Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường đến đây Thẩm Nhược Trăn đã lường trước được sẽ mất bình tĩnh lúc gặp mặt, cậu đã chuẩn bị xấu hổ ray rứt và sám hối, không dám hoang tưởng bà Sở thế nhưng lại tha thứ cho cậu, vẫn xem cậu như con trai.
Đứng dậy đi vòng qua sau bàn, cậu khuỵu gối nửa quỳ bên cạnh ghế của bà Sở, nói: “Gọi thế nào cũng được.”
Bà Sở hỏi: “Mẹ con gọi con là gì?”
Thẩm Nhược Trăn hơi nghẹn ngào: “Gọi là Nhược Trăn, hoặc là … Thanh Thương.”
“Thanh Thương, là nhũ danh sao?” Bà Sở đưa tay lau gò má của Thẩm Nhược Trăn, “Tao nhã như vậy, gia đình nhất định phải xuất thân từ văn học, mới có thể dạy dỗ được người như con.”
Thẩm Nhược Trăn bức thiết muốn nói với bà Sở, cậu là người lai lịch bất minh, cậu có đủ ỷ lại và tín nhiệm, nhưng sợ rằng sự thật quá ly kỳ, làn sóng vừa mới lắng xuống lại dấy nên một trận sóng khác.
Cậu cam kết: “Thân thế của con sau này sẽ từ từ kể cho mẹ, có được không?”
Bà Sở nắm lấy vai cậu, đỡ cậu đứng dậy rồi gật đầu.
Trong nhà hàng không có khách nào khác, cả Thẩm Nhược Trăn và bà Sở đều đang khóc, thực sự khiến người khác chú ý, quản lý do dự mang đến một xấp khăn giấy dày, Thẩm Nhược Trăn nhận lấy lau nước mắt cho bà Sở, lại gọi một tiếng “Mẹ” nữa.
Bà Sở đã ba ngày không nghe thấy xưng hô này, nhưng lại cảm thấy như thể đã lâu lắm rồi.
Tâm tình đã bình tĩnh lại một chút, Thẩm Nhược Trăn đưa bà Sở rời khỏi nhà hàng, trước khi đi cậu để lại một mảnh giấy nhớ cho Tiền Hoa.
Xe taxi đậu bên đường, quần áo đồ đạc đều ở nhà, bà Sở nói: “Phòng của con không có gì thay đổi, vẫn là nhà của con, con có muốn về với mẹ không?”
Thẩm Nhược Trăn sâu sắc cảm nhận được tư vị “tìm lại được những gì đã mất”, nhưng cậu không trả lời ngay mà nói: “Mẹ, con có chuyện khác muốn nói với mẹ, mẹ đi với con đến căn hộ ngồi một lát.”
Bà Sở nói: “Được, vậy báo cho Minh Chương một tiếng.”
Hai mẹ con không lên xe, chậm rãi đi dọc theo vỉa hè, Thẩm Nhược Trăn gọi điện cho Hạng Minh Chương, sau khi gọi xong vừa đi đến dưới lầu của toà nhà Ba Mạn Gia.
Bà Sở đã mấy chục năm không ở chung cư cao tầng, lên đến tầng 40, bà sợ ở quá gần cửa sổ sẽ sợ độ cao, kết quả vừa mở cửa ra trước tiên lại bị con mèo trắng lớn nằm trên mặt đất doạ sợ.
Thẩm Nhược Trăn bế Linh Đoàn Nhi lên, dẫn bà Sở đi xem xung quanh, phòng ngủ, thư phòng, ban công, cậu và Hạng Minh Chương sống cùng nhau ba ngày, đã để lại dấu vết của một gia đình nhỏ.
Trên bàn trà trong phòng khách đặt rải rác vài tài liệu, bút đỏ đánh dấu những điểm chính, ánh mắt của bà Sở đang ngồi trên ghế sofa bị thu hút, nhìn thấy hai chữ “hộ khẩu hộ tịch”.
Bà vẫn chưa kịp nhìn kỹ, Thẩm Nhược Trăn cầm tới một tập chứng từ nói: “Mẹ, từ bây giờ những thứ này đều giao cho mẹ.”
