Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trời Đất Tác Thành
  3. Chương 31: Biển Xanh Cát Vàng (1)
Trước /59 Sau

Trời Đất Tác Thành

Chương 31: Biển Xanh Cát Vàng (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Spoiler Lúc thức dậy vào sáng hôm sau, Doãn Bích Giới phát hiện mình đang nằm thẳng ở ghế sau, trên người còn đắp một chiếc áo khoác.

Trên áo khoác vẫn vương lại hương vị mát lạnh của anh, giống như cái ôm tĩnh lặng mà lâu dài đêm qua.

Cô nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi, cảm thấy bản thân lúc này lại có chút phập phồng sốt ruột, cô vội vàng chống cánh tay từ ghế ngồi dậy, rồi hít một hơi thật sâu.

Tối hôm qua, đoạn đối thoại dài kia, cho dù cô kiềm nén rung động trong lòng, hình như cũng không thể quên đi, hơn nữa, một câu cuối cùng kia, giống như cực quang xinh đẹp chấn động, khắc thật sâu vào trong đầu, ép cô hồi tưởng một lần nữa.

Loại cảm giác này rất khó hình dung.

Cho dù là bị bố trí trong ván cờ này lâu như vậy, cho dù biết đây hoàn toàn là một kịch bản, nhưng sau buổi nói chuyện tối qua với anh, tất cả phẫn nộ đều như dần phai nhạt.

Chẳng lẽ, cô cũng biến chính mình thành loại phụ nữ không có nguyên tắc đáng khinh bỉ nhất sao?

May mà trong xe ngoài cô ra thì không có những người khác, cô rối rắm một hồi, rồi cầm lấy áo khoác của anh ở trên người mình, sau khi xếp gọn gàng thì đặt trên chỗ ngồi, sau đó cô mở cửa xuống xe.

Trịnh Đình, Trịnh Ẩm và Arthur đang đưa lưng về phía cô, đứng ở chỗ cách xe không xa, mà Kha Khinh Đằng thì đứng một mình ở bờ sông.

Cô còn chưa đến gần thì đã nghe được giọng nói vô cùng vui vẻ của Trịnh Ẩm cách đó mấy mét, “Arthur, tôi dùng mười thế xuân cung đồ đánh cuộc với anh, đêm qua lúc tôi ngủ say nhất định đã xảy ra chuyện gì đó!”

Chỉ thấy Arthur xinh đẹp kiêu ngạo khẽ nhíu mày.

“Hãy nghe tôi nói, sáng sớm hôm nay, khoảng chừng bốn năm giờ sáng, Kha tiên sinh không ở trên xe, sau đó tôi nghĩ rằng anh ấy xảy ra rủi ro gì nên vội vàng xuống xe tìm anh ấy…” Trịnh Ẩm chớp đôi mắt to xinh đẹp, quả thực mặt tươi như hoa, “Kết quả hai người người đoán xem, tôi đã thấy gì?”

Arthur không vui vẻ phản ứng với cô, chỉ có Trịnh Đình tính tốt, ở bên cạnh nhã nhặn thuận theo ý cô, “Em nhìn thấy gì?”

“Kha tiên sinh, anh ấy ở bờ sông, ngắm cá.” Trịnh Ẩm vừa lắc đầu, vừa nói rõ từng chữ nhiều lần, “Biết không? Rạng sáng bốn năm giờ anh ấy không ngủ được, ở bờ sông ngắm, cá! Tâm trạng phải tốt lắm mới có thể khiến anh ấy làm ra loại chuyện như vậy đấy!”

Nói tới đây, đề tài nói chuyện của cô chuyển sang cái khác, cô đột nhiên duỗi tay ra, nắm cổ áo của Arthur, “Arthur, tính cảnh giác của anh tốt nhất, đêm qua anh gác ở bên ngoài, có nhìn thấy gì hay không? Ví dụ như…Bờ sông cấm mười tám tuổi?”

“Không có.” Arthur khoanh tay, mặt mũi nhăn nhó.

