Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Derrick và nhóm của anh tập trung tại căn cứ của họ ở Tijuana, Mexico, nhìn vào bản đồ Mexico để thảo luận.
"Các cậu nghĩ điểm đến tiếp theo của anh ta sẽ là đâu?"
"Mexico quá lớn, tôi nghĩ chúng ta phải làm rõ mục đích của anh ta trước đã."
Đặc vụ Mason to con nhíu mày, "Dựa trên việc anh ta xuất hiện lần cuối ở Tijuana, nếu điểm đến cuối cùng của anh ta là Nga, anh ta có thể xuất phát từ bờ biển bất cứ lúc nào. Chúng ta cần giám sát các cảng."
Đặc vụ Johnson lớn tuổi hơn cũng nói, "Nhưng tôi nghĩ anh ta sẽ không hành động ngay lập tức mà sẽ tìm một nơi để ẩn náu trước. Nếu đúng như vậy, tôi nghi ngờ anh ta sẽ trốn ở Mexicali, nơi có rất đông người Hoa sinh sống. Anh ta đã mang theo cô gái Trung Quốc kia suốt thời gian qua, nên khả năng cao là anh ta sẽ chọn ẩn náu ở đó."
Derrick nhìn vào hai địa điểm trên bản đồ. Đây là lần đầu tiên anh ta giữ vị trí trưởng nhóm hành động, nên kinh nghiệm không phải quá phong phú. Nhưng anh tin rằng mình giỏi hơn Dominick Sky, người đã bị Phoenix vượt mặt trước đây, vì vậy anh có chút ngập ngừng, "Nếu vậy, chúng ta chia làm hai nhóm. Nhóm A đến ngay các cảng gần đây, nhóm B lập tức tới Mexicali để tìm dấu vết của hai người đó."
*
Ở phía bên kia, tại Thượng Hải.
Châu Tú Lệ quay đầu nhìn Trương Hiểu Hy vừa rời khỏi đồn cảnh sát trong trạng thái mơ hồ. Không hiểu vì sao, bà đột nhiên hỏi, "Hiểu Hy...Giai Giai có từng kể với cháu về cha của con bé không?"
Trương Hiểu Hy không hiểu tại sao Châu Tú Lệ lại nhắc đến cha của Lộ Giai vào lúc này, nhất là khi ông ấy chưa từng xuất hiện từ trước đến giờ. Nhưng vì bà ấy đã hỏi, cô trả lời thật thà.
"Giai Giai ít khi nhắc đến, nhưng trước đây, khi chúng cháu chuẩn bị đi du lịch đến Mỹ, cháu có nghe loáng thoáng cậu ấy vui mừng nói một câu... "Biết đâu có thể tìm thấy cha mình"."
Nói đến đây, Trương Hiểu Hy tạm dừng lại. Cô nhận ra sắc mặt Châu Tú Lệ vốn đã không tốt lại trở nên tồi tệ hơn.
"Nhưng... cụ thể vì sao cậu ấy lại nói thế, cháu không dám hỏi."
Châu Tú Lệ không nhịn được mà thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt. Cuối cùng, bà nhắm mắt lại, cay đắng che miệng bật khóc.
"Đúng là lỗi của dì. Dì không nên nói dối để lừa con bé, nếu không, nó sẽ không có nỗi ám ảnh sâu đậm với nơi đó đến thế, đến mức dù cô đơn một mình, nó vẫn nhất quyết phải đi..."
*
Lộ Giai thoáng sững sờ khi nghe Phoenix nói vậy, sau đó vì giận quá mà bật cười.
"Anh đang nói cái quái gì thế? Rõ ràng là anh lừa tôi trước!"
Phoenix không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, vẫn như khi họ mới gặp nhau lần đầu, anh lạnh lùng nói tiếp, "Nếu bạn trai của em, Laolu, mất tích ở Mỹ, có hai khả năng: Thứ nhất, anh ta đã lặng lẽ định cư ở đây và không muốn liên lạc với em. Thứ hai, với tỷ lệ tội phạm ở Mỹ, rất có thể anh ta đã chết ở một góc khuất nào đó mà danh tính cũng không thể xác định được."
