác Thành
  3. Chương 14: Hành Trình Sa Mạc (2)
Trước /59 Sau

Trời Đất Tác Thành

Chương 14: Hành Trình Sa Mạc (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Spoiler Con người không tự mình trải qua tai hoạ thiên nhiên thì rất khó có thể cảm nhận được loại sức mạnh vượt qua mọi thứ này.

Động đất, sóng thần, núi lửa phun trào… Đây là một hoàn cảnh nguy hiểm, không cho phép loài người dễ dàng chạy trốn, nhất định phải dùng sinh mệnh để đổi lấy sự tức giận của thiên nhiên.

Từ nhỏ Doãn Bích Giới đã sinh sống tại vùng ven biển thành phố S ở Trung Quốc, thậm chí trong hai năm đó cô đi theo Kha Khinh Đằng đến nhiều quốc gia, cô cũng chưa gặp phải tình huống tương tự thế này.

Vừa nãy tên đầu sỏ của thuyền vận chuyển đoán trước sẽ có bão cát, nhưng lại đúng lúc vào hôm nay, bọn họ còn chưa đến Cairo thì đã bị đột kích.

Cát vàng đầy trời giống như một lốc xoáy thật lớn, ở trong phạm vi tầm mắt của cô, cách cô càng ngày càng gần, mà bên cạnh là tiếng thét sợ hãi lớn tiếng cùng với dòng người hoảng loạn chen chúc đẩy nhau, lại càng có cảm giác nguy hiểm uy hiếp đến gần.

Cô suy nghĩ hai giây, ngoảnh đầu lại nhìn phía sau của mình.

Bởi vì góc cô đang đứng vừa lúc ở trước một dãy dân cư, ánh mắt của cô nhanh chóng nhìn qua một cửa sổ nhà dân, thấy được bên trong nhà hình như có người ở.

Tiếng gào thét ở phía sau thật lớn và rõ ràng đến mức đầu cô đau nhức, xa xa trên mặt đất càng ngày càng nhiều đồ vật, không chút lưu tình nào mà cuốn đi, cảnh tượng đó quả thật chấn động đáng sợ.

Cô không do dự nữa, đột nhiên đưa tay đẩy cửa căn nhà kia.

Trong nhà là một người đàn bà trung niên Ai Cập, bà ta đang cố gắng dời chuyển đồ đạc trong nhà, mà cạnh cái bàn còn có một cô bé khoảng chừng ba bốn tuổi, đang ngây ngẩn nhìn mẹ của mình.

Người đàn bà nhìn thấy cô lập tức sững sờ, nhưng cô không cho bà ta thời gian để kinh ngạc, cô nhanh chóng đi qua, bắt đầu giúp đỡ người đàn bà dọn đồ.

Bà ta hình như không biết nói tiếng Anh, dùng tiếng Ả Rập nói nhanh với cô vài câu, cô lắc đầu tỏ vẻ mình không hiểu, chỉ trỏ ngoài cửa sổ, rồi lại chỉ mặt đất, ý là bọn họ phải nhanh chóng trốn xuống dưới.

Khoảng chừng một phút đồng hồ, cửa nhà lại bị đẩy ra, một người đàn ông Ai Cập bước vào, hẳn là ông chủ nhà của gia đình này.

Người đàn ông vừa mới thấy cô cũng hơi ngẩn người, nhưng thấy cô giúp vợ mình dọn dẹp, ông ta hiểu rõ mà gật đầu với cô, đi tới ôm cô bé đến một bên rồi giúp hai người kia cùng nhau dời chuyển.

Toàn bộ đồ dùng trong nhà được nhanh chóng dời đi, có một tám ván gỗ cũ xuất hiện trước mặt họ, người đàn ông mạnh mẽ xốc tấm ván lên, lộ ra một nhà kho dưới đất nho nhỏ.

Bởi vì trở ngại ánh sáng, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trong nhà kho cất giữ một số đồ đạc, chỉ có một góc rất nhỏ có thể để chỗ cho người khác đứng.

“Go.” Ông chủ nhà lúc này nhìn cô, nói một từ tiếng Anh với cô.

Cô nghe rõ ràng, dùng tay ra hiệu với người đàn ông, ý bảo nên để bà chủ nhà và cô bé xuống trước.

Trên ngã tư đường ngoài phố đã sớm không còn bóng người, tất cả mọi người ở chung quanh đều tìm kiếm nơi náu thân, bởi vì trên mặt đất, cho dù là nhà cửa, nhưng vì phần lớn không xây dựng vững chắc nên có thể dễ dàng bị cuốn đi.

Sau khi toàn bộ một nhà ba người này đi xuống, cô nhìn thấy rõ ràng căn nhà đối diện đã bị cuốn đi, khoảng cách từ đầu cái thang đến dưới đất khoảng ba mét, với tốc độ hiện tại của bão cát, nhiều nhất là mười giây có thể thổi đến căn nhà cô đang ở.