Trịnh Ẩm quan sát vẻ mặt của anh ta, tiếp tục nghiêm hình bức cung, “Đừng có trốn trốn tránh tránh, anh khẳng định nhìn thấy gì đó, nói mau!”

Trịnh Đình thấy không ổn, em gái lại đối xử với sát thủ cao cấp chỉ cần ba ngón tay có thể giết chết một người như vậy, lúc này anh ta ở bên cạnh, vội vàng vươn tay giúp Arthur nới lỏng cổ áo từ tay Trịnh Ẩm.

“Tôi không thấy cái gì.” Arthur đã thấy Doãn Bích Giới bước tới gần, chỉ hơi vểnh môi, cười như không cười, “Tôi chỉ là nghe được chút gì đó mà thôi.”

“Nghe được cái gì?” Trịnh Ẩm tò mò truy vấn.

Kha Khinh Đằng vốn đứng tại bờ sông dường như là có mắt ở sau lưng, lúc này anh ngoảnh đầu lại, thấy Doãn Bích Giới đang đi tới bên cạnh nhóm người Trịnh Ẩm.

Tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, vẻ mặt anh vốn hờ hững lại lạnh lùng của thường ngày, nay mặt mũi lập tức như băng tuyết hoà tan, vô cùng khoan khoái, qua vài giây, anh lửng thững đi thẳng tới.

Doãn Bích Giới thấy anh từng bước một đến gần, trong lòng cô lại không tự chủ mà cảm giác được một luồng ấm áp chưa bao giờ có, gãi trong lòng, khiến hơi ngứa ngáy.

“Đêm qua em ngủ ngon không?” Anh đi đến trước mặt cô, thấp giọng hỏi.

“Không tệ.” Cô nhíu mày, cũng không biết tại sao mình lại làm ra hành động thế này, cô giơ tay nhẹ nhàng phủi áo anh.

Trong đồng tử của anh phản chiếu khuôn mặt cô, tuỳ ý động tác của cô, “Hãy tin anh, trong cuộc sống sau này, giấc ngủ của em sẽ không bị ác mộng quấy nhiễu nữa.”

Cô nghe được, những lời này của anh là đang trêu chọc lúc ở trên đoàn tàu bốn mùa, cô khẩu thị tâm phi* mà nói với anh, bản thân cô không chút nào lưu luyến anh, trong hai năm rời khỏi anh, hàng đêm cô đều bị ác mộng quấy nhiễu không thể ngủ yên.

(*) khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường suy nghĩ một nẻo.

Kỳ thật sao lại vì ác mộng quấy nhiễu mà không ngủ được chứ?

Chính là vì khó quên tất cả lưu luyến đối với anh mà thôi.

“Nói cũng không thể nói quá vẹn toàn,” cô suy nghĩ một lát, đột nhiên kiễng chân, tới gần vành tai anh, thổi hơi vào, “Vậy…bị mộng xuân quấy nhiễu giấc ngủ thì thế nào?”

“Ồ?” Anh cực kỳ phối hợp với cô, “Có anh ở đây, em còn cần giải toả mộng xuân ư?”

“Vậy cũng phải xem, anh có thể đạt tới hiệu quả của mộng xuân trong thực tế hay không?” Cô rời khỏi bên tai anh, mỉm cười.

Vẻ mặt khá biếng nhác của Kha Khinh Đằng, sau lời nói của cô càng trở nên rõ ràng hơn, cô cũng không cho anh cơ hội nói chuyện nữa, khoé mắt giương lên nhìn anh một cái, rồi xoay người chậm rãi trở về trên xe.

“Lên xe.” Anh nhìn bóng lưng mảnh khảnh thướt tha của cô, ngay cả vẻ mặt lúc quay lại đối với bọn người Trịnh Ẩm dường như thoáng có hai phần dịu dàng, “Arthur, sau khi đến Somalia, lập tức giao thứ kia cho tôi.”

Arthur là người tinh anh, đương nhiên biết “thứ kia” trong miệng ông chủ là cái gì.

