Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
  3. Chương 3
Trước /40 Sau

Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em

Chương 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấc.

Quả nhiên, Đinh Bán Hạ vừa nói như vậy, bên kia đã lập tức im lặng.

Đinh Bán Hạ cực kỳ đắc ý. Đấu với trời thì tự mang lại rắc rối cho mình, mà đấu với người phàm thì vui vẻ biết bao.

Cô cũng không hiểu lúc ấy rốt cuộc đầu óc mình dở hơi đến mức nào mà lại đồng ý đi xem mắt nữa. Chẳng lẽ cô thực sự sợ hãi vì bị dì họ cằn nhằn ư?

Đinh Bán Hạ cảm thấy mình chưa đến tuổi phải yêu đương và kết hôn, nhưng rõ ràng người nhà lại bắt đầu lo lắng.

Kỳ thực, Đinh Bán Hạ cũng hiểu được suy nghĩ của bố mẹ mình.

Quả thực, cô như solo từ khi còn trong bụng mẹ, sống đến 25 tuổi đầu rồi mà vẫn chưa yêu đương lần nào. Bố mẹ lo lắng là điều đương nhiên.

Mỗi khi nghe người khác giới thiệu bạn trai cho mình và nói rằng “Tôi cảm thấy thật sự rất phù hợp với bạn”, Đinh Bán Hạ đều rất sững sờ.

Vậy ra, bây giờ hẹn hò kết hôn, phù hợp đã là điều quan trọng nhất rồi sao?

-

Ngày Trần Nam tới thành phố N, Đinh Bán Hạ đã ngồi tàu điện ngầm đến ga cao tốc từ rất sớm.

Sau khi tốt nghiệp, Trần Nam rất bận rộn với công việc, số lần gặp mặt của cô và Trần Nam cũng rất ít. Cho nên lần này Trần Nam tới đây, Đinh Bán Hạ thật sự vô cùng vui vẻ.

Đợi ở cổng ra một hồi lâu, Đinh Bán Hạ mới thấy Trần Nam trong dòng người đổ xô ra ngoài.

Đôi mắt của Đinh Bán Hạ lập tức bừng sáng, cô phấn khích chạy tới: “Nam Nam, mình nhớ cậu lắm!”

Trần Nam ôm Đinh Bán Hạ, sau đó cô ấy nhìn cô, vẻ mặt uất hận: “Tại sao cậu cũng làm việc mà trông còn trẻ thế? Mình cảm thấy mình đã già đi rất nhiều.”

Hai người vừa nói cười vừa dùng bữa.

Đinh Bán Hạ biết thói quen của Trần Nam, mỗi khi nhắc tới idol 2D thì cô ấy lập tức giống như được tiêm máu gà (*), hoàn toàn không cần nghỉ ngơi. Do đó, cô dứt khoát mua vé xem phim vào tối nay.

(*) Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.

Quả nhiên, vừa mới cơm nước và sắp xếp đồ đạc vào khách sạn xong, Trần Nam đã háo hức không nguôi: “Đi xem phim đi!”

Cô Đinh cảm thấy rất bất mãn, trong đôi mắt to và sáng ngời tràn đầy vẻ lên án.

“Rốt cuộc cậu đến gặp mình hay đến xem idol của cậu?”

Mặc dù sớm chiều ở chung với Đinh Bán Hạ 4 năm rồi, nhưng có đôi khi Trần Nam vẫn sẽ không cẩn thận bị biểu cảm của cô làm cho xao xuyến.

Cô ấy không nhịn được mà xoa mặt Đinh Bán Hạ: “Sao lại có người như cậu nhỉ, trông vô cùng đáng yêu, nhưng nội tâm lại không đáng yêu chút nào?”

Đúng vậy, Trần Nam chính là một chị gái cá tính đúng chuẩn, nên cô ấy hoàn toàn không có sức chống cự đối với “Cô bé” như Đinh Bán Hạ.

Dù biết tính cách thực sự của Đinh Bán Hạ là một cô gái cool ngầu hận trời hận đất, thích nhất là xem phim kinh dị và bói toán. Nhưng Trần Nam vẫn sẽ bị gương mặt của cô đánh lừa hết lần này đến lần khác.