Trong nháy mắt vài giây, cô cầm tay vịn của tấm ván gỗ, cả người vừa men theo trượt xuống cái thang, vừa mạnh mẽ giơ tay khép chặt tấm ván gỗ.

Lưng cô vì trượt xuống mà rất đau đớn, nhưng cô như không có cảm giác, trượt nhanh xuống dưới nền đất.

Thế giới bên ngoài tấm ván gỗ đã hoàn toàn bị cát vàng thổi quét, cho dù cách xa ba mét, cô vẫn có thể nghe được tiếng gió khủng khiếp và tất cả âm thanh của đồ vật bị xé tan.

Mà dưới đất tối om, cô vừa mới nhảy xuống liền khẽ thở dốc, sau đó cô cảm nhận được một bàn tay mềm nhỏ nhẹ nhàng đặt trên lưng cô.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy một cặp mắt.

Là cô bé kia.

Bà chủ nhà trông thấy con gái mình tiếp xúc với người khách tị nạn xa lạ thì có một tia lo lắng, bà ta muốn xoay người ôm con gái, nhưng cô lại chuyển động ngón tay, giơ tay lên khẽ xoa hai má của cô bé.

Đứa trẻ nhỏ như vậy gặp phải tình huống thế này, cho dù có người lớn bảo vệ nhất định cũng sợ hãi.

“Chúng ta rất an toàn.” Mặc kệ cô bé có hiểu hay không, lúc này cô hạ giọng, dịu dàng cất tiếng.

Cảnh ngộ khó khăn trước mặt, không có biên giới, tuổi tác phân biệt, nhân loại có thể cho nhau sự ấm áp.

Cô bé để mặc tay cô xoa má của mình, rồi đột nhiên hé ra một nụ cười tươi với cô, nụ cười như vậy ở trong hoàn cảnh thế này, lại khiến cô cảm thấy yên tâm khó hiểu.

Trong mắt cô chứa đựng một tia ôn hoà nhìn cô bé, trong đầu cô nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ, cả người lập tức căng thẳng.

Bọn người Kha Khinh Đằng có phải cũng giống cô hay không, cũng trốn trong một chỗ an toàn thế này chứ? Thông minh như anh, có thể lựa chọn cho mình một chỗ lánh nạn tốt nhất?

Còn nữa, anh có thể…tìm được cô sau trận bão cát này hay không?

Lo sợ bất an trong lòng vẫn liên tục quanh quẩn trong đầu cho đến khi bão cát chấm dứt, thời gian chờ đợi dưới đất, một giây như là một giờ, tương đương với khốn khổ.

Thậm chí có một phút, cô mơ màng giống như muốn đi vào giấc ngủ, trong đầu lại suy nghĩ, nếu lát nữa sau khi bão cát kết thúc cô có thể gặp lại anh, cô có thể thử duy trì mấy giờ không nói lời châm chọc anh.

Không biết qua bao lâu, âm thanh khủng khiếp kia rốt cuộc rời khỏi màng tai của bọn họ.

Lúc này ông chủ nhà dẫn đầu một bước, dọc theo cái thang đi lên, chậm rãi xốc tấm ván lên.

Ông ta đứng trên cái thang, lúc này quay đầu lại dùng tiếng Ả Rập nói hai câu với bà chủ nhà, Doãn Bích Giới nghĩ rằng hẳn là nói về tình huống ở bên ngoài đã ổn định, ý bảo bọn họ đi ra khỏi nhà kho dưới đất.

Bà chủ nhà nghe xong lời nói của chồng mình, lúc này ôm lấy cô bé bảo cô bé đi lên cái thang, bản thân mình thì theo sát phía sau trông chừng.

Doãn Bích Giới thấy cả nhà họ đều rời khỏi nhà kho, lúc này cũng đứng dậy, chậm rãi theo cái thang trèo lên trên.

Ánh sáng bên ngoài ngày càng sáng, khi một nửa người cô ra khỏi nhà kho lộ ra trên mặt đất thì bỗng nhiên cảm giác có một đôi tay nhẹ nhàng nâng hai cánh tay của cô.

Hơi thở lành lạnh quen thuộc, cho dù ở trong mùi vị cát bụi cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Cô hơi bất ngờ, bởi vì dòng người bạo loạn mà họ bị bắt buộc chia lìa, chẳng qua chỉ trong thời gian bão cát nổi lên, anh đã tìm được cô rồi.

Lồng ngực Doãn Bích Giới đập thình thịch, đột nhiên không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ có thể tuỳ anh ôm mình ra khỏi hầm ngầm.