Chờ khi hai vị một trước một sau lên xe, Trịnh Ẩm đứng tại chỗ đã hoàn toàn hoá đá, cô nắm tay Trịnh Đình ở bên cạnh, dùng sức vỗ trán mình, “Anh, mau nói cho em biết, em không phải đang nằm mơ…”

Một buổi sáng, bạn học Trịnh Ẩm đáng thương không chỉ thấy Boss nhiều năm lạnh lùng như người máy lại kỳ lạ ngắm cá ở bờ sông, còn lần đầu tiên trong đời thấy được Boss lộ ra một biểu tình có thể gọi là mỉm cười.

Thật là đáng sợ, chẳng lẽ mặt trời muốn mọc ở phía Tây sao?

Trịnh Đình mỉm cười, tuỳ cô nói lảm nhảm, mà Arthur thì không lưu tình chút nào, bắn ngón tay vào trán cô, “Cô không phải đang nằm mơ.”

“Vậy đêm qua rốt cuộc anh nghe được những gì?” Trịnh Ẩm bụm trán, yếu ớt nói.

Arthur hình như suy nghĩ nên trả lời thế nào, qua một hồi lâu, anh ta mới mở miệng nói sâu xa, “Kha tiên sinh nhất định là người đàn ông biết dỗ dành phụ nữ nhất thế giới.”

Dừng một chút, anh ta bổ sung nói, “Bất cứ phụ nữ nào, dù cho là phụ nữ có trí tuệ như đàn ông cũng không nói lại.”

Tỷ như, một câu ngắn ngủn liền dễ dàng hạ gục nữ vương kiêu ngạo.

Giữa trưa, bãi biển Somalia.

Doãn Bích Giới từ trên xe bước xuống, thích ý hít một hơi, cảm giác được trong hơi thở tràn ngập mùi gió biển.

Quả thực theo như lời của Kha Khinh Đằng đêm qua, xe chạy từ Ethiopia đến Somalia khoảng nửa ngày là tới nơi.

Biển Ấn Độ Dương tuy rằng mặn hơn, nhưng phong cảnh của bãi biển Somalia lại không thua kém những bãi biển khác.

Biển xanh cát vàng, đường chân trời.

Người của Kha Khinh Đằng đã sớm chờ tại chỗ bọn họ xuống xe, trật tự lại chặt chẽ cẩn thận mà chờ đợi, sau khi xuống xe Trịnh Đình liền đi qua nói chuyện với người dẫn đầu bên kia, dường như đang hỏi tình hình.

Dell, người đàn ông Mỹ hơn 40 tuổi đã tách biệt với bọn họ trước đó đang đưa ra mặt mày tươi tắn, cái bụng bia nhô lên, hắn ta đi lên đón tiếp bọn họ, “Dọc đường đi thật sự vất vả các người rồi, hoan nghênh từ địa ngục đi vào thiên đường!”

“Dell, ông xem bụng ông kìa, quả thực như mang thai đứa bé sáu tháng ấy.” Trịnh Ẩm đi qua, vươn tay vỗ bụng Dell, “Cơm hải sản của tôi đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đã chuẩn bị xong, tiểu tổ tông.” Dell cười bất đắc dĩ với cô, còn cố ý nói tiếng Trung.

Trịnh Ẩm khoái trá búng ngón tay, nghiêng đầu nhìn về phía Kha Khinh Đằng, “Kha tiên sinh.”

Kha Khinh Đằng thờ ơ đứng đó, lại không trả lời.

Trong mắt anh giờ phút này, rõ ràng chỉ có bóng dáng của một người.

Doãn Bích Giới ở cách đó không xa, vì nóng mà cởi áo khoác, cô chỉ mặc một chiếc áo không tay hơi mỏng, thật lâu chưa tới bờ biển, cô ngược lại bỏ đi vẻ hờ hững của thường ngày, giống như một cô gái bình thường, lộ vẻ nghịch ngợm mà giẫm lên cát chơi đùa, tuỳ ý hưởng thụ sự mềm mại của bãi biển.

Dáng vẻ cô lơ đãng duỗi thắt lưng của mình, dừng ở trong mắt của người nào đó, lại trở thành phong cảnh đẹp hơn cả bãi biển.

