Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ry
Tạ Thời Dã ôm túi khoai tây chiên, cũng không biết là mình làm vẻ mặt gì mà Phó Húc lại nói: "Không cần phải cảm động đến thế đâu, chỉ là khoai tây chiên mà thôi."
Tạ Thời Dã cúi xuống che giấu, bóc một bao vị quả bơ ra: "Bởi vì lâu lắm rồi không được ăn."
Phó Húc tắt đèn trong xe đi, lái xe ra ngoài: "Khổ cực đến thế à, không được ăn lẩu còn không được ăn khoai tây chiên."
Tạ Thời Dã cắn khoai tây chiên, trong xe buồng xe yên tĩnh vang lên những tiếng rồm rộp, y chậm rãi nói: "Tôi dễ béo, tăng cân một cái là lên ống kính nhìn rõ lắm, trông không đẹp."
Đèn đỏ, xe dừng lại, Phó Húc quay sang quan sát y một cái: "Thế à, có thấy đâu."
Cũng không biết là anh không thấy y dễ béo lên, hay là không thấy y không đẹp.
Cái trước là bởi vì y luôn quản miệng mình rất nghiêm, cái sau... Có lẽ Phó Húc cũng cảm thấy y đẹp nhỉ?
Hình như Phó Húc luôn khen y đẹp.
Anh nghe tiếng Tạ Thời Dã nhai khoai tây chiên, khẽ cười nói: "Nghe như một con hamster nhỉ."
Được rồi, giờ lại biến thành động vật nhỏ.
Hamster có đẹp không?
Nghĩ đến bộ dáng của hamster, Tạ Thời Dã lặng lẽ xóa đi từ đẹp ở trong đầu.
Phó Húc nhìn khoai tây chiên trong tay y, nhíu mày: "Quả bơ thêm mù tạt? Vị lạ thế."
Tạ Thời Dã nuốt miếng khoai tây chiên trong miệng, liếm môi một cái: "Tôi thấy ăn khá ngon."
Thật ra thì dựa theo tình hình mà nói, lúc này Tạ Thời Dã nên đút cho Phó Húc một miếng ăn thử, nhưng động tác đút đồ ăn quá mập mờ, dễ dàng lòi đuôi, thế nên Tạ Thời Dã không mặn không nhạt trả lời, tiếp tục ăn một mình.
Cũng may y vẫn luôn kiềm chế như vậy, mặc dù Phó Húc từng hoài nghi y, bây giờ lại cảm thấy người đàn em này không thể nào thích mình được.
Huống hồ, đàn em còn đã có bạn trai.
Phó Húc nghĩ thầm, từ hồi đại học Tạ Thời Dã đã như vậy, mặt lạnh tim nóng, đối với anh mặc dù y cũng thường xuyên khi lạnh khi nóng, nhưng cách đối nhân xử thế lại xứng đáng là một người bạn chí cốt, nếu không thì sao y lại bảo vệ anh trước mặt phóng viên.
Có lẽ là anh đã "trống rỗng"* quá lâu, động chút là giật mình, nghĩ quá nhiều.
*Nguyên văn là 空窗, không cửa sổ. Cụm từ này hay dùng để ám chỉ bản thân đang độc thân, lâu rồi chưa yêu đương, cũng dùng để chỉ khoảng thời gian trống trong lúc chuyển giao công việc (công việc A kết thúc đợi công việc B bắt đầu, quãng thời gian đợi này gọi là không cửa sổ). Đoạn này anh Húc đang ám chỉ chuyện mình FA lâu rồi hoặc cũng để ám chỉ do mình đã rời khỏi giới giải trí lâu rồi nên chưa quen.
Nguyên một túi khoai tây chiên nhanh chóng bị Tạ Thời Dã xử lý. Phó Húc nói: "Trong ngăn kéo có nước đấy, cậu ăn nhiều vậy không thấy khô miệng à?"
Lúc này Tạ Thời Dã mới nói: "Hóa ra là có nước à, lúc nãy tôi không thấy."
Y lục chai nước ra, một hơi tu nửa bình, xem ra đúng là rất khô. Nhưng ngay cả như vậy, Tạ Thời Dã vẫn cố chấp ăn hết cả gói.
