Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sở Thức Sâm quay mặt qua: “Mẹ anh?”
Hạng Minh Chương nhìn về phía trước: “Đúng vậy, bà Sở có quen.”
Sở Thức Sâm lần trước đến nhà họ Hạng không nhìn thấy ba mẹ Hạng Minh Chương, họp mặt gia đình tại sao lại vắng mặt được? Vừa rồi trong điện thoại còn xưng hô là “Bạch tiểu thư”, có khi nào ba mẹ Hạng Minh Chương chia tay rồi?
Nửa đoạn đường sau không ai nói gì, Hạng Minh Chương đưa Sở Thức Sâm về tới tận cửa.
Trước khi xuống xe, Sở Thức Sâm nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Hạng Minh Chương tâm tình không tệ: “Thay tôi hỏi thăm bà Sở.”
Sở Thức Sâm bèn nói: “Cũng thay đổi hỏi thăm bác gái.”
“Không cần khách sáo.”. Hạng Minh Chương lười biếng ngả ra ghế sau, “Tôi chia cho bà ấy hai chai mật ong, bà ấy phải cảm ơn cậu mới đúng.”
Sở Thức Sâm lùi lại hai bước, mắt nhìn xe Hạng Minh Chương biến mất trong khói bụi. Cậu về đến nhà, bên trong biệt thự còn lưu lại một nguồn sáng, phòng ngủ của chủ nhà vẫn còn đang bật điện sáng trưng.
Bà Sở vẫn chưa ngủ, Sở Thức Sâm qua đó chào một tiếng, mặc dù cậu đối với chuyện gia đình của Hạng Minh Chương có hơi hiếu kỳ nhưng cũng không một hai muốn hỏi thăm.
Quan hệ của bọn họ là cấp trên và cấp dưới, còn không tính là bạn bè, nên phân rõ giới hạn một chút.
Hạng Minh Chương lái xe dọc theo cao tốc Hoàn Giang, ngày càng rời xa khỏi thành phố. Mạn Trang nằm ở ngoại thành, là một trang viên tư nhân xây ở gần núi, lúc đến nơi đã gần rạng sáng.
Mạn Trang 70% là lâm viên, kiến trúc phức hợp Bắc và Nam, Hạng Minh Chương đi vào từ cửa Bắc, dừng xe tuỳ tiện ở một bên, mang theo túi mua sắm đi vào trạch viện sâu ở bên trong.
Anh men theo ánh đèn đi dọc theo hành lang quanh co, khúc cua cuối cùng dẫn đến phòng khách chính, cánh cửa mở ra trước mắt, một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị xuất hiện ở cửa.
“Minh Chương?” Bà hướng về phía thân ảnh ngay cửa rồi gọi tên.
“Là con.”
Hạng Minh Chương vừa trả lời vừa tiến đến gần, giơ tay kéo lại áo choàng của đối phương: “Mẹ, không làm phiền mẹ nghỉ ngơi chứ.”
Mẹ của Hạng Minh Chương tên là Bạch Vịnh Đề, ngũ quan xinh đẹp sâu sắc, mặc dù đã lớn tuổi nhưng không cần trang điểm vẫn rất đẹp, vẫn có thể nhìn ra phong thái của một đại mỹ nhân.
Bà cười nhẹ nói: “Không đâu, mẹ còn đang chép kinh đây.”
Hạng Minh Chương dẫn Bạch Vịnh Đề vào phòng, phòng khách rộng lớn bề ngoài trông có vẻ tao nhã nhưng thực ra lại cảm thấy vô cùng hiu quạnh, trên bàn đặt văn phòng tứ bảo (*), trên đó có bản chép tay kinh văn nét bút mới khô một nửa, viết chi chít chữ, đều là mấy chữ “A Di Đà Phật” thường thấy.
(*) văn phòng tứ bảo bao gồm bút, mực, giấy, nghiên
Một cánh cửa hình vòm thông với phòng ăn nhỏ, chị Thanh người ở cùng chăm sóc Bạch Vinh Đề mang đồ ăn lên: “Hạng tiên sinh chắc hẳn vẫn chưa ăn tối, vừa đúng lúc đến ăn đi.”
