Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong phòng thí nghiệm sáng sủa rộng rãi, những thiết bị hiện đại to lớn gần như chiếm hết cả không gian, ở giữa là một chiếc bàn dài với nam nữ ngồi quanh.
Nổi bật nhất là một người đàn ông đeo kính không gọng đang lật xem báo cáo không hề chớp mắt, dáng dấp cao ngạo, vẻ mặt bình tĩnh nhưng vẫn không thể che giấu niềm ham mê lộ ra nơi đầu mày cuối mắt.
Từ khi nghiên cứu vượt khỏi tầm kiểm soát, đây là lần thứ bốn mươi tám bọn họ thu được kết quả từ dữ liệu thực nghiệm.
Những người còn lại đều mang vẻ bồn chồn lo lắng, không hẹn mà cùng lén nhìn sắc mặt người đàn ông.
"Thưa thầy, có cần báo những người khác chờ ở phòng họp không ạ?" Một cô gái trẻ dè dặt hỏi.
Khấu Tư Niên nâng mắt lên từ báo cáo rồi ném một cái nhìn sắc bén như lưỡi dao về phía nghiên cứu sinh kia, lạnh lùng mở miệng: "Em chắc chắn thì cứ đi."
Cô gái lập tức im bặt, không nói thêm gì nữa mà cúi gằm đầu xuống giống như làm sai chuyện.
Mọi người đều biết rõ trên tờ báo cáo kia viết gì, nhưng mỗi khi Khấu Tư Niên lật sang trang thì lòng họ vẫn chùng xuống theo một phân.
Rốt cuộc người đàn ông cũng đọc xong trang cuối cùng, sau khi thả tài liệu xuống bàn thì dùng ngón trỏ khẽ đẩy gọng kính, giọng bình tĩnh đến mức lạnh băng như máy móc: "Thời gian rất gấp, chuẩn bị thực hiện thí nghiệm thứ bốn mươi chín."
Vừa dứt lời thì xa xa truyền đến tiếng nổ mạnh, bàn ghế theo đó mà khẽ khàng rung chuyển, ngay cả nước trong ly thủy tinh cũng dập dềnh. Bóng đèn sáng như ban ngày trên đỉnh đầu mọi người chập chờn hai lần rồi kêu tạch một tiếng, căn phòng lập tức chìm vào trong bóng tối.
Người trong phòng nhanh chóng phản ứng lại, tiếng chân ghế trượt trên mặt sàn vang lên liên tiếp, đã có hai người đi ra cửa, trong đó một người nôn nóng nói: "Không ổn! Tôi đi xem sao, không thể để mất điện!"
Cửa kính bị đẩy ra, chấn động cũng dừng lại sau khi bóng dáng hai người kia biến mất.
Trong phòng tối, Khấu Tư Niên chậm rãi đứng lên khỏi ghế dựa.
Cô gái trẻ vừa lên tiếng khi nãy giờ cũng đã miễn cưỡng ổn định lại tinh thần sau sự hoảng loạn ngắn ngủi, nhưng giọng điệu vẫn gấp gáp và lo âu như cũ: "Thầy ơi sao đột ngột bị cắt điện thế ạ? Hôm qua em mới kiểm tra phòng phân phối điện, tất cả đều hoạt động bình thường."
Sẽ không có chuyện gì đâu... Cô tự an ủi mình. Hai đồng nghiệp đã đi kiểm tra tình hình, nếu có vấn đề thì cũng có thể khởi động nguồn điện dự phòng nhanh thôi.
Nhưng bên ngoài đã dần dần vang lên tiếng ầm ĩ, có nhiều người hoảng loạn vì cúp điện, hơn nữa có rất nhiều thiết bị cần điện để duy trì hoạt động, quá một phút thì sẽ...
Khấu Tư Niên gõ tay xuống mặt bàn, im lặng không nói gì.
Mọi chuyện không đơn giản như vậy.
***
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, đêm nay bóng tối dày đặc và lạnh lẽo quấn lấy người như một lớp hồ dán, đến cả thở cũng vô cùng khó khăn.
Chiếc Jeep chạy như bay trên đường, cảnh sắc hai bên lướt vụt qua như gió, tiếng động cơ vang vọng cả con phố. Ngược lại, hai người ngồi trong xe đã yên lặng rất lâu.
Hướng Gia Quân vẫn đang ôm lồng chuột, cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ với ánh mắt thẫn thờ và đôi môi mím chặt. Thêm hai phút trôi qua cậu mới mở miệng giữa tiếng động cơ xe đơn điệu, cố hết sức để kìm nén sự lo âu trong giọng nói của mình: "Thầy Hạ à, anh dừng xe lại đi, hai ta nói chuyện đã."
