Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ry
Có đôi khi Tạ Thời Dã rất trì độn, cho đến khi hiện thực vả vào mặt rồi, không thể trốn tránh nữa, y mới ý thức được vấn đề. Đó chính là, Phó Húc có thể, hoặc, không thể là người nằm dưới.
Vẻ mặt Tạ Thời Dã hơi cứng lại, sự mất tự nhiên của y lập tức bị Phó Húc phát hiện, anh dừng lại: "Sao vậy?"
Y không biết nên nói gì, mặt mũi cứng đờ: "Không có gì, anh tiếp tục đi."
Tuy miệng nói vậy, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được là Tạ Thời Dã rất miễn cưỡng. Phó Húc túm lấy tóc mái, dù bị ép ngừng lại giữa chừng, nhưng anh chỉ có thể bất đắc dĩ thở hắt ra, cố kiềm chế lại sự khô nóng khắp người.
Phó Húc nói: "Tiểu Dã, chuyện này phải là cả hai bên tình nguyện."
Nói rồi anh muốn rời khỏi người Tạ Thời Dã, lại bị người yêu túm lấy lưng quần. Tạ Thời Dã nói với vẻ mặt lúng túng: "Không phải em không muốn, chỉ là em... Em tưởng mình là người nằm trên."
Vừa dứt lời, hai người hai mặt nhìn nhau, đây là vấn đề không bên nào nghĩ tới, bọn họ yêu đương lâu như vậy rồi, mà giờ mới phát hiện bị đụng hàng.
Việc này vừa dở khóc dở cười vừa vô lý.
Mà thật ra nghĩ lại thì cũng đúng, những người mà trước giờ bọn họ hẹn hò, có ai mà không thanh tú nhỏ xinh, dáng vẻ mềm mại.
Còn hai người bọn họ thì có cùng một loại tướng mạo, dáng người cũng xấp xỉ nhau, vậy tại sao ai cũng mặc nhiên cho rằng đối phương sẽ là người nằm dưới nhỉ?
Phó Húc bỗng phì cười, vừa cười vừa ngã ra giường, mặt đỏ bừng.
Tạ Thời Dã dùng cùi chỏ chống người dậy: "Anh cười gì vậy?"
Phó Húc tươi cười vươn tay qua, vén phần tóc rối của Tạ Thời Dã ra sau tai. Tạ Thời Dã phát hiện Phó Húc rất thích tai y, cứ chốc chốc lại phải sờ nắn một cái, lúc đầu tai y vốn không nhạy cảm lắm, nhưng dưới sự chà đạp ngày qua ngày của Phó Húc lại trở nên mỏng manh.
Giờ chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ nóng rực.
Phó Húc lại gần hôn lên môi y, sau đó nằm ra giường: "Vậy em làm nhé?"
Tạ Thời Dã ngơ ngẩn, không ngờ Phó Húc lại dễ dàng trao chủ quyền như vậy. Y chăm chú quan sát Phó Húc, không thể tin nổi nói: "Anh nghiêm túc đấy à?"
Phó Húc đặt tay ra sau gáy, cả người tản ra sự gợi cảm lười biếng: "Có biết làm không?"
"Đương nhiên biết!" Tạ Thời Dã cường điệu. Y từng có kinh nghiệm, còn việc đối phương có sướng hay không thì Tạ Thời Dã không rõ lắm, dù sao thì y cũng không có khoái cảm mãnh liệt, chỉ có sự trống rỗng và mỏi mệt sau khi phát tiết.
Khói thuốc của người ta sau cuộc tình đều là sảng khoái, khói của y lại là sầu.
Phó Húc đặt tay lên cúc quần, nhẹ nhàng và từ từ tháo nó ra, rồi kéo xuống phéc mơ tuya. Tạ Thời Dã nhìn chằm chằm vào những ngón tay của anh, trên mặt vô thức lộ vẻ si mê, y nghe thấy Phó Húc nói: "Vậy em tới đi."
Tạ Thời Dã căng thẳng hệt như học sinh cấp ba lần đầu tới địa điểm thi, tay toàn là mồ hôi, mặt đỏ rần, cầm chai dầu lên bóc vỏ thôi cũng vụng về muốn chết.
Có lẽ con người là như vậy, khi đối mặt với người trong lòng, làm gì cũng sai, nghĩ gì cũng hỏng.