Bà Sở nhận lấy: “Là gì vậy?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Con đã mua cho Sở tiên sinh một phần mộ.”
Bà Sở sửng sốt, mở tập tài liệu ra, bên trong là nghĩa trang mà Thẩm Nhược Trăn mua dưới thân phận là “Sở Thức Sâm”, bao gồm các giấy tờ thủ tục, biên lai chi phí, còn có thẻ liên lạc của văn phòng quản lý nghĩa trang.
Bà lật đi lật lại: “Con làm những thứ này từ khi nào vậy?”
Không để ý đã một năm trôi qua, Thẩm Nhược Trăn nói: “Lần đầu tiên con gặp Tiền Hoa, cậu ấy đã kể cho con nghe rất nhiều điều về Sở tiên sinh, sau đó con liền đã mua ngôi mộ vô danh này.”
“Sở Thức Sâm” chết trong oan ức không ai biết, Thẩm Nhược Trăn thế nhưng lại là người duy nhất tìm kiếm chân tướng, cậu tiếp tục nói: “Nhận thấy sự cố du thuyền có điều đáng ngờ, con đã tự mình nói trước mộ cậu ấy, sẽ cho cậu ấy một lời giải thích.”
Bà Sở nói: “Cho nên con vẫn luôn bí mật điều tra, không tiếc cả mạng sống của mình sao?”
Mặc dù đã đi một chuyến đến quỷ môn quan, nhưng Thẩm Nhược Trăn không hối hận: “Sau khi vụ án bắt cóc sự thật được phơi bày, con và Minh Chương đã cùng nhau đến nghĩa trang.”
Bà Sở niết lấy đống giấy tờ lộn xộn nói: “Mẹ muốn đưa Tiểu Hội đi gặp nó.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Trên bia mộ cuối cùng đã có thể dán ảnh cậu ấy và khắc tên lên rồi.”
Trong lòng bà Sở cảm thấy đau khổ, cố kìm nước mắt, Thẩm Nhược Trăn lấy cớ pha trà trốn trong phòng ăn, để bà Sở khóc một mình cho khuây khỏa.
Sau khi trà Trân Mi được ủ xong, cánh cửa vang lên.
(*) Trân Mi: một loại trà xanh phổ biến, có vẻ ngoài bụi bặm và thường có tính axit hơn và ít ngọt hơn các loại trà xanh khác. Ban đầu nó chỉ được sản xuất ở tỉnh Giang Tây, Trung Quốc, nhưng ngày nay nó cũng được trồng ở những nơi khác
Hạng Minh Chương không hỏi chi tiết qua điện thoại, chỉ biết rằng bà Sở đã tha thứ cho Thẩm Nhược Trăn, hơn nữa còn muốn đến căn hộ một lúc, anh liền vội vã trở về từ khuôn viên.
Tâm trạng bà Sở đã ổn định lại một chút: “Minh Chương, buổi trưa thế này còn kinh động đến con phải chạy về.”
“Bác gái.” Vào ngày Hạng Minh Chương đến nhà họ Sở đón Thẩm Nhược Trăn, có nhiều lời đều là nóng lòng mà nói, “Lúc trước là con lỗ mãng, không biết chừng mực, xin lỗi bác.”
Bà Sở nói: “Con hết lòng vì nó, bác ngược lại thấy rất thanh thản.”
Thẩm Nhược Trăn mang trà nóng đến, ngồi xuống cùng Hạng Minh Chương, ba ngày nay đã trải qua vô cùng dày vò, cậu chờ đợi nhà họ Sở đưa ra cho cậu phán quyết, không dám nghĩ ông trời lại thiên vị mình đến vậy.
Tiếp sau đó, cậu phải sẽ nhanh chóng làm những việc cần làm, nói: “Chú Tề phải bị trừng phạt nghiêm khắc, con muốn làm chứng với cảnh sát, chứng minh rằng ‘Sở Thức Sâm’ thật đã không còn nữa.”
Hạng Minh Chương nói: “Được, ngày mai anh bảo đội luật sư sắp xếp một chút.”