“Em ổn chứ?” Kha Khinh Đằng ôm cô trên mặt đất, lúc này thấp giọng nói bên tai cô.

Cô phủi bụi đất trên người mình, một lát sau mới ngẩng đầu nhìn anh, “Trận bão cát này kéo dài bao lâu?”

“Bốn giờ bốn mươi sáu phút.” Anh giơ tay, chạm vào hai má cô, “Mặt xám mày tro.”

Bốn chữ tính từ ngắn ngọn, trong hờ hững có ý tứ sủng nịch, cô nhất thời tưởng mình nghe nhầm.

Không đợi cô nói gì, anh đã quay đầu lại, dùng tiếng Ả Rập nói mấy câu với ông chủ nhà.

Trong lúc họ nói chuyện, cô có thể nhìn thấy ánh mắt của ông chủ nhà nhìn họ vô cùng thiện ý, chờ anh nói xong, anh liền nắm tay dẫn cô rời đi.

“Chờ chút.” Khi sắp rời khỏi căn nhà, cô đột nhiên vỗ nhẹ trên mu bàn tay của anh.

Anh không hỏi nhiều, buông tay cô ra, tuỳ cô đi vòng trở về.

Doãn Bích Giới trở về bên cạnh cô bé kia, khom lưng xuống, nhẹ nhàng ôm cô bé, cuối cùng dùng tiếng Ả Rập nói cảm ơn bên tai của cô bé.

“Khi nào thì em học được?” Đợi cô ra khỏi căn nhà lần nữa, anh nghiêng đầu nhìn cô, “‘Cảm ơn’ của tiếng Ả Rập.”

“Lời này hẳn là để tôi hỏi anh.” Cô nhướng mày, “Khi nãy anh nói gì với ông chủ nhà?”

“Cũng là ý tứ bày tỏ lòng biết ơn.” Anh đi vài bước rồi dừng lại, “Tiếng Ả Rập là ngôn ngữ khó học nhất trên thế giới, trước đây Trịnh Đình siêng năng học tập bốn năm, khi cậu ta học, tôi ngẫu nhiên nghe qua vài câu.”

“Vậy khi ở trên thuyền vận chuyển, sao anh không nói gì?” Cô hỏi.

“Tôi mở miệng nói tiếng Ả Rập,” anh nói thế này với cô, “Chỉ bởi vì gia đình này đã giúp đỡ em.”

Cô giật mình ngây ngốc một lát, đáy lòng chợt hiện một tia ấm áp nhợt nhạt.

“Bởi vì bão cát, khu dân cư ở đây hẳn là trở nên vô cùng hỗn loạn, bây giờ chúng ta đi bộ đến Cairo trước, sau khi tới rồi sẽ tìm xe, từ biên giới Sudan đi Somalia.” Ngữ khí anh thản nhiên, đưa tay kéo cô vào trong ngực của mình, “Giữ chặt tôi, đừng bị dòng người tách ra lần nữa.”

Tiếp xúc thân mật như vậy khiến cho tư duy của cô hơi ngưng trệ, lúc định châm chọc anh vài câu thì nhớ lại nỗi lòng của mình trong lúc có bão cát trước đó, cô cảm thấy làm vậy có chút quá già mồm nên dứt khoát mím môi không nói.

Mà lúc này anh cúi đầu nhìn cô một cái, trong ánh mắt khẽ hiện lên ý cười.

Đi một hồi dọc theo ngã tư đường đã bị bão cát làm tổn hại đến mức hoàn toàn thay đổi, cô mới đột nhiên nhớ tới, “Trịnh Đình, Trịnh Ẩm và Dell đâu?”

Lúc nãy không nhìn thấy bọn họ, chỉ có một mình anh đến tìm cô.

“Sau khi gặp phải dòng người và tránh né bão cát, chúng tôi đã phân tán.” Ngữ khí của anh ngược lại rất bình tĩnh, “Bọn họ đều biết được đích đến cuối cùng, sẽ biết đến đó hội hợp với chúng ta.”

Cô hơi hoài nghi nhìn anh.

“Bọn họ đều là người rất thông minh.” Như là sợ cô lo lắng, anh lại kèm thêm một câu.

Cô không hỏi nhiều, trong lòng lại cảm thấy, anh như là cố ý tách ra với ba người kia, một mình dẫn cô đi Somalia trước.

“Đương nhiên, một mình hành động quả thực tiện hơn quần thể hành động một chút.” Anh lại chầm chậm ném ra một câu.

***

Bọn họ nhanh chóng tới Cairo, dù sao cũng là thủ đô của Ai Cập, phong cảnh thành phố sa mạc quả là đặc sắc khác biệt, nhưng bọn họ không phải đến đây du lịch, hiển nhiên không có dư thừa an nhàn thoải mái mà thưởng thức phong cảnh ven đường.