Thoạt nhìn thì có vẻ thật sự cực kỳ ngọt ngào và đáng yêu, nhưng lại rất có tính lừa gạt đó!

Hai người lâu lắm rồi không gặp mặt, một khi đã nói chuyện thì khó mà ngừng được.

Cho đến khi Trần Nam lại nhắc đến từ “Phim” lần nữa...

Đinh Bán Hạ: “...”

Hai người nhanh chóng dọn đồ và đi ra ngoài. Sao lại thế này!

Rốt cuộc là chuyện như thế nào!

Tại sao ăn tối từ sớm mà vẫn trễ giờ xem phim!

Sau khi thở hồng hộc chạy tới rạp chiếu phim, Trần Nam không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn ổn vẫn ổn, hình như chúng ta không đến muộn lắm.”

Đinh Bán Hạ đi theo Trần Nam, đi nhẹ nói khẽ tiến vào phòng chiếu phim.

Trần Nam nhìn thoáng qua chỗ ngồi trên cuống vé xem phim rồi nhỏ giọng nói với Đinh Bán Hạ: “Chính là hàng này. Mình vào trước, cậu ngồi bên cạnh mình là được.”

Đinh Bán Hạ gật đầu.

Hồi đại học, Trần Nam đã chăm sóc Đinh Bán Hạ thành thói quen, bây giờ cũng vậy. Tiếp đó, Đinh Bán Hạ nhìn theo Trần Nam cứ luôn miệng nói “Ngại quá, để tôi đi vào một chút, cảm ơn” suốt dọc đường đi đến vị trí ở giữa. Sau đó, cô cũng cẩn thận đi phía sau cô ấy.

Trần Nam thuận lợi tìm được chỗ ngồi trong bóng tối và ngồi xuống.

Đinh Bán Hạ thở phào nhẹ nhõm.

Cô không khỏi bước nhanh hơn, thấy chỗ của mình chỉ cách đó một bước.

Đột nhiên, Đinh Bán Hạ nghe thấy có người thấp giọng kêu một tiếng.

“Shh...”

Cũng không tính là kêu, chỉ là một tiếng rít trầm thấp.

Đinh Bán Hạ lập tức phản ứng lại, cô vội vàng nhấc chân mình ra, nhẹ giọng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi.”

Giẫm phải người khác rồi Orz (*).

(*) Orz: Giống hình người đang quỳ, ý chỉ sự hối hận, bất lực vô vọng. Ảnh minh họa:

Hình như sau đó người bị cô giẫm trúng đã lắc đầu, ý bảo không sao. Cho nên Đinh Bán Hạ cứ như vậy mà nhanh chóng khom lưng ngồi xuống vị trí của mình với lòng ngập tràn áy náy.

Phim có định dạng 3D. Trần Nam thấy Đinh Bán Hạ ngồi ổn định rồi thì đưa kính 3D cho cô.

Có vẻ như phim mới chiếu được một lúc, nội dung vẫn chưa có gì kịch tính lắm.

Khi Đinh Bán Hạ đeo kính 3D lên, đúng lúc nam nữ chính vừa mới quen biết nhau không lâu.

Nam chính vừa bị công ty sa thải, hồn bay phách lạc nhưng vẫn muốn giữ vững phong độ của một quý ông người Anh. Lúc nữ chính đi ngang qua anh ấy, không hiểu sao cô ấy lại ném hai đồng xu vào túi của nam chính.

Nam diễn viên nước ngoài người Anh cau mày, khẩu hình miệng là tiếng Anh, nhưng lồng tiếng lại là tiếng Trung tiêu chuẩn: “Cô thương hại tôi sao?”

… Ừm, đây chính là điều mà Đinh Bán Hạ ghét nhất từ trước đến giờ, nó sẽ khiến người ta có một loại cảm giác kỳ quái và đặc biệt không hài hòa. Nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại cảm thấy hình như lồng tiếng cũng không tệ lắm?

