Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Điều làm Kỳ An không thể ngờ chính là cho dù cả nhà Tiêu gia chỉ còn lại mình cô gái tiểu Thất mồ côi, người mà ngay cả mặt mũi gia nhân Tiêu gia ra sao cũng không biết, lại nhận đủ mọi loại quan tâm.
Hoàng thượng ôm nàng, nước mắt chảy quanh, “Tiểu Thất, về sau ngươi hãy coi trẫm là cha, ai dám khi dễ ngươi, trẫm sẽ giúp ngươi trút giận.” Tục truyền, Tiêu lão tướng quân và Hoàng thượng từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, giao tình không nhạt.
“Tiểu Thất, nhị ca ngươi khuất bóng thì đã có ta!” Đại lý tự khanh Mạc Nhược thương tiếc nhìn nàng.
“Hừ, nói với ngươi thì có ích lợi gì. Tiểu Thất, không cần hắn xen vào, có chuyện gì bản cung sẽ thay ngươi ra mặt.” Vị ra vẻ khinh thường Mạc Nhược nghe nói tên là Hiên Viên Ký, thái tử đương triều, là đồng môn với lão đại Tiêu gia, từ nhỏ đã cùng hắn học võ công, cưỡi ngựa.
Càng không nói tới trong hoàng cung, có không biết bao nhân sĩ không biết tên từng được Tiêu tướng quân quan tâm trợ giúp. Có những người cao lớn thô kệch lại động một tí rơi nước mắt ngay trước mắt nàng, khóc cho Tiêu gia gia tướng.
Kỳ An bất đắc dĩ nhận hết thảy những thứ mà thân phận mới này mang lại cho nàng. Có nhiều đêm, nàng nhớ tới chồng và con gái ở kiếp trước, đau đớn đến tận cùng, chỉ có thể không ngừng tự thuyết phục chính mình, hãy để Kỳ An qua đi, hiện tại còn sống chỉ là Tiêu Thất mà thôi.
Nàng là Tiêu Thất, là nữ nhân nhỏ nhất Tiêu gia, là nữ nhân được sủng ái nhất tiểu Thất. Hiện giờ người nhà mất đi, nàng lại nhận được vô số sủng ái và thương tiếc.
Nàng không hề rơi lệ, nàng đối với Tiêu gia có cảm kích, đối với việc cả nhà họ thương vong thảm thiết, nàng rung động tiếc nuối, nhưng thủy chung không có thiết thân bi thương. Nhưng ở trong mắt người khác thì nó lại biến thành kiên cường, biến thành cố nén bi thống mà thoát thai hoán cốt.
Vị hôn phu của Tiêu Thất, Lạc Hoài Lễ kia thường thở dài, “Tiểu Thất, ngươi khóc đi, sẽ không sao. Tiêu bá phụ trên trời có linh sẽ không trách ngươi.” Hắn vẫn biết gia huấn của Tiêu gia là “chỉ cho đổ máu không cho rơi lệ”, mắt thấy tiểu Thất trở nên trầm mặc hướng nội, chuyện cũ trước kia toàn bộ quên hết thì càng thêm lo lắng nàng sẽ không qua được kiếp nạn này.
May mà vết thương trên lưng chuyển biến tốt đẹp, tiểu Thất cũng chậm chạp tốt lên, tuy rằng vẫn trầm mặc ít nói nhưng cuối cùng vẫn là khôi phục huyết sắc. Trí nhớ mất rồi thì thôi, dù sao chỉ cần người còn sống thì có thể tạo ra trí nhớ mới.
Kỳ An, hay giờ là tiểu Thất, lúc có thể đi lại thì chỉ ưa thích an tĩnh một mình nằm phơi nắng ở hoa viên.
Nghĩ tới tương lai, nếu như đã biến thành Tiêu Thất, như vậy tất cả những bi thống cùng rối rắm của Kỳ An đều có thể từ bỏ sao?
Cảm thấy quyển sách trên mặt bị ai nhẹ nhàng cầm lấy, Kỳ An mở mắt ra, ánh vào tầm mắt là khuôn mặt Lạc Hoài Lễ đang tươi cười. “Tiểu Thất, sao lại ngủ ở ngoài này, cảm lạnh thì phải làm sao?”
Kỳ An nhìn thấy hắn thì mỉm cười, “Sẽ không, mặt trời rất ấm.”