“Bây giờ tôi đi tìm xe cho thuê, đồng thời tìm cách liên lạc với bọn người Trịnh Đình.” Khi tới trung tâm quảng trường Cairo, anh để cô chờ anh ở trong một quán cà phê, “Em tạm thời ở chỗ này đợi tôi một lát.”

Cô gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Gần như chờ không bao lâu, cô vốn tưởng anh sẽ lái xe thẳng đến cửa quán cà phê, nhưng không ngờ anh vẫn đi bộ vòng trở về.

“Chúng ta ở lại đây một đêm, sáng mai lên đường.” Anh trở lại bên cạnh cô, thản nhiên nói.

“Vì sao?” Cô có chút nghi ngờ, nhíu mày, “Chẳng lẽ không phải nhanh chóng rời đi mới tốt sao?”

Anh vẫn không trả lời, dẫn cô theo lên đường, lúc này họ lại trực tiếp đi vào một khách sạn xa hoa của trung tâm thành phố Cairo.

Cô đi theo phía sau anh, trong lòng ngày càng không yên, chỉ thấy anh nói mấy câu với cô gái ở bàn tiếp tân, cô gái kia cũng không bảo anh đưa ra giấy tờ gì, trực tiếp giao thẻ phòng cho anh.

Sau đó, bọn họ cùng nhau đi thang máy lên lầu, anh cà thẻ vào phòng.

“Kha Khinh Đằng.” Cô thực sự không nhịn được nữa, đứng ở cửa phòng gọi anh lại, “Bây giờ anh muốn làm gì?”

“Nghỉ ngơi.” Anh đặt thẻ phòng trên ngăn tủ, ngoảnh đầu lại nhìn cô, vẻ mặt dĩ nhiên.

Doãn Bích Giới bị nghẹn một hơi, mày nhướng lên, “Chẳng lẽ anh không vội đi Somalia sao? Hay là không thuê được xe? Đã liên lạc với bọn Trịnh Đình chưa?”

“Em hỏi hơi nhiều đấy.” Anh để cửa mở, bắt đầu pha cà phê cho mình, “Chỉ là nghỉ ngơi một đêm thôi.”

Cô nhìn sườn mặt thờ ơ của anh, há hốc miệng, không lời nào để nói.

Anh cũng không vội vàng thúc giục cô vào trong, cho đến khi pha xong cà phê, sau khi rửa tách anh rót cà phê vào, rồi mới nghiêng đầu liếc nhìn cô, “Phong cảnh ở cửa đẹp lắm sao?”

Anh lạnh nhạt như vậy lại có vẻ mặt nắm chắc tất cả, cô luống cuống, “Cho tôi một phòng nữa.”

“Chỉ có một phòng.” Anh uống một ngụm cà phê, “Hai cái giường.”

Cô gần như khó thở.

Qua thật lâu, cô mới hít một hơi thật sâu, rồi đi vào trong phòng.

Khép cửa lại, cô vừa đi vừa cởi bỏ áo choàng đen, cho đến khi đi qua bên người anh, toàn thân cô đã cởi ra hết chỉ còn lại một chiếc áo lót hai dây.

“Anh để ý không?” Đến khi tầm mắt anh dừng lại trên người cô, cô thản nhiên nói một câu.

Tầm mắt anh từ xương quai xanh xinh đẹp của cô rơi xuống đường rãnh ngực như ẩn như hiện, anh chầm chậm lắc đầu.

“Tôi đi tắm.” Cô xoay người, rất vừa lòng mà cong lên khoé miệng.

Cho đến khi cô tắm xong đi ra thì phát hiện trên ghế ở cạnh cửa phòng tắm đã đặt sẵn chiếc váy đóng gói mới tinh.

Cô mặc áo choàng tắm trên người, lúc này cầm chiếc váy, muốn quay về phòng tắm để thay.

Nhưng cô vừa khép cửa lại, thì có một cánh tay giữ lại động tác đóng cửa của cô.

“Em để ý không?”

Chỉ thấy Kha Khinh Đằng ở trần, khoanh tay tựa vào cạnh cửa nhìn cô.

Cô ngẩn ra, theo bản năng cầm váy lùi ra sau nửa bước.

Hơi thở anh từ bốn phương tám hướng bao quanh cô, tựa như màn tán tỉnh vừa rồi trước khi tắm rửa mà cô làm đối với anh.

Mà ánh mắt của anh lại giống như nhìn con mồi đã có âm mưu từ lâu, tao nhã mà bình tĩnh.

“Thế thì tôi liền bắt đầu.”

Hình dáng cao lớn của anh lúc này đến gần cô, không cho phép cô từ chối, anh vây quanh cô ở vách tường phòng tắm.

Quảng cáo
Trước /59 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net