Hạng Minh Chương sớm đã cảm thấy đói rồi, rửa tay ngồi xuống, cầm đũa lên không biết nên gắp món nào.
Bạch ngọc lá liễu, dưa chuột cuộn bắp, viên phỉ thuý cần tây, chỉ có tiểu long bao măng khô mới không phải màu xanh.
Bạch Vịnh Đề tin Phật, đã quen ăn chay, trong bếp không hề có thức ăn mặn. Hạng Minh Chương miễn cưỡng lấp đầy bụng nói: “Con có mang đến vài chai mật ong.”
Chị Thanh lấy từ trong túi mua sắm ra nói: “Chai nhìn dễ thương quá, hồng trà lần trước ngài gửi đến cũng được gói rất đẹp.”
Bạch Vịnh Đề không hứng thú với đồ đẹp hay trang sức, chỉ ru rú trong nhà nhưng cũng không thiếu thứ gì. Hạng Minh Chương vì thế nên thường gửi đến những món đồ ăn nhìn đẹp mắt hoặc vài món đồ chơi nhỏ để cho bà vui.
“Đều là của người khác tặng, tôi mượn hoa hiến Phật thôi.” Hạng Minh Chương đáp, “Mẹ, mẹ còn nhớ bà Sở không?”
Bạch Vịnh Đề nghĩ: “Nhớ chứ, bà Sở rất vui vẻ, cực kỳ hay cười.”
Hạng Minh Chương nói: “Con của bà ấy đang làm việc ở chỗ con.”
Bạch Vịnh Đề gật đầu, cũng không truy hỏi tường tận, cũng không tiếp lời, bà im lặng ngồi ở phía bên kia bàn tròn, đơn phương chấm dứt cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con.
Hạng Minh Chương quen rồi, Bạch Vịnh Đề không quan tâm thế sự bên ngoài Mạn Trang, cho dù là cuộc sống xung quanh anh, cho dù là rất lâu rồi anh không đến, quy trình này vẫn luôn luôn như thế.
Anh cúi đầu ăn cơm, càng nhai càng nuốt càng không cảm thấy vị, dứt khoát buông đũa trước.
Mẹ con hai người chúc nhau ngủ ngon, Hạng Minh Chương quay về phòng tắm qua một lần. Đã lâu lắm rồi không tới, đệm giường đã thay cái mới, toả ra hương vị còn xa lạ hơn so với khách sạn.
Anh dựa vào đầu giường, căn phòng xinh đẹp không có chút hơi người nào, ngoài phòng là trời cao rừng sâu, một khi tắt đèn như thể đặt mình giữa rừng sâu tĩnh mịch, đáy lòng cũng vì thế mà hiu quạnh.
Hạng Minh Chương bật lại đèn bàn, trên tủ đầu giường đặt một cốc nước mật ong, toả ra hơi nóng tầng tầng lớp lớp. Anh cầm ly nước lên uống một ngụm, hơi ngọt, âm ấm, từ từ rót vào cái bụng đang đói đến cồn cào.
Hạng Minh Chương cầm điện thoại lên, soạn một tin nhắn rồi ấn gửi đi.
Ở thư phòng Sở gia, Sở Thức Sâm thâu đêm làm xong PPT. Lần đầu tiên làm nên có chút rập khuôn, có vẻ có cả đống sai sót nhưng cậu vẫn có cảm giác thành tựu.
Màn hình điện thoại sáng lên, cậu mở ra tin nhắn Wechat vừa nhận được.
Hạng Minh Chương gửi đến: Nước mật ong uống rất ngon.
Sở Thức Sâm trả lời: Thế thì tốt rồi.
Hai phút sau, Hạng Minh Chương: Muộn như vậy rồi còn chưa ngủ?
Gõ bàn phím cả buổi tối, Sở Thức Sâm lúc này gõ chữ chậm rì rì, cũng lười tỏ ra lịch sự chu toàn, trực tiếp trả lời: Anh cũng chưa ngủ.
Hạng Minh Chương: Ngủ không được.
