Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Biết Chiến Thanh muốn gặp nàng, Kỳ An cũng không thèm ngẩng đầu, “Không gặp!”
Hiên Viên Sam dường như có chút kinh ngạc, nhìn nàng thêm một cái như để xác nhận.
Kỳ An căn bản không có ý định tiếp tục đề tài này, chỉ tiếp tục uống hết bát thuốc bổ. Hiên Viên Bảo Nhi kia kiếp trước nhất định là chủ nợ của nàng. Từ khi nàng trở về, tiểu tử kia hết khóc lại nháo, ngay cả nước cơm cũng không uống nữa. Còn nàng nhiều ngày sống trong sơn cốc tuy ngày nào cũng tự vắt sữa nhưng tựu chung dinh dưỡng cũng kém đi. Bảo Nhi lại ăn nhiều, bú một hồi không thấy sữa là há miệng khóc.
Nàng đau lòng, bất đắc dĩ phải tẩm bổ.
Hiên Viên Sam không hỏi lại nàng chuyện này, Kỳ An cũng không nhắc tới.
Nàng và Chiến Thanh còn có thể thế nào? Sám hối hay giải thích cũng không thể sửa đổi lại quá khứ.
Huống chi, nếu không phải Tiêu Lục, nàng và Chiến Thanh cũng không có quan hệ gì.
Một tháng sau, một mật thư được chuyển tới tay nàng. Trong đó là chữ viết của Hoàng thượng, không phải là thánh chỉ nhưng so với thánh chỉ còn khó làm trái hơn nhiều.
“Chiến Thanh là nhi tử của Dung phi, người bị trẫm trục xuất trong chi biến cung đình năm đó. Lúc đó do Sam nhi và mẫu thân trúng độc, trẫm nhất thời bi phẫn nên trục xuất tất cả những người có khả năng liên quan tới vụ án, lại không biết rằng Dung phi đã có thai. Là trẫm mắc nợ hắn. Hiện giờ hắn đã phạm sai lầm lớn, quốc pháp không thể tha, tử tội khó thoát. Từ giờ tới ngày hành hình, hắn chỉ có một tâm nguyện duy nhất là được một lần gặp mặt tiểu Thất.”
“Nương, nương sao vậy?” Lãng nhi thấy nàng nửa ngày không nói lời nào, khó hiểu kéo vạt áo nàng.
Kỳ An cúi đầu, sờ sờ lên tóc hắn, “Nương đang nghĩ về tấm lòng cha mẹ.”
Lãng nhi chớp chớp mắt, lập tức cao giọng nói, “Nương, lớn lên Lãng nhi sẽ hiếu thuận nương.”
“Lãng nhi thật ngoan!” nàng khen.
“Nương, hôm nay Lãng nhi có thể ăn thêm một cái bánh hoa quế không?”
…!