Bà Sở là mẹ và là người giám hộ của “Sở Thức Sâm’, bà đương nhiên phải tham dự, nói: “Mẹ là một người mẹ, cuối cùng cũng có thể ở sau lưng Tiểu Sâm cố gắng hết sức.”
Hạng Minh Chương dừng lại một chút, cân nhắc nói: “Nhưng nếu Nhược Trăn muốn làm chứng thì cần phải có một thân phận, phải xác định được em ấy là ai.”
Bà Sở nhớ đến tài liệu đăng ký hộ khẩu trên bàn trà, hỏi: “Chuyện gì thế này, Nhược Trăn lẽ nào ngay cả hộ khẩu cũng không có sao?”
Hạng Minh Chương ngay từ đầu đã đưa ra vài lý do thoái thác với bà Diêu, lời nói là sự thật, chỉ là thời đại và niên đại có hơi mơ hồ. Anh nói với bà Sở nguyên quán của Thẩm Nhược Trăn ở Ninh Ba, tổ tiên là người kinh doanh, người làm ngân hàng, cha là Thẩm Tác Nhuận, đến bây giờ chỉ còn lại một mình.
Bà Sở không ngốc, đoán được bọn họ có che giấu một số tình tiết, nhưng bà cũng tin còn có bí mật khác. Bà hiểu Thẩm Nhược Trăn, nói được làm được, đã đáp ứng sau này sẽ từ từ nói, vậy thì bà cũng không gấp gáp gì một chút thời gian này.
So với cha, bà càng quan tâm đến mẹ của Thẩm Nhược Trăn hơn, hỏi: “Mẹ con tên gì?”
Thẩm Nhược Trăn nhìn người mẹ này, trả lời họ tên mẹ ruột của mình vô cùng dịu dàng: “Mẹ con là Trương Đạo Oánh, con còn có một em gái tên là Thẩm Lê Chi.”
“Chẳng trách sao con rất thương Tiểu Hội.” Bà Sở tin vào duyên phận, “Mẹ con biết con không nơi nương tựa sẽ đau lòng lắm, người nhận nuôi phải quyết định thật nhanh mới tốt.”
Thẩm Nhược Trăn lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Bà Sở hỏi: “Vậy con có bằng lòng để mẹ nhận nuôi con không?”
Thẩm Nhược Trăn không biết ngày hôm nay trôi qua thế nào, bà Sở không trách tội cậu, còn muốn nhận nuôi cậu, để cậu chân chính trở thành người một nhà.
Ngày hôm sau, Hạng Minh Chương hẹn luật sư để thảo luận chi tiết, tư vấn một số chi tiết, thảo luận về toàn bộ quá trình.
Bà Sở bắt đầu làm thủ tục nhận nuôi Thẩm Nhược Trăn, đơn xin, chứng nhận cần rất nhiều tài liệu, vì có liên quan đến vụ án, tình huống đặc biệt nên quá trình này tương đối thuận lợi.
Thẩm Nhược Trăn có chút khẩn trương, từ năm 1945 đến thế kỷ 21, cậu thế nhưng lại thực sự có một chứng minh thư thật sự rồi.
Cậu không cần phải mượn tên của người khác, không phải cảm thấy chột dạ, cái tên “Thẩm Nhược Trăn” bị xóa đi đã được in lại trên giấy ở thời đại này.
Nói ra khỏi miệng, bày ra trước mặt người khác, như thể rẽ mây nhìn thấy trăng sáng.
Sau khi thân phận được xác nhận, Thẩm Nhược Trăn và bà Sở ngay lập tức làm chứng cho cảnh sát, chân tướng về vụ nổ du thuyền ở Á Hi Loan năm ngoái đã lộ diện, kết hợp với lời khai chống lại Hạng Hành Chiêu của Hạng Minh Chương, lời khai của chú Tề đã bị lật lại, tội ác chồng chất, nghiêm trị không tha.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Nhược Trăn vẫn luôn sống trong căn hộ Ba Mạn Gia, hai người một mèo, Hạng Minh Chương hỏi cậu có muốn chuyển về nhà họ Sở không, cậu không nói rõ, xảo quyệt mà hỏi ngược lại: “Anh đang đuổi em đi sao?”