“Kha tiên sinh.” Arthur thông minh tuyệt đỉnh lúc này nhanh chóng mở cốp xe sau, đem vật gì đó được bọc hoàn mỹ đưa cho Kha Khinh Đằng.

“Ai vậy?” Dell chưa bao giờ gặp Arthur, vừa quan sát, vừa hạ giọng hỏi Trịnh Ẩm.

“Kì ba.” Trịnh Ẩm từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, “Nhưng là một kì ba có thể được Kha tiên sinh chọn thưởng thức.”

“À…” Dell gật đầu, không hỏi nhiều nữa, đáy mắt đột nhiên lướt qua một tia sáng nhạt.

Mà Kha Khinh Đằng nhận lấy thứ Arthur đưa qua, ngay cả đầu cũng không quay lại, anh thản nhiên nói, “Dell, chuẩn bị chỗ ở xong chưa?”

“Chuẩn bị xong xuôi!” Dell chuyển tầm mắt, cười đến mức quả thực giống như con mèo lén ăn vụng cá, “Đối diện bãi biển, phong cảnh tuyệt đẹp, thiết bị hoàn hảo, nhất là giường, đặc biệt củng cố, lăn qua lăn lại thế nào cũng tuyệt đối không sập!”

“Kha tiên sinh,” Trịnh Đình ở bên kia đã dặn dò nhiệm vụ cho cấp dưới xong cũng đi tới, ôn hoà mở miệng, “Đại diện khắp nơi đều đã tới rồi, không ai vắng mặt, hơn nữa, tất cả khả năng biến động đều nắm vững.”

“Tốt.” Kha Khinh Đằng cong khoé miệng, rồi bước đi, hình như anh không còn lòng dạ nào mà đứng ở chỗ này nữa.

***

Tại vùng biển này, bởi vì dưới sự khống chế của Kha Khinh Đằng nên chẳng có bất cứ người nào không có nhiệm vụ đến quấy nhiễu.

Doãn Bích Giới suy nghĩ, dọc đường lánh nạn lâu như vậy, hiện tại rốt cuộc xem như bước vào lãnh địa thuộc về anh, cuộc sống có chất lượng, có tính riêng tư bí mật, thoáng cái nâng lên cấp bậc cao nhất.

Bãi biển to như vậy, cô đi tới đi lui hồi lâu, vẫn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của một mình cô.

Nhưng ngay sau đó, còn có thêm một bóng người tiến vào.

“Không nóng à?” Kha Khinh Đằng đi đến phía sau cô, khuy áo sơ mi đã tháo ra hai cái, lồng ngực cường tráng chiết xạ màu sắc của ánh mặt trời.

“Nóng.” Anh đến gần kỳ thật nằm trong dự đoán của cô, lúc này cô thư thái, ngoảnh đầu lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, tâm tình đặc biệt tốt còn bổ sung một câu, “Anh thì sao?”

“Nóng.” Ánh mắt anh ôm trọn cô và mặt biển ở phía sau.

“Nóng thì cởi quần áo.” Cô trả lời rõ ràng lưu loát.

Anh cong khoé miệng, quả thật tháo toàn bộ khuy áo rồi cởi chiếc áo sơ mi ra.

“Cám ơn.” Cô nhận lấy, trải áo sơ mi trên bãi cát, rồi xoay người ngồi xuống.

“Bây giờ anh nên nói cho em biết, rốt cuộc anh đoạt lấy thứ gì của người Mỹ thế, có thể làm cho bọn họ vừa đánh vừa giết anh chứ?” Cô ngồi trên áo sơ mi của anh, nhìn thân trên của anh trần trụi mà nhàn nhã hỏi.

“Em cho rằng đó là cái gì?” Anh như là sợ cô bị phơi nắng khó chịu, lúc này liền dùng lưng thay cô chắn ánh nắng chói chang.

“…Mắt em cũng không phải tia X quang.” Cô lắng nghe tiếng nói trầm thấp của anh, dần dần ở trong tiếng sóng biển yên ắng, hậu tri hậu giác cảm thấy thân thể khô nóng.