Lạc Hoài Lễ lắc đầu, đột nhiên cúi người ôm lấy nàng, Kỳ An khẽ kêu một tiếng, thân thể cứng đờ, đôi mắt ngơ ngác nhìn Lạc Hoài Lễ, hắc bạch phân minh.
Lạc Hoài Lễ vừa bước vào phòng vừa cúi đầu xuống nói với nàng, “Tiểu Thất, nếu không phải tại cuộc chiến kia thì nàng giờ này đã sớm là thê tử của ta.”
Kỳ An cụp mắt xuống, không nói lại. Thê thì thế nào, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng thâu, thâu được không bằng thâu không.
Chế độ một vợ một chồng còn làm cho Trương Sở Du không để ý đến nàng, huống chi chế độ chồng chung?
Lạc Hoài Lễ phong độ nhẹ nhàng, tuổi trẻ tài cao, không biết là rể hiền trong mắt bao nhiêu người. Kỳ An rõ ràng hơn ai hết rằng nàng không thể hy vọng xa vời, cũng không dám hy vọng xa vời.
Nếu như trong hiện đại, Tống Kỳ An còn có thể mong gặp được một nam nhân chung tình, thì giờ đây, Tiêu Thất ngay cả hy vọng ấy cũng không dám có. Người nào cũng thấy đó là một chuyện tự nhiên, thiên kinh địa nghĩa, nếu nàng chấp nhất thì ngược lại sẽ trở thành lạc lõng.
Cho nên khi hoàng hậu nói lấy Lạc Hoài Lễ là may mắn của nàng, nàng chỉ cười cười, không nói gì cả.
Kỳ thật có đôi khi nàng nghĩ mình nguyện đi theo một nam nhân không quá vĩ đại như vậy, vì như thế sẽ không có ai đến tranh đoạt cùng nàng. Nếu như lúc trước, Trương Sở Du nghèo khó, chẳng có gì trong tay thì liệu nữ tử thiện lương, chỉ cần tình yêu không cần danh phận kia có nguyện ý chia sẻ trượng phu với nàng không?
Cực khổ kiểu gì cũng có thể chịu được, chỉ có tình yêu là nàng không thể thỏa hiệp.
Cho nên, nàng thà cô đơn.
Trên thế giới này nàng không có một người thân, không có một bằng hữu, thậm chí không có được một người hiểu được nàng. Mỗi khi nghĩ đến điều này, nàng lại cảm thấy bi thương. Nếu sớm biết mất đi Trương Sở Du sẽ trở nên cô độc như vậy, liệu nàng có đủ dũng khí chia tay không?
Đông cung.
Hiên Viên Ký thấy Mạc Nhược thất thần liền tiến lại gần, “Ta nói, Đại Lý Tự Khanh đại nhân, tốt xấu gì thì ngươi cũng phải nhìn thẳng vào thái tử ta một chút đi, ta hỏi ngươi một câu mà đã phải lặp lại ba lần rồi. Xin hỏi, có phải là muốn ta nói lại lần thứ tư không?”
Mạc Nhược bình tĩnh ngước mắt lên, “Đúng, lần thứ tư đi.”
Hiên Viên Ký nuốt trụ, trừng mắt một lúc thì thất bại thở dài, “Ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện gì mà có thể làm khó được đệ nhất tài tử của chúng ta vậy?”
Mạc Nhược đứng dậy, chắp tay sau đít, thong thả bước ra ngoài đại sảnh, “Ta muốn đi ngắm hoa sen.”
Hiên Viên Ký sắc mặt ngưng lại, thật lâu sau mới nói, “Đúng, nên đi xem.”
Chập choạng tối, Mạc Nhược đi tới Lê Tam cung, nơi Kỳ An đang ở.
“Tiểu Thất, ngươi có nhớ lúc trước khi thành bị tấn công, có việc gì khác thường xảy ra hay không?”
Kỳ An lắc đầu, “Ta không nhớ rõ.” Cho dù là có thì cũng đã theo Tiêu Thất rời đi, cùng nhau tiêu thất rồi.
Mạc Nhược đi tới, vung tay kéo Kỳ An từ trên ghế xuống, nghiêm trang bảo, “Tiểu Thất, ngươi làm sao vậy?” Mạc Nhược sắc mặt ngưng trọng, “Trong khoảng thời gian gần đây, ta chưa từng nhìn thấy ngươi cười. Nhị ca ngươi từng nói, tiểu Thất nhà hắn ngưng tụ nụ cười của cả nhà, khuôn mặt của nàng từ nhỏ lúc nào cũng như đang cười. Ta vốn nghĩ ngươi cần thời gian điều chỉnh nhưng sao lại lâu vậy?”
