Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ry
Thật ra trong mối tình này, Tạ Thời Dã đã sụp đổ rất nhiều lần, cũng đã vứt bỏ rất nhiều thứ. Y biết rằng sớm muộn cũng sẽ có một ngày mình đi tới giới hạn, cũng từng nghĩ đó sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Những năm tháng học đại học, y cho rằng Phó Húc là trai thẳng, kết cục của Ôn Hồng khiến y hiểu mình phải thật cẩn thận. Sau khi Phó Húc rời trường, chú tâm đóng phim, y lại muốn trở thành một người xứng với Phó Húc, nên cố gắng xông xáo trong giới giải trí.
Phó Húc kết hôn, giấc mộng bao năm của y hóa hư vô, mộng tan người tỉnh, đau đến không biết phải làm sao.
Thật ra lần này nhận vai trong « Xuất Thế », khi y biết Phó Húc cũng tham gia, không thể nói là y không có tư tâm. Nhưng chút tư tâm ấy không phải là vì y muốn ở bên Phó Húc, giấc mộng như vậy y đã ngừng mơ từ lâu rồi, huống hồ Phó Húc là người đã kết hôn.
Tư tâm của y đơn giản lắm, chỉ là muốn cùng đóng một bộ phim với Phó Húc. Ý tưởng này từ rất lâu về trước đã có rồi, tiếc rằng không thành.
Lúc Phó Húc giải nghệ, thật ra y đang đàm phán một bộ phim mà nam chính là do Phó Húc đóng. Y để đoàn đội của mình chủ động tới đàm phán, muốn một vai diễn trong đó, cũng đã thông qua phỏng vấn. Nhưng chuyện của Phó Húc vỡ lở ra, nam chính của bộ phim đó cũng đổi người.
Mặc dù y gia nhập giới giải trí vì Phó Húc, nhưng bắt đầu đóng phim lại là do bản thân vốn thích diễn kịch, bằng không cũng sẽ không gia nhập vào câu lạc bộ kịch từ năm nhất đại học, cũng không ngờ rằng sẽ gặp được Phó Húc ở đó.
Y đuổi theo bước chân của ánh sáng, bước trên cùng một con đường.
Khi thích một người, bạn sẽ muốn khiến bản thân trở nên tốt đẹp hơn, chỉ để có thể đi tới bên cạnh người ấy.
Dù cho không thể ở bên anh, y vẫn muốn hợp tác đóng cùng một bộ phim với Phó Húc, đó là tâm nguyện bao năm qua của Tạ Thời Dã.
Năm đó khi nghe tin Phó Húc giải nghệ, với y mà nói, nhiều nhất là sự hối hận và không cam lòng. Tạ Thời Dã cảm thấy mình quá nhát gan, luôn bỏ lỡ cơ hội.
Hóa ra Phó Húc cũng có thể thích con trai, là do y không chủ động, đánh mất cơ hội rồi, trách ai được đây.
Khi y thấy cổ tay mình được Phó Húc buộc lên sợi dây chun kia, trái tim tuôn trào nỗi chua xót. Tại thời khắc này, rốt cuộc giới hạn của y cũng tới rồi, giống như nghiền nát một khối pha lê, chỉ cần một vết nứt thôi thì chẳng mấy chốc pha lê sẽ vỡ tan.
Tạ Thời Dã xoay cổ tay, dùng bàn tay bọc lấy sợi dây chun kia, y hỏi: "Anh, anh biết không, bốn năm trước, suýt chút nữa bọn mình đã hợp tác với nhau đấy."
Phó Húc thấy Tạ Thời Dã không có ý định gọi cho Dương Dương nói chuyện đập đầu, đành phải lấy di động của mình ra nhắn tin cho Trần Phong. Trần Phong trả lời lại trên WeChat, giọng điệu như thể không biết phải nói gì, hỏi chắc chắn không phải là anh dùng đúng không.
Phó Húc nhắn lại: Sao cậu biết?
Trần Phong: Xem ra lại là thầy Tạ lắm bệnh nhiều tật.
Trần Phong: Đây đã là lần thứ ba em đi mua thuốc cho anh ta rồi.
Phó Húc không trả lời hắn, vì anh nghe thấy Tạ Thời Dã hỏi, hơi giật mình trả lời: "Vậy à, bộ phim nào thế?"
Tạ Thời Dã vẫn luôn nhìn xuống, không biết ánh mắt đã rơi đi đâu, y cười, yếu ớt lắc đầu, nhưng nụ cười ấy không quá chân thật: "Quả nhiên là anh không biết."
Phó Húc không quá thích trạng thái hiện tại của Tạ Thời Dã, nó khiến anh có chút bất an, nhưng anh vẫn ổn định suy nghĩ, dỗ dành y: "Nói cho anh nghe đi, cậu nói là anh sẽ biết."
Tạ Thời Dã nói một cái tên, bộ phim đó Phó Húc có ấn tượng, nó được kí trước khi anh giải nghệ. Ban đầu anh định diễn nốt, nhưng bên phía đoàn làm phim đã lấy lí do anh vi phạm điều khoản, ép buộc hủy hợp đồng với anh.
Cảm giác tường đổ mọi người đẩy ấy, quãng thời gian đó Phó Húc đã trải nghiệm rất nhiều lần.
Phó Húc nói: "Anh nhớ rồi, cậu diễn vai nào trong bộ phim đó thế?"
