Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trời Sinh Lạnh Bạc
  3. Chương 27: Đừng khóc
Trước /121 Sau

Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 27: Đừng khóc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Phố xá sầm uất, người đến người đi náo nhiệt vô cùng.

Trong một tiểu lâu thanh nhã, Hiên Viên Sam nhìn đống thư trong tay, mặt càng lúc càng nhăn lại.

Lãng nhi ngồi ở bàn bên cạnh vẽ, thỉnh thoảng lại thấp giọng nói mấy câu với Khinh Ngũ.

“Tiểu chủ tử, ngài đã vẽ rất lâu rồi, không bằng nghỉ ngơi một chút đi?” Khinh Ngũ không dám đứng bên người Hiên Viên Sam, sợ rằng cỗ khí tức áp bức kia sẽ làm hắn không thở nổi, nhưng lại không dám đi đâu quá xa, đành quyết định sẽ canh giữ bên cạnh tiểu chủ tử. Một lát lại bưng nước, một lát lại đưa khăn mặt, bận rộn đến vui quên trời đất.

Hai bên mày Lãng nhi cũng càng lúc càng cau lại, rốt cục không nhịn được nữa, Lãng nhi ngẩng lên, ủy khuất nhìn Khinh Ngũ, “Khinh Ngũ ca ca, ngươi có thể đừng quấy rầy Lãng nhi vẽ không? Lãng nhi không cần uống nước, cũng không muốn ăn cái gì cả.”

Nhận thấy ánh mắt sắc như dao của Vương gia bắn tới, Khinh Ngũ lui xuống, cảm thấy cực kỳ oan uổng, nhỏ giọng giải thích, “Vẽ lâu như vậy chắc chắn sẽ khát nước, sẽ đói bụng a, lúc Vương gia làm việc ở thư phòng cũng có người mang đồ tới mà.”

Lãng nhi nhìn Hiên Viên Sam, Hiên Viên Sam nhếch miệng, ngón tay vung lên, “Về sau, lúc bổn vương chưa làm xong việc, đừng có cho người tới quấy rầy.”

Lãng nhi cười cười tán dương, rồi lại cúi đầu tiếp tục vẽ.

Khinh Ngũ trốn trong góc phòng tự kỷ, lại hối hận không thôi. Hắn chết chắc rồi, hắn chết chắc rồi! Vương gia suốt ngày đều ở trong thư phòng, làm gì có lúc nào xong việc? Lại còn chưa xong việc thì không cho ai quấy rầy, không phải là sẽ cả ngày không ăn không uống sao? Rồi lúc đó thân thể lại có vấn đề gì, Khinh Ngũ hắn làm sao mà sống nổi? Ô! Hắn đã biết Kỳ An kia chính là khắc tinh, hại vương gia thành không bình thường mà.

Khẽ thở dài, hắn sờ sờ tóc, không nói gì, chỉ nhìn trời, lại thêm tiểu chủ tử này nữa, tóc hắn sẽ sớm bạc trắng mất thôi.

Nửa ngày sau, Lãng nhi cũng vẽ xong. Cầm bức tranh lên xem, hắn vừa lòng chậc lưỡi, nương nhìn thấy nhất định sẽ khen hắn.

Quay đầu lại, Khinh Ngũ vẫn đang lủi thủi trong góc tường, Hiên Viên Sam vẫn đang viết lách trên bàn. Lãng nhi liền nằm sấp trên góc bàn cạnh cửa sổ, nhìn xuống cảnh tượng nhiệt náo dưới lầu.

Bỗng nhiên, như trông thấy cái gì, hai mắt Lãng nhi mở thật to.

Nhìn một hồi lâu, Lãng nhi chậm rãi đi tới trước bàn của Hiên Viên Sam.

Hiên Viên Sam lập tức phát hiện Lãng nhi đang tới gần, liền buông giấy bút trong tay, nhẹ nhàng bế hắn lên, đặt trên đùi, “Sao vậy? Có phải là muốn đi chơi không? Ta bảo Khinh Ngũ và thị vệ đưa ngươi ra ngoài chơi nhé. Chờ ta xong việc sẽ đi tìm ngươi.”

Lãng nhi giật nhẹ vạt áo hắn, “Phụ thân, có phải là không tìm thấy nương không?”