Lộ Giai không ngờ anh vẫn còn bận tâm đến chuyện của lão Lộ. Nghe những lời đó, cô vừa giận dữ vừa hoang mang, "...Đừng nói nữa."
"Dù là khả năng nào, tôi nghĩ em không cần phải mất công tìm kiếm dấu vết của anh ta, đó là việc làm vô ích."
"...Đủ rồi!"
"Tôi biết chuyện này khó chấp nhận với em, nhưng..."
"Anh có vấn đề gì à?!"
Lộ Giai bất ngờ lao tới nắm chặt cổ áo của anh ta mà hét lên, "What"s wrong with you?" Phoenix chỉ yên lặng quan sát cô bằng đôi mắt xám xanh.
"Bình tĩnh đi, Lộ, tôi chỉ đang trình bày sự thật thôi, không có ý gì khác."
Cô thở sâu, khi nhận ra mình vừa làm gì liền buông cổ áo anh ra, ngồi trở lại chỗ của mình, hai tay ôm đầu, thở gấp trong vô vọng.
Lộ Giai biết Phoenix nói đúng, nhưng điều đó không có nghĩa cô có thể bình tĩnh và kiềm chế khi bàn luận về sự sống chết của cha mình. Dù là khả năng nào, cô trong tình trạng lo lắng và sợ hãi hiện tại đều không thể chịu đựng được.
Thực ra, cô rất muốn quát Caspar Phoenix thật to, nhưng Lộ Giai hiểu đây không phải lúc để xung đột. Phoenix vẫn đang đánh lạc hướng câu chuyện nên mới bất ngờ chuyển đề tài sang lão Lộ.
Nhưng tại sao?
Tại sao anh ta lại quan tâm đến lão Lộ đến vậy?
Phải chăng...
Nghĩ đến đây, Lộ Giai cố gắng bình tĩnh lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn chăm chú vào Phoenix, vừa nói, vừa cố tình quan sát nét mặt của anh ta.
"Ông ấy là người rất rất quan trọng với tôi. Thật sự xin anh... đừng nói thêm gì nữa."
"......"
Nhưng Phoenix chỉ siết chặt quai hàm, còn những biểu cảm khác, Lộ Giai không thể nhìn rõ.
Cô không nản lòng mà tiếp tục thăm dò.
"Nếu anh không muốn nói cho tôi biết sẽ đưa tôi đến đại sứ quán nào thì tôi cũng sẽ không hỏi nữa."
"Dù sao chúng ta cũng chẳng là gì với nhau. Nếu tôi thực sự bị họ bắt, đúng là tôi có thể tiết lộ nơi anh định đến."
"Anh chọn bảo vệ bản thân, điều đó tôi có thể hiểu được."
Lộ Giai nói liền mạch nhiều câu. Trong lúc nói, cô cố tình bộc lộ sự mệt mỏi, kiệt quệ và tủi thân. Cô không cần phải diễn, vì cô thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.
Nghĩ đến đây, cô quay lại, ngước nhìn gã đàn ông trước mặt. Trong lúc cô lo lắng về tương lai vô định của mình và sự sống chết chưa rõ của cha mình, nước mắt tự nhiên lăn dài, không cần giả vờ, đó là cảm xúc chân thật nhất của cô.
"Chỉ là, chỉ là nếu tôi thực sự chết, sau khi anh thoát thân, xin anh hãy tìm cách báo cho bạn bè và mẹ tôi. Tôi thực sự...thực sự rất yêu họ."
Nghĩ đến điều này, Lộ Giai khóc càng thương tâm. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Phoenix, các ngón tay cố ý quấn quanh tay anh, mắt mở to nhìn anh.
"......"
Phoenix bên cạnh đột nhiên thở dài một hơi, sau đó Lộ Giai cảm thấy anh ta rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của cô. Tiếp theo, dường như có một âm thanh va chạm nhẹ vang lên bên tai.