Tất cả biến hoá của thần thái cô tự nhiên thu hết vào đáy mắt của anh, lúc này anh trầm mặc một lát, đột nhiên khuôn mặt hướng đến cô, ngồi xổm xuống.

“Em thật muốn biết sao?” Thanh âm của anh càng trầm hơn.

“Sao bây giờ anh lại trở nên dong dài như vậy.” Cô nhìn đôi mắt anh, lại cam chịu cảm thấy khí thế của mình yếu đi một đoạn.

Thật sự là quá yếu, sau tối hôm qua, cô cảm thấy bản thân ngày càng không nói nên lời đối với anh.

Hoặc là, khí thế của cô, ở trước mặt anh, chưa bao giờ có lúc thắng qua.

“Muốn biết thì trao đổi.” Cánh tay anh lúc này chống ở hai bên người cô, “Còn nhớ anh đã nói không? Năm thế, đổi tất cả bí mật.”

“Để anh suy nghĩ, lần trước ở rừng rậm Nam Sudan đã dùng tư thế thứ nhất.” Hô hấp của hai bên đã từ từ dồn dập, cô nhìn anh vừa nói chuyện, đôi môi mỏng vừa tới gần mình, “Còn bốn tư thế.”

“Một đêm bốn lần, anh được không?” Cô nhíu mày, vươn cánh tay ôm cổ anh, “Hửm?”

Cũng thế, tất cả những hiềm nghi đó, những phẫn nộ tích luỹ nhiều năm kia, còn có rất nhiều rất nhiều tình cảm nói không rõ ràng, chính cô không muốn bản thân mình bị quấy nhiễu nữa, như vậy không bằng hãy giao cho anh, dùng thân thể mình yêu cầu cùng nhau thấy rõ.

Anh rất hài lòng với sự chủ động và thuận theo hiếm thấy của cô, môi mỏng đã tự nhiên đè lên môi cô.

Ánh nắng vẩy đầy màu vàng trên bãi biển, anh ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, cô cũng ghì chặt cổ anh, một loại ấm áp thân mật từ ngón chân truyền lên, khác với sự lạnh lùng trước đây, quyến rũ đến mức làm người ta say mê.

Anh vừa hôn môi cô, vừa kéo cô lăn nhẹ trên bãi cát, bởi vì hạt cát nhỏ mịn dính trên người nên cô vừa ngứa vừa cảm thấy khó chịu, dần dần nhịn không được mà cười ra tiếng ở bờ môi anh.

Anh trông thấy nụ cười của cô, sự lạnh lùng vốn tích góp nhiều năm ở đáy mắt đen láy tự cao tự đại thật sâu, nay như hoàn toàn bị vẽ nguệch ngoạc.

Đây là một nụ cười không có đề phòng đối với anh, đương nhiên phát ra từ đáy lòng, không còn sự đề phòng của trước kia, thậm chí chính cô cũng không phát hiện.

Cứ như vậy hôn nhau, đến cuối cùng, cảm giác của hai bên đã không thể lơ là, hô hấp của anh thoáng trở nên nặng nề, bàn tay cũng sắp trượt vào trong đùi cô.

“Kha Khinh Đằng…” Cô nhẹ nhàng thở dốc vài tiếng, nhưng bắt lấy tay anh ngay lập tức, trừng anh, “Anh đừng hòng chơi dã chiến nữa.”

Từ sau khi gặp lại, hai lần hoan ái không ở chỗ nào mà lại là ở rừng núi hoang vắng, cô thật sự không thể chịu đựng hoan ái tại hoàn cảnh ngoài trời như vậy.

Ánh mắt sâu xa của Kha Khinh Đằng nhìn cô, sau một lúc lâu, anh cười yếu ớt, ôm ngang người cô từ trên bãi cát, đi nhanh đến biệt thự nhỏ cách đó không xa, “Được, chúng ta nên đi thử giường xem.”

Quảng cáo
Trước /59 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cô Ấy Là Đoá Hoa Của Riêng Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net