Chiếc bút lông lập tức bắn về phía Khinh Ngũ, vẽ nên 1 vệt đen dài trên trán hắn, Hiên Viên Sam tức giận, “Ai nhiều lời?”

Khinh Ngũ lau trán, vẻ mặt cầu xin, “Khinh Ngũ cũng không biết, Khinh Ngũ không nói gì a.”

Hiên Viên Sam còn muốn phát hỏa, Lãng nhi lắc đầu, giữ chặt tay hắn, “Là Lãng nhi thấy.”

Hiên Viên Sam biến sắc, quắc mắt đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, đảo mắt tìm kiếm, nhưng lại không thấy cái muốn tìm. Lúc này hắn mới nhìn Lãng nhi trong lòng, “Ở đâu?”

Lãng nhi chỉ vào một gốc cây bên đường, trên đó dán một bố cáo.

Tờ giấy rất nhanh đã được mang về, trên đó chỉ có mấy câu “Sở Sở bảo bối, mụ mụ tốt lắm. Không cần lo lắng.”

Lãng nhi nhìn vẻ nghi hoặc của mọi người, “Đây là nương, Lãng nhi biết.” Sở Sở tỷ tỷ là bí mật của nương và hắn. Hắn gọi nương, Sở Sở tỷ tỷ kêu là mụ mụ.

Hiên Viên Sam trầm ngâm nửa ngày rồi rất nhanh viết một phong thư, đưa cho Khinh Ngũ, bảo mang tới cho Trường Lan, Trường Khanh, đồng thời phân phó, “Nói với bọn họ, chúng ta điều tra sai hướng rồi.”

Tiểu Thất không có võ công, lại cư nhiên có thể mang thư ra ngoài, chứng tỏ đối phương không muốn đoạt mệnh nàng, như vậy càng chứng tỏ đó không phải là những người mà bọn hắn nghĩ đến.

Đấm mạnh lên bàn hai lần, Hiên Viên Sam cúi đầu, ảm đạm không nói.

“Phụ thân!” Lãng nhi đi tới ôm lấy hai chân hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, hai mắt sáng ngời, “Đừng khóc! Nương sẽ trở về mà!”

Hiên Viên Sam chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Lãng nhi, “Ta không khóc, chỉ là tức giận chính mình quá vô dụng.”

Lãng nhi ôm cổ hắn, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lên lưng hắn, “Phụ thân cũng không được khóc trong lòng, Lãng nhi sẽ lớn lên rất nhanh, sẽ cùng với phụ thân bảo vệ nương.”

Hiên Viên Sam ôm sát thân hình nhỏ nhắn trong lòng, hai mắt nhắm lại.

Khinh Ngũ lau lau mắt. Ô, thật cảm động, hắn có thể chỉ cần tiểu chủ tử này mà không cần nương của tiểu chủ tử không?

————–

“Kỳ An, như vậy ngươi sẽ không phải lo lắng cho Sở Sở nữa chứ?”

Hoa đào bay đầy trời, Chiến Liệt nghiêng tai lắng nghe đầy chờ mong, giống như một hài tử chờ được thưởng.

“Ân, cám ơn ngươi, Chiến Liệt!” Còn có, thực xin lỗi.

Chiến Liệt cười đầy thỏa mãn, gương mặt sáng lạn dưới ánh mặt trời.

Kỳ An nhìn sang nơi khác, đáy lòng dấy lên một tia chua chát như có như không, nhìn rừng hoa trước mắt, “Chiến Liệt, nơi này thật là đẹp.”

Nụ cười càng tươi, Chiến Liệt đi dần sang bên cạnh nàng, lặng lẽ cầm tay nàng, “Nơi này đẹp như vậy, Kỳ An, ngươi sẽ vĩnh viễn ở cùng ta chứ?”

Kỳ An nhìn hắn, đáy mắt lộ chút đau thương.

Tay nắm chặt một hồi không nghe tiếng trả lời, Chiến Liệt có chút khẩn trương, “Kỳ An, ngươi sẽ vĩnh viễn ở cùng ta chứ? Ta sẽ nghe lời ngươi nói, sẽ ăn cơm ngoan, không phá cửa, cũng không làm phân bón nữa.”

Có những người, luôn tại lúc ta ít phòng bị nhất mà làm ta rung động, không cần nguyên nhân. Kỳ An nhìn những sợi tóc bay trên mặt hắn.