Tạ Thời Dã lại lục lọi túi nhựa, tìm được một túi có hương vị khá là khó hiểu, y nói: "Giờ khoai tây chiên còn ra cả vị bưởi à, tôi chưa từng thấy." Bao bì còn là màu hồng phấn.
Phó Húc nói: "Không phải là cậu thích bưởi à?"
Tạ Thời Dã kỳ quái nói: "Tôi đâu có thích bưởi."
Phó Húc chỉ trả lại một câu thế à rồi không nói nữa. Bỏ gói khoai tây chiên vị bưởi lại vào túi, Tạ Thời Dã lại uống một hớp nước, cầm khăn tay lau khô miệng, kéo tấm gương trên xe xuống, lấy son dưỡng từ trong cặp ra.
Bởi vì môi y phải thường xuyên trang điểm tẩy trang, nên trạng thái không quá tốt, đến mùa đông thậm chí sẽ khô nứt chảy máu, nên lúc nào cũng phải dùng son dưỡng.
Vặn son ra bôi lên miệng, Tạ Thời Dã mới chợt nhận ra điều gì đó: "Vì son dưỡng của tôi là vị bưởi nên anh tưởng rằng tôi thích bưởi?"
Phó Húc không trả lời, xem ra là chấp nhận. Tạ Thời Dã không muốn hỏi Phó Húc sao lại biết chuyện này, có lẽ là vừa rồi y lúc dọn đồ vào túi anh nhìn thấy, cũng có thể là ngửi được...
Không bao lâu sau đã đến chỗ ăn khuya. Là một nhà hàng kết hợp lẩu và nướng, lúc xuống xe, Tạ Thời Dã kinh ngạc nhìn về phía Phó Húc, cặp mắt kia như biết phát sáng, lấp lánh vô cùng, vừa nhìn đã biết là rất thích.
Mà đúng là Tạ Thời Dã cũng rất thích, không ngờ đêm nay không chỉ có một niềm vui bất ngờ.
Phó Húc nói: "Đã hứa là sẽ mời cậu ăn lẩu rồi."
Lúc này Tạ Thời Dã mới hiểu ra, đây là chuyện Phó Húc đã hứa, niềm vui bất ngờ qua đi để lại nỗi thất vọng, có lẽ là y đã quá tham lam. Y nghĩ là, lần này đi ăn nướng xong, còn có thể hẹn đi ăn lẩu tiếp.
Nhưng Phó Húc đẩy việc ăn lẩu lên luôn, xem ra là không có lần sau.
Phó Húc thấy y thích, vốn đang thở ra, không ngờ ý cười trên miệng Tạ Thời Dã lại nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng, khiến người không thể hiểu được.
Thời gian không còn sớm, nhưng cũng không quá muộn, tầm mười giờ tối, nhưng trong quán vẫn còn rất đông người, chứng tỏ buôn bán phát đạt.
Tạ Thời Dã đeo khẩu trang và mũ, Phó Húc thì chỉ đơn giản kéo vành mũ xuống, anh đã đặt bàn sẵn trên di động, là một căn phòng nhỏ.
Quán này có điểm rất cao trên app, hương vị quả thật không tệ.
Phó Húc đưa menu cho Tạ Thời Dã, Tạ Thời Dã nhận lấy, trực tiếp chọn lẩu uyên ương. Đợi y chọn đồ ăn xong, đưa lại cho Phó Húc, Phó Húc thấy món y chọn bèn nói: "Nhà hàng này khá nổi tiếng món lẩu cay đấy."
Tạ Thời Dã nói: "Tôi biết, nhưng chẳng phải anh không ăn được cay à?"
Động tác ghi món ăn của Phó Húc khựng lại, anh ngẩng đầu: "Sao cậu biết?"
Tạ Thời Dã mặt không đổi sắc: "Chị Hồng từng nói với tôi."
Phó Húc giật mình, sau đó lại cúi xuống, tiếp tục viết món ăn.
Thấy bộ dáng này của anh, Tạ Thời Dã càng thêm quyết tâm là mình không thể để bị lộ.