Tin nhắn trả lời vừa được gửi đi, Hạng Minh Chương lập tức hối hận, anh nói với một cấp dưới chuyện này để làm gì?
Như thể đang kể khổ, ngoại trừ dài dòng ra thì chẳng có tác dụng gì cả. Thế nhưng thu hồi lại thì chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, chẳng khác nào thừa nhận mình nói sai.
Hạng Minh Chương chuẩn bị gửi một câu kết thúc cuộc trò chuyện, anh không muốn nghe Sở Thức Sâm nói mấy lời vô ích như ngủ sớm đi, càng không cần Sở Thức Sâm quan tâm vì sao anh mất ngủ.
Nhưng không ngờ lúc này Sở Thức Sâm lại gửi đến một file PPT.
(bất ngờ chưa ông zà =))))
Hạng Minh Chương: “…”
Sở Thức Sâm: Tôi làm xong rồi, nếu anh không ngủ được có thể xem xem.
Gần 1 giờ sáng, thư ký bảo sếp xem PPT mình làm, Hạng Minh Chương đi làm mười mấy năm nay chưa bao giờ gặp qua chuyện gì không hợp lẽ thường như thế.
Sở Thức Sâm gửi xong đợi một lúc, không nhận được phản hồi, cậu quay lại danh sách trò chuyện ghim tin nhắn Hạng Minh Chương lên đầu để tránh không bị lẫn trong những tin nhắn khác.
Bởi vì người thứ hai trên danh sách là Tiền Hoa.
Đêm hôm đó nói lời tạm biệt, Tiền Hoa cứ cách ba đến năm ngày lại gửi tin nhắn hẹn Sở Thức Sâm ra ngoài, hiện tại đã có hơn ba trăm tin nhắn chưa đọc, trong đó có hai trăm năm mươi cái là tin nhắn giọng nói.
Mới đầu Sở Thức Sâm còn từ chối khéo, sau này gửi quá nhiều nên dứt khoát không trả lời nữa.
Ngày tiếp theo đi làm, Sở Thức Sâm pha xong cà phê đem đến văn phòng tổng tài, sau đó cùng Hạng Minh Chương đối chiếu sắp xếp công việc trong ngày.
Nói xong, Sở Thức Sâm đáp: “Gần đây Nam Kinh có một buổi hội thảo cần tham dự, tổng cộng hai ngày, bên tổ chức vẫn chưa quyết định thời gian cụ thể, đang đợi thông báo.”
Hạng Minh Chương đang lật tài liệu xem: “Biết rồi.”
Sở Thức Sâm nói: “Nếu không còn việc gì khác thì tôi đi đây.”
Hạng Minh Chương đột nhiên ngẩng đầu, tối qua ngủ không đủ, hôm nay đeo một cặp kính để che đi quầng thâm. Người khác đeo thì nhìn vô cùng văn nhã, sống mũi anh vừa cao vừa thẳng, lông mày sắc nét mạnh mẽ, gọng kính viền bạc lại càng khiến người ta nhìn không ra vui giận thế nào.
Hạng Minh Chương nói: “PPT gửi qua mail cho cậu rồi.”
Nghe giọng điệu có vẻ không quá thích, Sở Thức Sâm đi chậm thời đại: “Có khi nào ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi không?”
Ánh mắt sau tròng kính chớp chớp, Hạng Minh Chương giả vờ không sao: “Không có, rất thôi miên người khác.”
Sở Thức Sâm về phòng thư ký mở hộp thư, PPT đã được sửa qua rồi, ở slide trống cuối cùng có viết câu hỏi và đề xuất.
Font chữ màu đỏ chót, không chia đoạn, không có dấu chấm câu, có chỗ thậm chí còn không ngắt câu.
Không khó để nhận thấy rằng người viết đã hơi cáu kỉnh vào thời điểm đó.
Trong vài ngày tới, Sở Thức Sâm tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một thư ký, để tránh cho Hạng Minh Chương nhân cơ hội để bắt lỗi.