Chiến Liệt ngẩn ra, nghe được khí tức dị thường của đối phương, hai tay hắn lần theo cánh tay nàng, chạm vào khuôn mặt nàng. Thật nóng! “Kỳ An, ngươi khóc?”

Đưa tay lên miệng liếm liếm, “Hóa ra nước mắt là như vậy.”

Kỳ An hít một hơi, lau sạch nước mắt trên mặt.

Chiến Liệt thấp giọng hỏi, “Kỳ An, vì sao ngươi lại khóc? Hôm nay ta không làm phân bón mà.” Hắn cũng không phá hỏng cánh cửa nào nữa.

Thanh âm có chút khàn khàn, Kỳ An trả lời, “Ân, hôm nay ngươi không làm sai gì cả, cho nên thưởng cho ngươi biết mùi vị của nước mắt.”

Chiến Liệt sờ sờ mắt nàng, “Giờ ta biết rồi, ngươi không cần khóc nữa.”

Kỳ An đẩy tay hắn ra, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, lại có một chút xấu hổ, “Ngươi đừng có mà không biết quý trọng, bổn tiểu thư cũng không thường xuyên khóc đâu.”

Nhớ tới buổi sáng hôm đó, khi tờ đơn ly hôn được đưa ra, nàng đứng sau cửa sổ, nhìn Trương Sở Du mang hành lý xuống lầu, lái xe đi, dần dần trở thành một cái bóng nhỏ xíu biến mất tại đằng xa. Nàng đau lòng đến mờ mịt, nhưng nàng không hề khóc.

Nhớ lại lúc Lạc Hoài Lễ ôm Long Liên, nhẹ nhàng ôn nhu an ủi nàng ta, lại lớn tiếng chỉ trích nàng. Nàng tuyệt vọng đến tâm chết, nhưng một giọt lệ cũng không rơi.

Mụ mụ nói, trên thế giới này không có ai đáng để ngươi rơi lệ, người mà đáng để ngươi rơi nước mắt thì cả đời này sẽ không làm ngươi khóc vì hắn.

Không biết từ lúc nào, Chiến Liệt lại nắm lấy tay nàng, gương mặt tuấn tú nghiêm túc chân thành, “Kỳ An, vậy từ nay về sau, ngươi vĩnh viễn đừng khóc. Ta sẽ nghe lời ngươi nói, sẽ không cho ngươi khóc.”

Kỳ An nhìn hắn, lâu sau mới nhẹ nhàng cười, “Được!” Tin tưởng hắn, bởi vì giờ phút này, hắn đơn thuần như một tờ giấy trắng, cặp mắt kia không vương thế sự. Cho nên khi thấy hắn, nàng liền bỏ hết mọi phòng bị trong tâm.

Chỉ là một hài tử thôi! Nhưng Chiến Liệt, ngươi phải biết, một ngày nào đó ngươi cũng sẽ lớn lên, trong ánh mắt ngươi cũng sẽ chứa đựng đủ loại sắc thái của thế gian, giữa muôn trùng cuộc đời, làm sao ngươi có thể nhớ vào giờ này, ngày này đã từng có người rơi lệ vì ngươi?

Kỳ An kéo tay hắn, “Chiến Liệt, chờ ta trị mắt cho ngươi, ngươi nhất định phải nhìn xem mình, ngươi là một thiếu niên anh tuấn, sẽ khuynh đảo hết thảy nữ nhân!”

Chiến Liệt nghe, cũng cong lên khóe miệng, “Chờ ta trị xong mắt, ta muốn tận mắt nhìn xem bộ dáng Kỳ An. Hẳn là “nhìn rất khá” đi.”

Kỳ An cười mà không đáp, hiện tại nàng đúng là “nhìn rất khá”. Tống Quý năm đó là mỹ nhân danh truyền khắp thiên hạ, Tiêu Dục cũng là nam tử mày kiếm mắt sáng khí vũ hiên ngang, nữ nhân của bọn họ, làm sao có thể khác được!

Nữ tử dù có đẹp đến mấy, cũng sẽ có ngày héo tàn, trong mắt nam nhân, lại chỉ muốn giữ một đóa hoa mới nở thôi.

_________________

Quảng cáo
Trước /121 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoàng Tử Truyền Kỳ

Copyright © 2022 - MTruyện.net