Kỳ An đẩy tay hắn ra, “Thực xin lỗi, nhưng ta không phải là Tiêu Thất mà ngươi nói.”
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Mạc Nhược nhìn nàng, cả nửa ngày mới từ từ mở miệng, “Như vậy tiểu Thất, ngươi muốn làm gì? Hay là có muôn ta dùng chút tài cán của mình làm giúp ngươi cái gì không?”
Nhãn tình hắn bộc lộ chân tình, Kỳ An không nói gì, quay đầu đi chỗ khác.
“Tiểu thất, không thể sa sút như vậy được, nói cho ta biết, ta sẽ làm điều gì đó cho ngươi. Nhị ca đi rồi, từ nay về sau ta chính là ca ca của ngươi.”
Cha mẹ không thể dựa vào, trượng phu không thể tin cậy. Vậy thì ca ca, ca ca có khả năng gì khác chứ? “Như vậy, ta muốn học y. Ngươi có thể an bài không?”
Trước ánh mắt kinh ngạc của Mạc Nhược, Kỳ An thanh lãnh nở nụ cười. Nếu như ai cũng không thể dựa vào thì chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Nàng ở hiện đại chỉ là một người bình thường, bây giờ lại sống trong một thế giới kỳ quái như vậy, tự nhiên cũng sẽ không có năng lực hô phong hoán vũ, võ không đủ tự bảo vệ mình, văn không thể an bang, tất cả đều tầm tầm như nhau. Cũng may ngày trước có học y, giờ lại học tiếp, cho dù một ngày nào đó bị vô tình vứt bỏ thì cũng có thể miễn cưỡng tự nuôi thân.
Trong phim truyền hình, các đại hiệp cả ngày bay tới bay lui, hiệp can nghĩa đảm, tựa hồ hoàn toàn không khổ sở lo lắng kế sinh nhai, tự nhiên sẽ có bạc bay đến tay. Nàng cũng không ngu ngốc mà tin vào đó, nàng biết, người còn sống là còn phải kiếm tiền.
Dưới sự an bài của thái tử Hiên Viên Ký, Kỳ An chính thức bái thái y đứng đầu Hồ Khiêm làm sư. Theo như thái tử thổi phồng lên thì vị Hồ thái y này là một tay châm cứu xuất thần nhập hóa, xương cong có thể bẻ thẳng, cốt dài có thể thu ngắn. Căn cứ vào y học hiện đại, Kỳ An không dám tin tưởng hoàn toàn, nhưng nàng vốn tôn trọng y học nên cũng không dễ dàng hoài nghi.
Tuy nhiên, chỉ gặp lão nhân kia một lần, Kỳ An liền tin tưởng hoàn toàn.
Nói lại ngày đó, khi Hiên Viên Ký đưa Kỳ An tới cửa nhà lão, lão còn đang ngủ. Lão dám để cho thái tử điện hạ lẫn công chúa mới tấn phong đứng chờ dưới nắng đúng một canh giờ.
Hiên Viên Ký cười cười nói nói, tựa hồ không cảm thấy bất kỳ thứ gì không ổn ở đây. Sau khi gặp mặt lão nhân thì câu nói đầu tiên chính là, “Mạo muội tới đây là do bản cung không phải!”
Lão nhân không thèm quan tâm đến lý lẽ, chỉ mở to một đôi đôi mắt nhỏ tí, nhìn Kỳ An từ trên xuống dưới, “Trước kia có học y chưa?”
Kỳ An thành thành thật thật gật đầu.
“Ba!” một tiếng, lão nhân nhảy dựng lên, một chưởng chụp lên đầu nàng, “Đem hết tất cả những gì học trước kia quên đi, lấy những điều lão phu dạy làm chuẩn, đã hiểu chưa?”
Kỳ An chịu một chưởng, vẻ mặt đau khổ, mơ màng gật đầu.