Lúc phán quyết cuối cùng của chú Tề được đưa ra đã là giữa mùa hè.
Dự báo thời tiết mỗi ngày một nóng lên, sáng sớm mặt trời ló dạng, ba chiếc xe dưới ánh nắng chói chang hướng đến nghĩa trang Viễn Tư.
Châu Khác Sâm lái xe chở bà Sở và Sở Thức Hội, Thẩm Nhược Trăn và Hạng Minh Chương đi xuống từ một chiếc xe khác, còn có một chiếc xe khác theo sau, trên ghế lái là Tiền Hoa đang mặc đồ màu đen.
Sau khi đọc giấy nhớ, Tiền Hoa đã liên lạc với Thẩm Nhược Trăn mới biết rằng đầu năm đã xảy ra án bắt cóc, biết được thân phận của Thẩm Nhược Trăn, cũng biết rằng “Sở Thức Sâm” đã sớm không còn trên đời nữa.
Trong nghĩa trang cỏ cây tươi tốt, một hàng người đi tới trước mộ, ở giữa bia mộ đã được khắc lên cái tên “Sở Thức Sâm”, dán lên một tấm ảnh do bà Sở lựa chọn.
Hố rỗng bên dưới chứa đầy quần áo, mũ và giày thể thao mà “Sở Thức Sâm” thích, nơi cầu siêu này cũng là mộ chôn quần áo và di vật của hắn.
Mọi người lần lượt đặt xuống một bó hoa cúc, bà Sở đứng trông trước mộ khẽ nói: “Tiểu Sâm, mẹ tới thăm con rồi đây.”
Sau một năm rưỡi, Thẩm Nhược Trăn cuối cùng đã có thể cho “Sở Thức Sâm” một câu trả lời thỏa đáng: “Alan bị chôn vùi trong biển lửa, Hạng Hành Chiêu đã chết, chú Tề đã bị kết án, tôi cũng không còn chiếm lấy thân phận của cậu nữa, hy vọng tất cả những thứ này có thể an ủi hồn thiêng của cậu.”
Sở Thức Hội ngắc ngứ nói: “Anh hai, anh nhớ nhà thì cứ báo mộng cho mẹ và em.”
Tiếng khóc gào vang lên, Tiền Hoa tháo kính râm xuống, nhào về trước ngôi mộ và gọi tên “Sở Thức Sâm”.
Người thân và bạn bè nói những muốn nói với “Sở Thức Sâm”, hoặc kiềm chế, hoặc bi thống, Thẩm Nhược Trăn lùi sang một bên đứng cùng Hạng Minh Chương.
Bà Sở chạm vào cái rãnh được khắc trên bia mộ, nhìn vào bức ảnh của “Sở Thức Sâm”, nói với hắn rằng nhà họ Sở đã nhận nuôi Thẩm Nhược Trăn, hai người họ trông rất giống nhau.
Những bông hoa cúc trắng bao quanh ngôi mộ, ánh mặt trời biến những cánh hoa thành màu vàng nhạt, giống như từng cụm từng cụm hoa hướng dương nhỏ.
Lúc rời đi Tiền Hoa đỡ bà Sở, nói trong nước mắt rằng sau này sẽ thay “Sở Thức Sâm” hiếu thảo với bà. Bà Sở vẫn như trước, khuyên hắn bình tĩnh lại, đừng nói năng lộn xộn.
Hạng Minh Chương và Châu Khác Sâm sánh bước bên nhau, Diệc Tư đã rời khỏi Hạng Việt một thời gian, cả hai đã lâu rồi không gặp.
Thẩm Nhược Trăn tụt lại ở cuối cùng, trước mặt là Sở Thức Hội, cô em gái này quả thực đã đau lòng mất vài ngày, có lẽ đã kìm nén lời nói trong lòng, tốt xấu lẫn lộn, chốc chốc lại quay đầu về phía cậu.
Bước nhanh hai bước, Thẩm Nhược Trăn đuổi kịp: “Em có lời muốn nói với anh sao?”
Sở Thức Hội hỏi: “Bao giờ anh chuyển về nhà?”