Dưới mệnh lệnh của Phó Húc, Tạ Thời Dã cởi quần áo ra, rõ ràng biết cơ thể mình đã được rèn luyện rất xuất sắc, nhưng y vẫn không nhịn được mà nghĩ ngợi không biết liệu trông có đẹp không.
Khi y cầm lấy chai dầu bôi trơn vị bưởi kia, còn nghe thấy Phó Húc cười nói: "Không ngờ thật sự dùng tới nó."
Khi đó bọn họ vẫn chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần, thấy chai dầu bôi trơn này cũng chỉ thuận miệng đùa vài câu, bây giờ lại khác. Tạ Thời Dã đã kích động đến mức đổ mồ hôi khắp người rồi mà Phó Húc còn muốn trêu chọc y, anh vươn tay miết lên xương quai xanh của Tạ Thời Dã: "Căng thẳng à?"
Tạ Thời Dã chán nản vứt chai dầu đi, vươn tay ôm mặt: "Không được rồi, vẫn là anh làm đi."
"Sao vậy?" Phó Húc kiên nhẫn hỏi y.
Tạ Thời Dã buồn phiền ngã ra giường, cơ thể còn nảy lên hai lần nhờ tấm đệm mềm mại: "Trạng thái hiện giờ của em chắc chắn sẽ làm đau anh."
Y nói xong, trong chốc lát không còn âm thanh gì khác, căn phòng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Tạ Thời Dã cảm thấy bất an, định thả tay xuống, lại nghe thấy tách một tiếng, là thanh âm nắp lọ được mở ra.
Mùi bưởi lan tràn cùng với hương vị ngọt ngọt chát chát, hô hấp của y dần trở nên gấp rút, vẫn che kín mặt, cho đến khi thứ chất lỏng lạnh buốt được rưới lên người.
Tạ Thời Dã rùng mình, phần eo vô thức căng chặt nhấc lên, tạo thành đường cong tuyệt mỹ. Ngón chân cuộn lại níu lấy ga giường, đạp ra từng mảng lớn nếp nhăn.
Nhưng y vẫn che kín mặt, không chịu thả tay ra. Mà khi không dùng được thị giác, thính giác và khứu giác lại trở nên nhạy cảm và rõ rệt vô cùng.
Cho đến khi một thân thể khác nóng bỏng không kém đè lên người, tiếng Phó Húc than thở rơi vào trong tai: "Anh cũng sợ sẽ làm đau em."
Chỗ phía sau của Tạ Thời Dã chưa từng bị chạm qua, hóa ra cảm giác mở rộng lại kì lạ như vậy, từng sự xâm lấn làm hơi thở nghẹn lại. Màn dạo đầu dài dằng dặc khiến cả người Tạ Thời Dã ướt đẫm, mà lòng bàn tay vẫn như cũ che khuất nửa gương mặt, chỉ để lộ bờ môi đã bị cắn đỏ.
Phó Húc nắm chặt mắt cá chân Tạ Thời Dã, kéo y tới dưới người mình, rồi mạnh mẽ lôi cái tay kia ra.
Đôi mắt Tạ Thời Dã ướt lệ, còn đỏ ửng, vẻ yếu ớt đó đủ để khiến cho bất kì người nào đang bị lửa dục thiêu đốt phải tỉnh táo lại.
Đương nhiên Phó Húc càng sẽ như vậy, anh thương tiếc hôn lên đuôi mắt Tạ Thời Dã, thành kính mà cẩn thận như vậy: "Sao vậy em, vẫn đau lắm à?"
Tạ Thời Dã lắc đầu, y nói bằng thanh âm đã lẫn giọng mũi: "Tiếp tục đi, em muốn đau, như vậy mới giống thật."
Khoảnh khắc bị tiến vào, Tạ Thời Dã run bần bật, đầu óc trắng xóa, cả người cứ như đang ngâm trong nước ấm, lại như đang chìm trong biển cả hung dữ. Tần suất ban đầu nhẹ nhàng, rồi từ chậm đến nhanh, chiếc giường càng lúc càng rung lên kịch liệt, mạnh mẽ đến mức xô ngã cả đèn ngủ.
Làn da hơi tái, bàn tay ửng đỏ vô lực nắm lấy ga giường, đầu ngón tay mảnh khảnh quấn lấy lớp vải, nhưng rồi dưới một cú va chạm mạnh bạo lại nhanh chóng bị đẩy tới mép giường, cuối cùng bị một bàn tay khác nắm lấy, mười ngón đan xen, nắm thật chặt.