“Tốt!” lão nhân rất vừa lòng, lại vỗ vỗ lên đầu nàng, thanh giọng nói, “Lão phu cần phải nói trước, ta sẽ loại ngươi nếu ngươi quá ngốc nghếch hoặc quá thông minh; vì nếu ngươi quá ngốc nghếch thì sẽ lãng phí thời gian của ta, còn nếu quá thông minh thì sẽ phí thời gian của ngươi. Trước tiên thử học ba tháng, lão phu sẽ xem xét ngươi, không cần biết ngươi là cái gì đại tướng quân chi nữ, cái gì công chúa, toàn bộ đều không cần.”
Hiên Viên Ký làm bộ như không phát hiện ra mặt Kỳ An đang đỏ lên, chỉ cười gượng hai tiếng, “Tiểu Thất không quá thông minh cũng không thực ngốc, vừa vặn phù hợp!”
“Hừ!” lão nhân hừ mũi.
Trước khi rời đi còn tóm Kỳ An lại, nói một câu, “Lão phu chưa bao giờ thu nữ đệ tử, việc ngươi bái sư, ngươi biết ta biết, thái tử điện hạ biết, còn những người khác, không được phép biết.”
Kỳ An gật đầu, lại lắc đầu, “Nhưng Mạc đại ca đã biết rồi.”
Lão nhân trừng mắt, “Quên đi, dù sao tên tiểu tử dối trá Mạc gia kia âm hồn không tiêu tan, nơi nơi đều có hắn, sớm muộn rồi cũng sẽ biết.”
Nàng rất muốn cùng hắn thảo luận lý luận và thực tiễn về y học nhưng lại không thể. Lão đã nói đem toàn bộ sở học trước kia quên hết, thì tốt nhất là quên đi. Nàng tin tưởng vào năng lực của lão.
Trên đường về, Kỳ An trở nên trầm mặc.
Hiên Viên Ký không kiên nhẫn được, nói với nàng, “Hồ thái y có quan hệ rất tốt với hoàng thất. Có vô số thế gia quý tộc muốn đem nữ nhân đến chỗ Hồ thái y học tập để lấy đường tắt gả nhập hoàng gia. Lúc trước đã từng xảy ra một số chuyện nên hắn từng tuyên bố trước mặt mọi người là sẽ không thu nữ đệ tử nữa. Hắn sợ tin tức thu ngươi làm đồ đệ truyền ra sẽ lại làm ‘giang hồ dậy sóng’.”
Nói xong, hắn chờ mong nhìn Kỳ An.
Kỳ An gật gật đầu, “Nga!” tỏ vẻ minh bạch.
Thái tử lúc này mặt đen một nửa, đợi thêm một lúc, lại thấy Kỳ An chỉ lo ngắm cảnh ven đường thì rốt cuộc không nhịn được, “Tiểu Thất, ngươi không hỏi vì sao mà lão ta nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ sao?”
Kỳ An quay lại, cười mà như không cười, “Thái tử ca ca, ngươi đang đợi ta khen ngươi phải không?”
Hiên Viên Ký nhìn ánh mắt Kỳ An, rầu rĩ đáp, “Không có. Chẳng qua ta thấy lạ sao tiểu Thất lại không hỏi nguyên nhân.”
Nguyên nhân đơn giản như vậy còn cần phải hỏi sao? Kỳ An cười khẽ.
Hiên Viên Ký nhìn nàng, đột nhiên khóe miệng cong lên, “Tiểu Thất, ngươi cười!”
Kỳ An sửng sốt, Hiên Viên Ký vỗ vỗ đầu nàng, “Tiêu gia tiểu Thất rốt cục cũng nở nụ cười.”
Nụ cười kia tươi mát tựa như trần gian nở rộ ngàn hoa, Hiên Viên Ký bắt đầu hiểu ra, vì sao mà mấy vị công tử Tiêu gia lại sủng nịnh vị muội muội này như vậy, tất cả đều là vì nụ cười này của nàng.
Kỳ An vén màn kiệu, vươn nửa người ra, nói với thị vệ đi bên cạnh, “Vị đại ca này, có thể dạy ta cưỡi ngựa không?”
Cưỡi khoái mã bay nhanh như gió, giơ roi ngao du sơn thủy từng là giấc mơ thời thiếu nữ của nàng. Ai có thể ngờ giờ lại có thể thực hiện?
Kỳ An hất đám tóc hỗn độn vì gió ra sau, ánh mắt hứng khởi nhưng lại lặng yên không sóng.
_________________
"Những con đường dẫn đến thành công chưa bao giờ thành lối."