Vòng trao đổi thứ hai theo kế hoạch diễn ra ở tổng bộ của ngân hàng Lịch Tín, do Bành Hân dẫn người đến, hiệu quả trao đổi vô cùng thành công, không hề cô phụ nỗ lực trong thời gian này của nhóm dự án.
Dự án này vô cùng nặng, thời gian dài, còn một tháng rưỡi nữa trước khi đấu thầu, mọi người vất vả lâu như vậy có thể thở ra một hơi rồi.
Để thưởng cho nhóm dự án cũng như nâng cao sĩ khí, Bành Hân quyết định cùng nhau ăn một bữa thịnh soạn, sau đó cho nghỉ ba ngày để mọi người nghỉ ngơi thật tốt.
Chọn nhà hàng xong, Bành Hân đi mời Hạng Minh Chương.
Hạng Minh Chương tự hiểu nếu anh đến thì nhân viên khẳng định không tự nhiên nên bảo Bành Hân dẫn mọi người đi chơi thật vui vẻ, còn anh sẽ phụ trách trả tiền.
Bành Hân lại đi mời Sở Thức Sâm, từ lúc nhậm chức đến nay Sở Thức Sâm giao lưu với đồng nghiệp vô cùng ít, cậu có ý muốn tham gia nhưng Hạng Minh Chương lại không đi, lỡ như có chuyện phân phó thì cậu lại không thể không có mặt.
Sở Thức Sâm đành phải từ chối, chuẩn bị ở lại tăng ca.
Kết quả nhóm dự án vừa rời đi được mười lăm phút, Hạng Minh Chương đã tiêu sái mà xách túi lên tan ca rồi.
Sở Thức Sâm tự nhận xui xẻo, đến văn phòng tắt hệ thống thông minh, thu dọn đồ đạc và về nhà.
Cậu đi ra từ toà nhà văn phòng, từ xa có thể nhìn thấy ngay cổng khuôn viên người chật như nêm.
Đi gần lại nghe được tiếng tranh luận, giống như có người cố ý gây sự.
Ở bên ngoài cổng khuôn viên, một chiếc xe Hummer lớn dừng lại ngay giữa đường, bảo vệ ngoài cổng hết khuyên ngăn rồi đến xua đuổi, chủ xe thế nhưng lại mặt dày không thèm đi.
Tài xế chở Hạng Minh Chương tan làm, bị vây lại ngay cổng, đang định báo cảnh sát thì chủ xe Hummer đột nhiên chạy xuống xe, lớn tiếng kêu “Sở Thức Sâm!”
Sở Thức Sâm đứng qua một bên, không tình nguyện mà dừng lại.
Tiền Hoa chạy đến trước mặt cậu: “Để tôi bắt quả tang được cậu rồi!”
Mọi người bốn phía vây xem, Sở Thức Sâm bỏ qua cảm giác xấu hổ, hạ thấp giọng nói: “Cậu tới đây làm gì?”
“Tìm cậu đó.” Tiền Hoa bất mãn nói, “Hẹn cậu sao lại tốn sức thế hả? Gọi điện thoại thì qua quít với tôi, nhắn tin thì không trả lời, cậu muốn tuyệt giao với tôi à?”
Sở Thức Sâm nói: “Vậy cậu cũng không thể đỗ xe chặn ngay trước cửa.”
Tiền Hoa bướng bỉnh cười: “Tôi đã nhắn Wechat trước rồi mà, nói là đến tìm cậu, cậu cũng không hề nói không được.”
Lúc này tài xế xuống xe, đi qua nói: “Thư ký Sở, có thể bảo bạn cậu tránh đường ra không, nếu không tôi chỉ có thể báo cảnh sát.”
“Ô, là một tài xế thôi mà phách lối thế sao.” Tiền Hoa nhìn vào xe qua kính chắn gió, “Phía sau là ai vậy, có phải Hạng tổng không?”
Cửa sổ xe hạ xuống, Hạng Minh Chương lộ ra nửa mặt, biểu tình ánh mắt đều là sự ngạo mạn, bác trai Hạng Côn và ba của Tiền Hoa có chút giao tình, anh đối với kẻ não tàn này cũng có chút ấn tượng.