Căn phòng ngập tràn những thanh âm không giống của Tạ Thời Dã, là những nghẹn ngào khi bị ép tới cực hạn, là những hơi thở dồn dập không thể kiềm chế được, và trong tiếng nước nhớp nháp, đâu đó còn có cả tiếng rên rỉ khàn khàn.
Trên eo mông tuyệt đẹp không nơi nào không có dấu tay dưới sự vần vò bạo lực, đến cả địa phương bí ẩn cũng bị giày xéo đến không còn hình dạng.
Lốm đốm trên ga giường không chỉ có mồ hôi, mà còn có dâm dịch, thể dịch, và cả những chất lỏng trắng đục mà vốn phải được chứa trong áo mưa, đang chậm rãi chảy xuống từ nơi bí ẩn.
Bởi vì đống bao cao su mà Tạ Thời Dã chuẩn bị kia đều không phải là số đo của Phó Húc, cố gắng đeo vào thì kết quả là bị rách trong lúc làm tình kịch liệt.
Tạ Thời Dã bị bế lên, lần này không còn đồ vật ngăn trở, là thịt chạm thịt, trong lúc xóc nảy chăn mền đã trượt xuống bên hông, bao quanh hai người, trông như một đóa hoa đang nở rộ.
Đóa hoa ấy bị mưa gió quật cho run rẩy, màu sắc loang lổ đậm nhạt vì những chất lỏng bắn tung tóe, thân thể lay động được ánh sáng chiếu ra những cái bóng u ám, mà rơi trước đóa hoa là hai cái bóng chặt chẽ không thể tách rời, gắt gao gắn liền.
Cái bóng lay động, trên rung dưới giật, tốc độ kịch liệt đến mức khiến người ta phải đỏ mặt, đến mức chính người đang phải tiếp nhận cũng không thể chịu thêm được nữa. Y giãy giụa, chân vươn ra khỏi đóa hoa, ngón chân cuộn tròn, ngay cả mắt cá chân cũng in dấu tay mập mờ.
Y cạy mở cánh tay đang giam cầm mình, vũng vẫy trốn ra, cuối cùng vẫn bị kéo về chốn cũ, lại tiếp nhận thêm một lần phóng thích.
Khi mọi chuyện kết thúc, cả người Tạ Thời Dã không còn sức, khắp người bủn rủn, hai tay ôm lấy bụng dưới căng trướng, trên mặt còn lem nhem những vệt nước mắt không có chút khí phách nào. Y co quắp trong chăn, chuẩn bị thiếp đi.
Phó Húc vươn tay ôm lấy y, muốn bế y ra khỏi giường. Hai tay Tạ Thời Dã ôm gối, dùng giọng nói khàn khàn xin tha: "Đừng làm nữa, lỡ mai em không đứng nổi để quay phim thì sao."
Y nói cũng không được lưu loát, cứ vài chữ lại ngừng để ho một tiếng, hiển nhiên là do vừa rồi đã kêu đến mức rát họng.
Phó Húc bế y lên khỏi giường, mang vào trong phòng tắm: "Không làm em nữa, đi tắm nào, không thì mai ốm mất."
Tóc được Phó Húc gội cho, người cũng là anh kì cọ. Giữa chừng anh có đi ra ngoài một lần, để y ngâm mình trong bồn tắm ngập nước.
Tạ Thời Dã nghỉ ngơi một hồi, lúc có Phó Húc ở đây y sợ, anh không ở thì y lại hoảng, cái trước là sợ không xuống được giường, cái sau thuần túy là muốn làm nũng mà thôi.
Người ta toàn là vì yêu làm 1, y thì ngược lại, vì yêu làm 0, cũng không biết có làm tốt không, Phó Húc có hài lòng không.
Cơ thể y không đủ mềm mại, tiếng rên không dễ nghe lắm, lúc làm cũng không quá phối hợp, lỡ Phó Húc không thấy sướng thì hỏng rồi.
Tạ Thời Dã xoa đôi mắt cay xè, đợi Phó Húc trở về.
Phó Húc ôm theo đống ga giường vừa thay, ném vào trong giỏ giặt. Thấy mắt y phiếm hồng, bèn ngồi xuống thành bồn xoa hai bên thái dương cho Tạ Thời Dã: "Mắt khó chịu à?"
Tạ Thời Dã nhắm mắt lại: "Ừm, hơi ngứa."
"Để anh xem cho nhé?" Phó Húc hơi ấn lên khóe mắt y: "Hơi đỏ, có đau không?"
