Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Trạch vui mừng đến sau nửa đêm, mới nhớ đến một chuyện còn quan trọng hơn, đột nhiên từ giường nhảy lên, dọa sợ Lương Uẩn.
“Sao vậy?”
“Bọn nhỏ!”
“……”
“Thì ra bọn chúng là con của tôi.” Lục Trạch mở to mắt, lại không thể tin mà nhìn Lương Uẩn, lúc nãy hắn vẫn luôn dính bên người Lương Uẩn, chỉ lo vui vẻ, quên mất chuyện này.
Bọn em trai mỗi ngày hắn ở nhà nhìn không vừa mắt, thật ra lại là con ruột của hắn.
Chuyện này đối với Lục Trạch “17 tuổi” mà nói, bản thân vẫn là một thanh niên không có kinh nghiệm gì, đùng một phát phải làm ba ba, thật là vừa kinh hoảng lại kinh hỉ!
Lương Uẩn cười hắn: “Tôi còn tưởng ngày mai cậu mới ý thức được việc này.”
Lục Trạch sao còn ngồi yên được, nhấc chân xuống giường, tay hấp tấp buộc lại đai lưng áo ngủ: “Vậy sao anh không nói sớm cho tôi biết một chút, tôi vui đến hồ đồ rồi, chưa từng cảm thấy đầu óc khó dùng đến vậy.”
“Tôi sợ cậu quá hưng phấn, đêm nay không ngủ được.” Lương Uẩn theo hắn xuống giường, hai chân còn chưa mang dép vào, đã bị Lục Trạch bế ngang lên.
Lục Trạch nói: “Tôi bế anh qua đó, cùng nhau xem cục cưng của chúng ta.”
Lương Uẩn tự nhiên câu lấy cổ hắn, cười nói: “Được.”
……
Bọn bé con đã sớm đi ngủ rồi, lúc đi vào phòng, chỉ mở đèn ngủ vàng nhạt.
Lục Trạch đứng bên giường em bé, tay dựa vào thanh vịn giường, cúi người, cẩn thận quan sát con mình, sau một lúc lâu, hắn quay đầu nói với Lương Uẩn: “Bọn chúng thật đáng yêu.”
Lương Uẩn cười cười, cậu cảm thấy Lục Trạch đêm nay cũng rất đáng yêu.
Trong mắt thiếu niên như lóe cả Ngân Hà, thời điểm nhìn mình vô cùng trong trẻo mà ôn nhu.
Lục Trạch nhẹ giọng nói: “Trước kia chỉ cảm thấy hai đứa nhỏ còn tạm được, bây giờ cảm thấy bọn chúng dễ thương muốn chết.”
Hắn nhịn không được đưa tay sờ sờ gương mặt ú nu của bọn nhỏ, lại sờ sờ tay nhỏ mum múp thịt. Khi hắn còn muốn sờ sờ gót chân thịt thịt của bọn nhỏ, bị Lương Uẩn cầm tay lại.
Lương Uẩn dựa sát vào hắn nhẹ giọng nói: “Đừng gãi chân bọn nhỏ, sẽ tỉnh lại đó.”
“Trẻ con cũng sợ nhột?”
Lương Uẩn gật gật đầu: “Ban ngày cậu có thể thử lại, bây giờ chọc bọn chúng tỉnh lại, tôi sẽ không dỗ giúp cậu đâu.”
Trên mặt Lục Trạch hiện lên vẻ cẩn thận, lặng lẽ rụt ngón tay lại, lại cảm thấy chưa đủ, còn giúp bọn nhỏ kéo kéo chăn lên, đắp kín chút nữa.
Cho đến khi ra khỏi phòng, mới dám thở mạnh một hơi.
Lục Trạch ôm Lương Uẩn đi trên hành lang dài yên tĩnh, đôi mắt hắn nhìn về phía trước, nhưng trong lòng vẫn không quá bình tĩnh.
“Trước đây tôi với anh làm sao quen nhau?”
Lương Uẩn nói: “Là có người giới thiệu.”
“Vậy trước đó anh nói trước khi cưới bị chồng… là tôi?” Lục Trạch nhìn không được nhìn cậu.
Lương Uẩn thở dài: “Nếu không còn ai đây?”
Lục Trạch nghe vậy nhếch môi cười: “Xin lỗi, nhưng nhất định là bởi vì anh quá đẹp, tôi nhịn không được.”
Lương Uẩn nói: “Vâng, cậu xấu xa nhất.”
“Xem ra anh có bất bình không nhỏ với “tôi” 27 tuổi?”
Lương Uẩn ngoan ngoãn dựa vào vai Lục Trạch, nhỏ giọng nói: “Cậu bận công tác nhiều, trước đây thật sự rất ít ở bên tôi.”
Lục Trạch nghe xong không hiểu sao cảm thấy áy náy, tuy rằng hắn không có những ký ức đó, những chỉ tưởng tượng một chút, liền vội vàng nói: “Thật xin lỗi…”
“Đây là lời xin lỗi thứ hai cậu nói đêm nay rồi.” Lương Uẩn sờ sờ khuôn mặt Lục Trạch, ánh mắt mê luyến nhìn hắn nói: “Cậu không cần vì chuyện thân bất do kỷ này mà xin lỗi, nếu không tôi cũng sẽ cảm thấy có lỗi.”
_____ Hoàn _____
Lúc đã biết sự thật thì t định đổi xưng hô thành anh – em vì thực chất Lương Uẩn nhỏ hơn Lục Trạch, nhưng mà nghĩ đến hiện tại Lục Trạch vẫn là thiếu niên 17 tuổi nên thôi bỏ đi.
Lúc t đọc truyện này (bản tiếng Trung) t đã bị cái plot làm té sml, nên t xin lan tỏa sự sml này đến quý vị.
Bản edit còn nhiều sạn, sẽ beta lại sau~
Hẹn gặp lại quý vị ở các truyện sau~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");