Giọng lồng tiếng này khá hay, nhưng nó cứ khiến Đinh Bán Hạ cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.

Tuy nhiên, Đinh Bán Hạ nhanh chóng lắc lắc đầu, ném văng suy nghĩ kỳ quái này ra. Diễn viên lồng tiếng đều là quái vật, nghe nói, một diễn viên lồng tiếng có thể nói được nhiều giọng khác nhau.

Hơn nữa, thành thật mà nói, là một người không ham mê giọng nói hay lắm, nên độ nhạy cảm với âm thanh của Đinh Bán Hạ cũng thấp hơn hẳn so với người bình thường. Trừ khi là người hết sức quen thuộc, nếu không thì cô sẽ rất khó để nhận ra một người chỉ qua giọng nói.

Nếu cô nhớ không lầm, diễn viên lồng tiếng cho nam chính, là Tô Mạc Già?

Quả nhiên, nam chính vừa mở miệng, Trần Nam đã phấn khích hẳn lên. Cô ấy ghé sát vào tai Đinh Bán Hạ: “Thế nào thế nào? Giọng idol 2D của mình có phải hay đến nỗi muốn có bầu không áu áu... Mình chết mất.”

Đinh Bán Hạ nhíu mày: “Cũng không tệ lắm. Xin lỗi, mình thật sự không phải người mê giọng hay.”

“Vậy nên cậu không thể hiểu được mình kích động đến mức nào đâu!”

Trần Nam ôm ngực, nói với Đinh Bán Hạ.

Là một người mê giọng hay chân chính, hơn nữa, còn là giọng nói mình yêu nhất, cô ấy thật sự cảm thấy mình sắp đi đời rồi.

Quá quá quá hay luôn!

“Haha.”

Đinh Bán Hạ nghe thấy người đàn ông ngồi bên trái vừa mới bị mình giẫm phải khẽ cười.

Nếu cô đoán không sai... Hẳn là không phải bởi vì nội dung.

Có lẽ là do nghe được cuộc trò chuyện của cô và Trần Nam.

Nói một cách logic, “Haha” của người khác sẽ khiến bạn cảm thấy đầy sự giễu cợt và không có ý tốt. Nhưng “Haha” của người đàn ông này, không hiểu sao lại lộ ra sự dịu dàng và trêu chọc?

Hình như là ý nghĩa nguyên bản nhất của haha.

Đinh Bán Hạ cảm thấy có lẽ mình điên rồi mới có thể suy đoán lung tung như vậy.

Một tiếng “Haha” thôi mà cũng có thể khiến mình nghĩ nhiều như thế. Quên đi quên đi, chắc là do gần đây thật sự quá rảnh rỗi mà thôi.

Càng về sau, nội dung phim càng căng thẳng hơn.

Đinh Bán Hạ rất thích phim Âu Mỹ, bản lồng tiếng lần này cũng không tệ lắm, ít nhất sẽ không làm người ta cảm thấy khó chịu, cho nên cô xem vô cùng thích thú.

Đang hết sức tập trung xem phim, Đinh Bán Hạ tiện tay cầm lấy sữa nóng bên cạnh lên và uống một ngụm.

Lúc xem phim, Đinh Bán Hạ không thích uống coca lắm, nên lần nào cô cũng chỉ uống sữa bò nóng.

Không biết tại sao uống nhiều sữa bò như vậy rồi mà vẫn không cao lên được chút nào, chậc, cô không vui.

Sau khi uống sữa bò xong, Đinh Bán Hạ đặt sữa xuống giá để đồ ăn ở tay vịn, sau đó cô theo thói quen giơ tay đến chỗ Trần Nam để lấy bỏng ngô.

Đúng, mỗi lần hai người đi xem phim thì đều là Trần Nam cầm bỏng ngô.

… Không lấy được.

Đinh Bán Hạ hơi bối rối liếc nhìn Trần Nam.

Trần Nam nhíu mày, nhỏ giọng nói với Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, cậu quên rồi à, lần này chúng ta đến xem phim muộn, không mua bỏng ngô.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Hình như có gì đó sai sai.