Tạ Thời Dã lắc đầu: "Chắc là ban nãy bị mồ hôi chảy vào thôi, không sao đâu."
Phó Húc giặt một cái khăn nóng, mang tới cho y lau mắt. Lúc này Tạ Thời Dã lại hỏi: "Anh có thấy thoải mái không?"
"Có, sao vậy?" Động tác của Phó Húc rất mềm nhẹ, giọng nói cũng dịu dàng quyến luyến. Nếu như lúc này Tạ Thời Dã có thể mở mắt ra, chắc chắn y sẽ thấy được hình ảnh khiến y rung động nhất, đó chính là tình yêu của Phó Húc.
Tạ Thời Dã nhẹ nhàng thở ra, chóp mũi y vẫn còn hơi đỏ: "Anh thoải mái là tốt rồi, em rất sợ biểu hiện của mình không tốt."
Động tác của Phó Húc dừng lại, mãi không nhúc nhích. Tạ Thời Dã bất an mở mắt ra: "Sao vậy?"
Y nhìn Phó Húc, ánh mắt Phó Húc im lìm mà phức tạp, không bao lâu sau, anh cúi xuống, dùng cái trán cụng nhẹ vào trán y, tạo thành một tiếng trầm đục không lớn không nhỏ.
Phó Húc nói: "Tạ Thời Dã, em bị ngốc hả?"
Tạ Thời Dã mờ mịt chớp mắt, Phó Húc không biết phải làm sao: "Chuyện này mà em nói cứ như nhiệm vụ phải hoàn thành vậy, chẳng lẽ chỉ có anh thấy sướng là xong à? Còn em thì phải chịu tra tấn?"
"Sao lại, đâu có, em cũng rất sướng." Nói rồi mặt y lại nóng bỏng.
Lòng bàn tay Phó Húc dán sát vào trán Tạ Thời Dã, nhẹ nhàng xoa: "Hãy tin tưởng anh thêm một chút đi."
Tạ Thời Dã không hiểu, Phó Húc tiếp tục nói: "Hãy tin là anh cũng thích em, Tiểu Dã."
"Đừng cứ luôn cẩn thận lấy lòng anh như vậy, em không cần phải làm thế, chúng ta là đang hẹn hò, là đang yêu nhau mà."
Tạ Thời Dã mím môi như đứa trẻ làm chuyện sai trái, nói vâng.
Nhưng Phó Húc vẫn cảm thấy Tạ Thời Dã chưa hiểu đâu. Anh với tay vào trong bồn tắm, cầm lấy tay phải Tạ Thời Dã, kéo lên, để mặc nó ướt đẫm áp lên mặt mình.
Anh hôn lên lòng bàn tay Tạ Thời Dã, thấp giọng thở dài: "Em thích anh như vậy, tại sao anh vẫn luôn không biết nhỉ?"
Câu nói này tựa như một giọt nước ấm áp, nhỏ vào trái tim như hồ nước của Tạ Thời Dã, lay động ra những sóng to gió lớn. Yết hầu rung lên, đau đến mức gần như không nói được thành lời, mặc dù tất cả chỉ là do tâm lý của y tạo thành.
Tạ Thời Dã chớp mắt, chớp về những ướt át chực trào ra khỏi hốc mắt: "Không phải tại anh, là do em không muốn để anh biết."
Là do y quá nhát gan.
Nếu như xốc nổi thêm một chút, có nhiều dũng khí hơn một chút, có phải y sẽ có được hạnh phúc của mình sớm hơn không, cũng có thể mau chóng có được sự đáp lại bản thân luôn không dám mơ tới.
Không cần phải một mình ngày đêm gào thét trong núi, dù hi vọng nhưng chỉ có thanh âm của mình y, tịch mịch và cô độc, y cũng sẽ mỏi mệt, cũng sẽ khổ sở, nhưng mỗi ngày đều sẽ lặp lại chuyện giống như vậy.
Cho đến một ngày, cuối cùng người kia cũng đáp lại tiếng gọi của y.
Vén lên màn sương lạnh lẽo, để nắng ấm vàng hoe nghiêng nghiêng đổ vào, là dáng hình mà y yêu nhất, là những gì sinh mệnh này khao khát.
Tạ Thời Dã ôm cổ Phó Húc, thanh âm run rẩy: "Em yêu anh."
Anh cũng yêu em, đúng là... Quá tốt rồi.