Thẩm Nhược Trăn khéo léo rẽ sang một hướng khác: “Anh đã đáp ứng mẹ, cuối tuần này sẽ về nhà ăn cơm.”
“Em biết.” Sở Thức Hội tiết lộ, “Mẹ và em đã bàn với nhau rồi, mọi chuyện đến nước này cũng xem như kết thúc rồi, anh không còn nợ gia đình gì nữa cả.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Cho nên?”
Sở Thức Hội nói: “Em và mẹ đều đồng ý, anh là người nhà của bọn em, sau này không được cho đi vô ích, nên được nhận phần thuộc về anh.”
Thẩm Nhược Trăn nói thẳng: “Muốn chia cho anh cổ phần và gia sản sao?”
Vốn định cuối tuần lại nói, nhưng Sở Thức Hội chỉ đơn giản “Ừm” một tiếng.
Thẩm Nhược Trăn không ngạc nhiên, với tâm địa và tính tình của bà Sở, tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với cậu. Nhưng cậu cũng không kinh hỉ, ngay từ khi bắt đầu, mục tiêu của cậu là chăm sóc tốt cho Diệc Tư, báo đáp ân tình của nhà họ Sở, đồng thời mượn công việc này để thích nghi với xã hội đương thời.
Ý định ban đầu này vẫn không thay đổi, nếu như thành quả không vừa ý, cậu sẽ nỗ lực gấp đôi, còn nếu thành quả to lớn, cậu cũng sẽ không hy vọng tính toán một hai.
Cậu trân trọng tình cảm của nhà họ Sở, coi bà Sở và Sở Thức Hội như người thân, cậu sẵn sàng bảo vệ họ, nhưng cậu cũng muốn bọn họ tự tay cầm lái con thuyền.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Nhược Trăn đã trải qua cân nhắc kỹ lưỡng, lúc này đã hạ quyết định: “Sau một năm, anh sẽ rời khỏi Diệc Tư.”
Sở Thức Hội sững người: “Rời khỏi? Diệc Tư khó lắm mới từ cõi chết trở về, vừa mới đi đúng hướng, không thể không có anh.”
“Cô nương ngốc, thế giới này thiếu đi một ai vẫn sẽ tiếp tục vận hành như thường.” Thẩm Nhược Trăn nói, “Cổ phần đã trở lại với nhà họ Sở, Diệc Tư đang trở nên tốt hơn từng ngày, sau một năm mọi thứ ổn định trở lại, anh sẽ lại bàn giao.”
Sở Thức Hội hỏi: “Nhưng tại sao anh lại phải rời đi, anh hai, chúng ta bây giờ là người một nhà rồi.”
Thẩm Nhược Trăn nhìn bóng lưng của Hạng Minh Chương một lúc, nói: “Vì vậy, cho dù anh có ở Diệc Tư hay không, chúng ta đều là người một nhà, điều đó sẽ không thay đổi.”
Sở Thức Hội vẫn chưa thể tiếp nhận: “Anh đi rồi, ai sẽ quản lý công ty?”
“Công ty không chỉ dựa vào một người, mà dựa vào đoàn đội.” Thẩm Nhược Trăn nhẹ nhàng nói, “Anh sẽ chọn ra người phù hợp, em là đại cổ đông, sau này phải chú ý nhiều hơn, giữ gìn cẩn thận.”
Sở Thức Hội nói: “Em vẫn đang đi học, còn phải học lên nghiên cứu sinh nữa.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Vậy thì vừa làm vừa học kiến thức. Hạng Minh Chương năm hai thành lập Viễn thông Hạng Việt, cũng đã học thạc sĩ, chẳng lẽ em kém hơn anh ấy sao?”
“Em…” Sở Thức Hội rất hiếu thắng, “Cũng chưa chắc.”
Thẩm Nhược Trăn cười lên: “Công lao sự nghiệp khó làm, áp lực khẳng định sẽ rất lớn, cũng sẽ rất vất vả, phải hy sinh một số chuyện cá nhân, xem xem em lựa chọn như thế nào.”
Sở Thức Hội nói: “Em không sợ vất vả, nhưng sợ làm không tốt.”