Chị Hồng mà y nhắc đến là hội trưởng của câu lạc bộ hí kịch hồi đại học của họ, tên là Ôn Hồng, cũng là người bạn thân Phó Húc quen từ hồi cấp ba.
Hai người cùng hẹn nhau thi vào một trường đại học, là bạn tốt nhiều năm. Nhưng tất cả những điều đó đều kết thúc ở khoảnh khắc Ôn Hồng tỏ tình với Phó Húc.
Quá trình cụ thể Tạ Thời Dã cũng chỉ nghe người ta kể lại, y cũng không thể đến hỏi hai người trong cuộc.
Mối quan hệ của Tạ Thời Dã với Ôn Hồng cũng rất tốt, tính Ôn Hồng hào sảng, chơi thân với rất nhiều nam sinh. Chẳng ai ngờ được là chị sẽ thích Phó Húc.
Nhưng thật ra cũng chẳng có gì bất ngờ, người thích Phó Húc nhiều như vậy, ngay chính Tạ Thời Dã cũng thích Phó Húc.
Sau đó Phó Húc không đến câu lạc bộ hí kịch nữa, nghe người ta đồn rằng Ôn Hồng muốn tiếp tục làm bạn bè với Phó Húc, thế nhưng một Phó Húc từ trước đến nay luôn dịu dàng, trên phương diện này lại lạnh lùng tuyệt tình đến đòi mạng, nếu như cậu thích tôi, chúng ta sẽ không thể làm bạn được nữa.
Vì đó là tra tấn chính cậu, cũng là tôi không chịu trách nhiệm, tôi không muốn như vậy.
Tạ Thời Dã nghe được những người khác thuật lại lời này, trái tim không ngừng chìm xuống. Những tâm tư ẩn trong bóng tối, ngo ngoe muốn thò ra ngoài, đều bị y bóp chết từ trong trứng nước.
Y sợ rằng y và Phó Húc, ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa.
Ôn Hồng là con gái còn không có hi vọng, huống hồ y còn là con trai.
Lại càng không ngờ được rằng, cuối cùng Phó Húc lại chọn ở bên một người con trai khác.
Tạ Thời Dã đã hối hận vô số lần, nếu như năm đó y mở miệng trước, y không sợ đầu sợ đuôi, có phải kết cục sẽ khác nhau không.
Nồi lẩu được bê tới, chia cách rõ ràng, một đỏ một trắng, giống như y và Phó Húc ngồi đối mặt nhau, nhìn như giao thoa, nhưng thật ra không thể dung hợp lại với nhau.
Đồ ăn cũng được bưng tới, chia mỗi người một nửa, đổ vào hai cái nồi khác nhau.
Thịt chín rồi được vớt lên, Tạ Thời Dã vùi đầu chăm chú ăn, bỗng Phó Húc gặp một miếng thịt từ trong nước dùng ra, bỏ vào bên lẩu cay, Tạ Thời Dã ngừng động tác, hơi giật mình nhìn Phó Húc.
Phó Húc bỏ thịt vào miệng, ăn xong mới nói: "Sao, cậu cho rằng tôi không ăn nổi chút cay nào à?"
Tạ Thời Dã lắc đầu: "Không, nhưng sao tự dưng anh lại muốn ăn cay?"
Phó Húc nhếch miệng nói: "Thấy cậu ăn ngon như vậy nên cũng tò mò không biết vị lẩu cay sẽ như thế nào, đúng là ngon thật."
Sau đó, thỉnh thoảng Phó Húc lại gắp mấy đũa trong phần lẩu cay, cay đến mức bờ môi vốn đã đỏ tươi nay lại càng thêm rực rỡ, Tạ Thời Dã gần như không dám nhìn anh.
Gắp đồ từ nồi nước dùng cay nhúng sang bên nước dùng thường, tính xâm lấn cực mạnh, nhanh chóng khiến cho nồi nước dùng thường loang ra một màu đỏ nhạt.
Thật ra làm gì có cái gọi là chia cách rõ ràng, có đôi khi chỉ là thiếu mấy đũa như vậy mà thôi.
____________________________
Coi tụi nó ăn lẩu mà bụng mình sôi ùng ục, cũng phải đi ăn lẩu mới được!!