Tiền Hoa vẫy vẫy tay: “Hi, Hạng tổng, tôi đến đón anh em đi ‘happy hour’, đi cùng không?”
Sở Thức Sâm dáng người cao, xách cơ thể cà lơ phất phơ của Tiền Hoa lên, nhỏ giọng cảnh cáo: “Đừng làm loạn nữa!”
Tiền Hoa vặn vẹo: “Sao thế, tôi hiếu khách, Hạng tổng chẳng lẽ không thấy hân hạnh sao?”
Lần trước ở quán rượu cả đêm không về, có vẻ là ở cùng một chỗ với tên não tàn này, Hạng Minh Chương nói: “Không dám, không cản trở hai người ăn chơi đàng điếm.”
Sở Thức Sâm nghe ra mười phần châm biếm, nâng mắt lên đối diện với ánh mắt của Hạng Minh Chương, khinh thường như thế, như thể cậu đang sống phóng đãng bất kham cùng Tiền Hoa vậy.
Không ăn được tiệc lại còn bị tên đại phiền phức này tìm tới cửa, bị mọi người nghị luận vây xem, lại còn bị Hạng Minh Chương xem thường, da mặt mỏng của Sở Thức Sâm chưa bao giờ trải qua khảo nghiệm vô cùng phong phú này.
Trong lòng cậu hơi chùng xuống, chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ này.
Dứt khoát không quan tâm nữa, để cho Tiền Hoa yên tĩnh lại, Sở Thức Sâm bước từng bước dài đến trước cửa chiếc xe Hummer hỏi: “Có đi hay không?”
Tiền Hoa tự mãn chạy qua: “Đi đây!”
Ánh mắt lạnh lẽo của Hạng Minh Chương nhìn Sở Thức Sâm ngồi vào ghế phó lái, đùng đoàng, xe Hummer quay đầu lao đi vùn vụt không còn nhìn thấy nữa. Anh kéo cửa sổ xe lên, ngăn đi khói xe vừa lưu lại ngay cổng lớn.
Tài xế hỏi: “Hạng tiên sinh, về thẳng chung cư luôn sao?”
Hạng Minh Chương đột nhiên muốn đánh một trận nói: “Đến câu lạc bộ.”
Xe Hummer rẽ vào con phố, Sở Thức Sâm tì khuỷu tay lên cửa xe, hai tay xoa thái dương, đau đầu.
Điện thoại reo, người tổ chức bên phía Nam Kinh gửi đến thông báo.
Sở Thức Sâm xem xong rồi trả lời, việc chính sự không thể làm lỡ, cậu mở ra danh bạ, trong đầu vẫn còn nhớ đến biểu tình sau cửa kính xe của Hạng Minh Chương, dừng một chút rồi bấm nút gọi điện.
Có người bắt máy, Sở Thức Sâm lưu loát nói rõ: “Ngày giờ buổi hội thảo được quyết định rồi, thứ hai tuần sau.”
Hạng Minh Chương đáp: “Đặt vé máy bay và khách sạn.”
Sở Thức Sâm không biết có phải Hạng Minh Chương đi một mình hay không liền hỏi: “Có cần mang theo trợ lý không để tôi thông báo.”
Vừa nói xong, Tiền Hoa lại gần: “Hôm nay sẽ giới thiệu cho cậu một sủng vật!”
Hạng Minh Chương nghe rõ mồn một, trước mặt người khác thì trầm ổn trang nghiêm, một bộ dạng quân tử nhẹ nhàng, làm cho anh xém chút thì quên đức hạnh trước đây của Sở Thức Sâm.
Anh cầm lấy điện thoại, không cố ý mà buột miệng nói ra lời mỉa mai: “Nhịn hỏng rồi đi.”
Bên tai yên tĩnh trong chốc lát, Sở Thức Sâm nói: “Cái gì?”
Hạng Minh Chương đáp: “Chơi bời cũng nhớ giữ gìn thể lực, thứ hai đừng để lỡ chính sự.”
Sở Thức Sâm không để ý nửa câu trước: “Ý của anh là?”
Hạng Minh Chương nói: “Lần công tác này, tôi dẫn theo cậu.”