“Em rất ưu tú, không cần phải sợ.” Thẩm Nhược Trăn nửa dỗ nửa khuyên, giống như một người anh cả, “Hạng Việt có kế hoạch nâng đỡ, anh cũng có thể giúp em bất cứ lúc nào, huống chi còn có chú Sâm.”
Sở Thức Hội yên tâm hơn một chút, nói: “Thứ em học là về máy tính, em không giỏi điều hành kinh doanh.”
Thẩm Nhược Trăn đã cân nhắc mọi thứ: “Ba em chính là dựa vào kỹ thuật mà khởi nghiệp, em không giỏi kinh doanh thì có thể phát triển Diệc Tư thành một doanh nghiệp có năng lực về kỹ thuật, xem kỹ thuật R&D là nền tảng, ắt sẽ có chỗ đứng.”
Sở Thức Hội chưa bao giờ tưởng tượng đến góc độ này, mở to mắt.
Thẩm Nhược Trăn nói: “Em là người cầm lái, con tàu phải đi theo lộ trình em đã định. Em phải tạo ra một khung sườn đẹp đẽ, không phải là giới hạn bản thân mình trong khuôn khổ.”
Sở Thức Hội nhớ lấy câu nói này, cô hiểu Thẩm Nhược Trăn một khi đã hạ quyết định sẽ không thay đổi, nhất thời dấy lên một cỗ mất mát.
Hai anh em đã tụt lại rất dài đi phía sau, tiếp tục đi về phía trước, Thẩm Nhược Trăn giơ tay trái lên, từng chút một tháo ra chiếc nhẫn mã não trên ngón trỏ.
Đã đeo nhiều năm, lúc cậu gầy đi chiếc nhẫn trở nên hơi lỏng lẻo, ngón tay làm việc vất vả tới tận đêm khuya sưng lên nên lại hơi chặt, bây giờ cởi ra lưu lại một vòng tròn trắng như tuyết trên ngón tay.
Thẩm Nhược Trăn nói: “Em gái, chiếc nhẫn này cho em.”
Sở Thức Hội sững sờ nói: “Anh chưa bao giờ cởi ra, nhất định rất quý giá, lại muốn tặng cho em sao?”
Thẩm Nhược Trăn rộng lượng nói: “Anh là anh trai mà không có gì để tặng, nếu không chê thì giữ làm kỷ niệm.”
Sở Thức Hội nhận lấy đặt vào lòng bàn tay, cẩn thận vuốt ve những hoa văn khắc trên mã não và nói: “Con đại bàng ngậm nguyệt quế, em sẽ cất giữ cẩn thận.”
Thẩm Nhược Trăn đột nhiên nói: “Thật ra khối mã não chỉ lớn như vậy, chi tiết hạn chế, không thể đoán được là một con đại bàng.”
Sở Thức Hội hoài nghi hỏi: “Anh hai, anh có ý gì?”
Thẩm Nhược Trăn cổ vũ cô, chúc phúc cho cô, cũng như trả lời: “Tâm huyết và thắng lợi, không phân nam nữ (*).”
(*) chỗ này khá hay, con đại bàng (雄鹰) phía trên Sở Thức Hội nói là từ chỉ riêng cho đại bàng đực, nên ý giống như nói cái nhẫn đó chỉ tượng trưng cho quyền lực của đàn ông, xong phía dưới Thẩm Nhược Trăn nói “không phân nam nữ”, bản gốc là 不分雌雄, chữ 雌雄ở đây không chỉ chỉ đực cái, trống mái mà còn chỉ cao thấp, thắng bại, có thể hiểu là bất phân thắng bại hoặc không phân nam nữ, ý Thẩm Nhược Trăn là Tiểu Hội cũng tâm huyết và thắng lợi được í
Trên người không còn vật cũ nữa, bước ra khỏi nghĩa trang, Thẩm Nhược Trăn quay đầu nhìn lại hai chữ “Diệc Tư” trên tấm bảng ngoài cổng.
Đêm lạnh đầu xuân năm 1945 cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, cũng như con đường sau này, cậu sẽ bước đi càng thêm vững vàng.