Người ngồi trước không để ý đến cậu mà vẫn tiếp tục lái xe, đôi tay đang nắm lấy vô lăng siết chặt đến mức nổi đầy gân xanh.
"Hạ Trầm." Giọng cậu trầm xuống, gọi cả họ lẫn tên.
Nửa khuôn mặt trong kính chiếu hậu lạnh lùng nghiêm nghị, không tức giận cũng không sợ hãi, giống như anh đã đè nén mọi cảm xúc mà một người nên có và chỉ chừa lại những đường nét vô cảm. Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Trầm.
"Em có thể nói luôn." Vẫn là Hạ Trầm không thể phớt lờ cậu, nhưng anh không hề có ý định dừng lại.
Hướng Gia Quân cắn chặt khớp hàm, cúi đầu nhìn con chuột nhỏ không còn hung dữ nằm trong lồng, "Chỉ có hai chúng mình quay lại là quá mạo hiểm, có thể chờ Trang Phàm tới mà."
Người đàn ông không trả lời cậu.
Đương nhiên cậu biết là Hạ Trầm sẽ không đồng ý bởi vì thời gian không còn nhiều, thế nhưng nhìn bộ dạng mất kiểm soát của đối phương khiến lòng cậu không khỏi thấy bất lực.
Đúng vậy, chuột bạch nhỏ chết rồi. Điều này chứng tỏ vận mệnh của cậu sẽ nhanh chóng đi tới điểm cuối thôi.
Đoán trước được cái chết không hẳn là điều tốt, nhất là cách để ngăn cản nó lại quá hão huyền mờ mịt, giống như đi qua một chiếc cầu độc mộc bắc ngang vách núi hiểm trở vậy, không tránh khỏi khả năng sẽ rơi xuống mà tan xương nát thịt.
"Hạ Trầm, anh không cần phải như vậy." Hướng Gia Quân mệt mỏi nói.
Xe Jeep đột ngột phanh gấp, cậu luống cuống giơ tay chống lên lưng ghế phía trước khiến chiếc lồng trong lòng rơi xuống sàn ô tô.
"Hướng Gia Quân," Rốt cuộc trong giọng Hạ Trầm cũng mang chút cảm xúc, là sự giận dữ đang cố gắng kiềm chế, "câu vừa rồi của em là ý gì?"
Cậu ngồi lại tựa vào lưng ghế, lồng chuột rơi bên chân nhưng cậu chẳng còn hơi đâu mà nhặt nó lên.
"Ý trên mặt chữ, em cảm thấy anh như vậy không đáng." Cậu gần như bất chấp tất cả mà trả lời.
Mười phút trước, từ khi cậu phát hiện tim chuột không đập nữa thì thầy Hạ đã rơi vào trạng thái mất kiểm soát thế này. Anh chẳng nói chẳng rằng mà quay đầu xe rồi không ngừng tăng tốc phóng như điên trên đường lớn u tối không có một bóng người. Cậu biết anh đang chạy thi với thời gian, nhưng nếu có người khác ở đây chỉ sợ sẽ nghĩ rằng Hạ Trầm phát điên rồi, muốn lao xe xuống sông.
Thầy Hạ muốn lập tức dẫn cậu xông vào viện nghiên cứu để tìm huyết thanh cho virus.
Nhưng Hướng Gia Quân biết, chuyện này không khả thi.
Đến cả lối vào ở đâu bọn họ còn không biết, mà cho dù tìm được lối vào đi chăng nữa, viện nghiên cứu nhiều người như vậy, người ngoài xâm phạm như họ thì có lợi thế gì để đổi được huyết thanh?
Hướng Gia Quân hít sâu một hơi. May mắn là cậu và Hạ Trầm quen biết nhau chưa lâu, muốn ngăn tổn thương vẫn còn kịp.
"Không đáng?" Hạ Trầm lặp lại lời cậu nói, tức đến bật cười, "Em không muốn sống nữa?"
Dường như không khí trong xe ngày càng loãng, cậu cảm thấy như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ họng, dưỡng khí trong phổi bị rút cạn từng chút một.
Hướng Gia Quân không muốn mình ngạt thở nên mở cửa xe bước xuống.
Chiếc Jeep vừa vặn dừng ở một đầu hẻm, bóng tối khiến con hẻm trông như một hang động sâu thẳm, hút hết thảy mọi thứ rồi cắn nuốt không dư lại chút gì.