"Em trai của nam chính." Tạ Thời Dã dùng một loại ngữ điệu rất kỳ quái, nhưng rồi y nhanh chóng nở nụ cười. Đôi mắt đau thương là vậy, nhưng cười lại ngọt ngào đến thế: "Anh xem, cứ như thể số mệnh đã được định sẵn vậy, dù có ở trong phim thì em cũng không thể làm em trai của anh."
Phó Húc không nói gì, cũng không cười, dù cho Tạ Thời Dã đang cười thật cuốn hút. Anh như ngầm có một dự cảm, loại dự cảm này đã tích lũy từ những chi tiết trong tháng ngày qua.
Dù cho không chú ý, nhưng cũng đã từng để lại ấn tượng trong đầu.
Cuối cùng Tạ Thời Dã cũng giương mắt, Phó Húc phát hiện hình như đây là lần đầu tiên Tạ Thời Dã dùng loại ánh mắt đó nhìn anh, thẳng thắn mà thản nhiên, lại thiết tha bao tình cảm khắc cốt ghi tâm...
Trái tim Phó Húc không ngừng chìm xuống, thậm chí anh còn muốn mở miệng ngắt lời Tạ Thời Dã.
Nhưng anh không làm vậy, anh biết, vào thời điểm này, anh chỉ có thể nghe, không thể ngăn cản, đây là sự tôn trọng tối thiểu.
Tạ Thời Dã nhìn vẻ mặt cứng đờ của Phó Húc, hàm dưới anh vô thức bạnh ra những đường cong rắn rỏi, và sự sốt ruột không giấu được trong mắt.
Y biết Phó Húc đã biết rồi, nhưng y vẫn muốn nói. Đây là những lời gửi gắm từ quãng thời gian đằng đẵng qua, dù cho sau này y có hối hận, thì giờ này phút này, y chỉ muốn bày tỏ tình yêu lặng thầm đã mười năm, giao nộp nó ra, để có được kết quả cuối cùng.
Từ năm mười chín tuổi vừa gặp đã yêu, cho đến năm hai mươi chín tuổi mỏi mệt rã rời.
Tạ Thời Dã tháo sợi dây chun ra khỏi tay mình, quấn nó ở đầu ngón tay, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải anh đã ly hôn với Tư Nam rồi không?"
Phó Húc im lặng, không phủ nhận. Tạ Thời Dã giơ sợi dây chun kia tới trước mặt Phó Húc, một sợi chun buộc tóc cũ nát thậm tệ, nó cũng là trái tim của y: "Cái này em lấy trộm của anh đấy, chắc anh không nhớ đâu nhỉ."
Bờ môi Phó Húc khẽ run lên, anh nhìn sợi chun buộc tóc trong tay Tạ Thời Dã.
Tạ Thời Dã chậm chạp lại rất bình tĩnh nói, không có nhiều buồn bã, cũng không có kịch liệt và kích động: "Hồi học đại học anh đã từng nuôi tóc dài, chẳng phải khi đó anh luôn phàn nàn bị mất chun buộc tóc sao, đều là em trộm đấy."
Nói rồi y còn cười: "Nào ngờ lại hại anh mất cả bộ tóc dài."
Phó Húc vươn tay, nhận lấy sợi dây chun từ Tạ Thời Dã. Anh nhìn về phía y, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Tạ Thời Dã lắc đầu: "Không sao, anh đừng ép bản thân. Em nói những lời này, chỉ vì em cảm thấy rốt cuộc mình đã có thể nói ra, và cũng đến lúc phải nói rồi."
"Kể ra cũng lạ thật, những chuyện mà rất nhiều năm em không dám để lộ này, hôm nay lại muốn kể hết với anh."
"Phó Húc, em thích anh. Không, không thể gọi là thích nữa rồi, em yêu anh, đã yêu rất nhiều năm."
"Kể từ năm mười chín tuổi em đã yêu anh."
Y đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Phó Húc, như thể thấy được thứ gì đó thú vị, không khỏi cười thành tiếng, lần này là nụ cười thật lòng. Phó Húc như bị y dọa sợ, ngay cả chính y cũng cảm thấy bản thân mình lúc này điên rồi.
Y quyến luyến không nỡ rời xa nhìn sợi dây buộc tóc trong tay Phó Húc: "Em biết... Anh sẽ đối xử với những người bạn tỏ tình với anh như thế nào."
Phó Húc khàn giọng mở miệng, ánh mắt trầm xuống, bên trong tràn đầy cảm xúc Tạ Thời Dã không hiểu: "Cậu biết?"
Tạ Thời Dã nhẹ nhàng gật đầu: "Em biết, chúng ta sẽ không thể làm bạn nữa."
Dường như Phó Húc đang dùng sức hít vào một hơi, lồng ngực không ngừng phập phồng, anh có vẻ tức giận, rồi lại không biết phải làm sao. Đó là vì cảm xúc cần được phát tiết nhưng lại không tìm thấy lối ra, bởi vì anh không thể trách ai, trách người thích mình ư?
Phó Húc nói: "Tạ Thời Dã, cậu đừng như vậy."
Anh nắm chặt sợi chun buộc tóc kia trong tay, không có ý định trả nó cho Tạ Thời Dã nữa.
Phản ứng này, thật ra Tạ Thời Dã cũng đã đoán trước được, nếu như Phó Húc đồng ý lời tỏ tình của y, thì đó mới là kì quái.
Cho dù là y đã mơ thấy rất nhiều khung cảnh mình tỏ tình với Phó Húc, nhưng Phó Húc trong mơ chưa từng chấp nhận lời tỏ tình của y, huống hồ là hiện thực.
Y biết mình không lấy lại được sợi dây chun kia nữa, cũng không có được Phó Húc.
Thật đáng tiếc.