Nếu không mua bỏng ngô thì cũng sẽ không mua coca cho Trần Nam và sữa bò nóng cho cô chứ nhỉ.

Vậy vừa rồi cô uống cái gì...?

Cô hơi sững sờ quay đầu sang nhìn cốc sữa bò nóng mà mình vừa uống một ngụm.

Người đàn ông vừa rồi bị cô giẫm đang nhìn chằm chằm cô. Căn cứ theo tình huống này, hẳn là người đàn ông này đã thấy được toàn bộ quá trình cô uống sữa.

Trong lòng Đinh Bản Hạ nảy ra một ý tưởng, sau đó bản thân cô đã bị ý tưởng này dọa sợ.

Cho nên, nếu như cô đoán không sai, cốc sữa nóng này là của ghế bên cạnh?

Cô chẳng những giẫm lên chân người ta mà còn uống sữa của người ta một cách công khai? Thậm chí còn hôn gián tiếp???

Mẹ ơi!

Đinh Bán Hạ đơ cả người, cô nhẹ giọng hỏi: “Ngại quá, sữa này là của anh à?”

Nương theo ánh sáng mờ ảo trong rạp chiếu phim, Đinh Bán Hạ thấy người đàn ông gật đầu.

Gật đầu.

Gật đầu.

Gật đầu.

Đầu.

“Bùm” một tiếng, tựa như có pháo hoa nổ tung trong đầu Đinh Bán Hạ.

Trong đầu cô chỉ còn sót lại hai chữ.

——Tiêu đời.

Vì sao cô lại ngốc như thế chứ!

Tại sao cô lại uống nhầm sữa của người khác!?

Nhưng mà, điều làm Đinh Bán Hạ cảm thấy hết sức kỳ quái chính là, cô cho rằng chỉ có mình cô có thói quen uống sữa nóng ở rạp chiếu phim. Lần này ghế bên cạnh cũng quá trùng hợp rồi, vừa khéo là sữa nóng. Vì vậy mới khiến cô cảm thấy chẳng có gì bất thường suốt cả quá trình, nên cô uống khá nhiều.

Giờ thì hay rồi...

Trần Nam ở bên cạnh dường như không để ý đến chuyện bên này, cô ấy hết sức tập trung đắm chìm trong giọng nói của idol 2D của mình, không cách nào thoát ra được.

Còn Đinh Bán Hạ ở bên cạnh thì không tài nào xem phim được nữa, cô cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm cốc sữa bò bên cạnh.

Cộng thêm suy nghĩ liên quan đến danh dự trọng đại của cuộc đời——

Lát nữa nên xin lỗi người ngồi ở ghế bên cạnh thế nào đây? Có phải người đàn ông này đến đây cùng bạn gái không? Nếu đúng là như thế, vậy tốt hơn hết là cô vẫn nên giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra nhỉ?

Thôi kệ. Đinh Bán Hạ khẽ cắn môi, lát nữa dù có đánh chết thì cô cũng không thừa nhận chuyện mình đã uống sữa! Coi như mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của đối phương!

(>人<;) Xin lỗi nhé cậu bạn ghế bên, tôi không cố ý đâu, tôi làm vậy chỉ vì tốt cho cậu thôi huhuhu.

Nếu thật sự để bạn gái của cậu biết, chắc chắn cô ấy sẽ không vui.

Đinh Bán Hạ lau nước mắt trong lòng, cô cảm thấy mình không còn suy nghĩ hận trời hận đất nữa.

Bản thân mình đừng bị hận là tốt rồi (/_\).

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Xoa xoa cô bé Bán Hạ đáng yêu của mẹ.

Mẹ yêu con.

Oa, cảm thấy mọi chuyến tiến triển nhanh quá, thôi kệ. Ở chương 3, khi thiên thần nhỏ vẫn còn chưa giành giật với tôi, tôi xin ôm Tên Điệu đi trước, anh Từ, huhuhu tôi là fangirl của anh!

Anh Từ: Không, xin cô tự trọng, tôi chỉ yêu con gái cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /40 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ác Bá Cửu Vương Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net