Mệt mỏi quá.
Trong giây phút này, Hướng Gia Quân chỉ cảm thấy tất cả mỏi mệt bị bỏ qua mấy ngày hôm nay đè nặng lên người cậu, ép đến mức cậu chỉ muốn cuộn tròn lại.
Kể từ khi ba mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ, đối với cậu mà nói sống sót trở thành một việc rất khó khăn, phải dốc hết sức lực mới có thể làm cho bản thân giống một người bình thường, đến khi cậu vất vả lắm mới tạo dựng được một cuộc sống yên ổn thì tận thế lại tới.
Thật ra cậu vốn không khát vọng được sống đến thế, có lẽ cậu nên cùng ra đi trong vụ tai nạn thời thơ ấu mới phải.
Đôi chân cậu vô thức hướng tới con hẻm hẹp dài, đi vào trong bóng tối.
Phía sau vang lên tiếng mở cửa ô tô rồi đến tiếng bước chân vội vã, không quá hai giây, cánh tay Hướng Gia Quân đã bị tóm chặt lấy. Cậu bị ép dừng bước, hơi thở gấp gáp sát gần trong gang tấc nhưng hai người đều không ai mở miệng.
Hướng Gia Quân nhắm mắt lại, khinh thường sự nhạy bén chẳng đúng lúc của mình, bởi vì cậu nhận ra sự yếu ớt mong manh từ tiếng thở dốc nặng nề kia.
Cánh tay bỗng bị siết chặt hơn, cậu bị kéo quay về đầu con hẻm, cơ thể bị đẩy mạnh vào tường nhưng sau gáy lại được bảo vệ bởi thứ gì đó ấm áp và mềm mại, cậu ngẩn ngơ một lát mới nghĩ ra được đó là tay thầy Hạ.
"Hướng Gia Quân, em gạt tôi." Ánh đèn xe ở cách đó không xa, gương mặt Hạ Trầm tranh tối tranh sáng, đôi mắt đen như đá obsidian của anh vừa lạnh lùng lại mang cả yếu mềm.
Cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi bèn gục đầu xuống, không dám đáp lại một lời nào, chỉ có thể im lặng nghe Hạ Trầm nói từng câu quở trách.
"Suốt quãng đường có phải em vốn dĩ không nghĩ đến chuyện tìm huyết thanh đúng không? Sống hay chết em không thèm để ý, bôn ba từ thành phố B đến tận đây cũng chỉ vì theo tôi, vì cho tôi hi vọng, có đúng không?" Hạ Trầm gắng cho giọng mình không run rẩy, thế nhưng sự thật đổ ập xuống vẫn làm cho anh không chịu nổi.
Hướng Gia Quân vẫn lặng yên không nói.
Hạ Trầm không nhận được câu trả lời, lửa giận đốt cháy đầu óc anh, giọng điệu nặng nề hơn rất nhiều: "Tôi không cần thứ lừa dối thiện chí của em! Em nghĩ là mình đang bảo vệ tôi à? Tôi có khả năng chịu trách nhiệm với bất cứ quyết định nào mà tôi đã đưa ra vì bản thân và vì cả người khác, quyết định của tôi là cùng em giải quyết thứ bệnh chết tiệt này. Ngay cả em, em không có quyền gạt tôi! Hay là em nghĩ tất cả chuyện này đều là một trò chơi, đến cả việc sống chết của mình cũng không cần quan tâm?"
Sống mũi cậu chua xót.
Không phải, cậu không xem mọi chuyện như cuộc chơi, chỉ là cậu... chưa bao giờ dám nghĩ đến một cái kết có hậu.
Nếu thầy Hạ muốn đi tìm huyết thanh, vậy thì cậu sẽ đi. Nếu giữa đường thầy Hạ đổi ý, cậu cũng sẽ theo anh đi làm chuyện khác mà anh muốn.
Dù sao cậu sống hơn hai mươi năm trên đời, phần lớn thời gian đều lẻ loi một mình, không tìm thấy ý nghĩa để bản thân tồn tại. Sự xuất hiện của Hạ Trầm đã lấp đầy khoảng trống trong đời cậu, cậu nên cảm thấy thỏa mãn rồi.
Một người lúc nào cũng được chăng hay chớ, cho dù tận thế có xảy đến thì sẽ thay đổi nhiều đến nhường nào chứ?
"Em chưa từng coi những chuyện đã trải qua cùng anh là trò chơi." Hướng Gia Quân nhỏ giọng cãi lại.