Âm thanh ma sát của bề mặt nhựa, sau đó là tiếng va chạm nhẹ. Lộ Giai không kìm được mà mở đôi mắt ngấn lệ nhìn qua, chỉ thấy hộp thuốc lá vốn được đặt ngay ngắn trong khe hở giờ nghiêng lệch. Ngẩng đầu lên, cô thấy trong miệng Phoenix không biết từ khi nào đã có một điếu thuốc.
Bật lửa rõ ràng vẫn còn trong hộp, nhưng anh không châm lửa, chỉ bực bội rít một hơi dài qua điếu thuốc chưa châm, rồi nâng cánh tay vuốt mái tóc dài ra sau.
"...Costa Rica."
"...Gì cơ?"
Lộ Giai cau mày, đôi mắt đẫm lệ, ngơ ngác nhìn anh.
"Tôi sẽ đưa em đến đại sứ quán Trung Quốc ở Costa Rica. Vì Mexico không an toàn, đây là đại sứ quán gần chúng ta nhất."
"Costa Rica?"
Đúng vậy, Lộ Gia cố lục lọi ký ức của mình, mơ hồ nhớ rằng vài quốc gia ở Trung Mỹ không có quan hệ ngoại giao với Trung Quốc. Nhưng Costa Rica... nói thật, nếu không phải cô học địa lý, có lẽ cô cũng không biết quốc gia này nằm ở đâu.
Dựa vào bản đồ thế giới mà cô ghi nhớ trong đầu, Lộ Giai ước tính nơi đó cách vị trí hiện tại của họ ít nhất là 3.000 km!
...Điên rồi, thật sự điên rồi!
Không có gì lạ khi Phoenix không muốn nói với cô, vì Lộ Giai thật sự nghi ngờ liệu anh có thể đưa cô đến đó hay không. Nếu là cô của mười phút trước, có lẽ cô sẽ cãi nhau kịch liệt với gã đàn ông khốn kiếp này.
Nhưng... chờ đã!
"Sao anh biết —"
Những quốc gia nào có đại sứ quán Trung Quốc?
Nhận ra mình vừa hỏi một câu không nên hỏi, Lộ Giai vội ngậm miệng, hoảng sợ nhìn anh.
Đúng vậy, một người Mỹ bình thường làm sao biết được đại sứ quán Trung Quốc nằm ở đâu? Ngay cả cô cũng chỉ tìm hiểu qua mạng vì lo sợ có chuyện xảy ra khi đi du lịch.
Vậy tại sao Phoenix lại biết?
Câu trả lời rất rõ ràng.
Mục tiêu của anh ta chưa bao giờ là Nga, mà là... quốc gia của Lộ Giai.
Cụ thể là —Trung Quốc!
Cô choáng váng trong chốc lát.
Lộ Giai thật sự muốn biết thêm nhiều bí mật từ Phoenix, nhưng điều kiện tiên quyết là không được để anh ta nghi ngờ.
Trước đây mọi chuyện chỉ là trò chơi nhỏ, nhưng bây giờ...đây liên quan đến lộ trình chạy trốn của Phoenix. Thật khó nói liệu anh ta có giết cô diệt khẩu sau khi biết cô đã phát hiện ra điều này hay không.
Do đó Lộ Giai cố gắng giấu đi sự kinh ngạc và hoảng loạn trong lòng. Sau khi điều chỉnh hơi thở, cô đổi chủ đề để che giấu, "Sao anh biết Costa Rica an toàn? Đường đi xa như vậy, liệu chúng ta có gặp chuyện gì không?"
Nhưng Phoenix dường như nhận ra điều gì đó, cúi đầu xuống, không trả lời thẳng câu hỏi của cô mà hờ hững liếc nhìn Lộ Giai, hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi, "...Em đã đoán ra?"
"Gì cơ... đoán ra cái gì?"
Lộ Giai vừa giả vờ như không có chuyện gì, vừa lặng lẽ đặt tay lên tay nắm cửa phía sau, bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô đập loạn xạ, sẵn sàng bỏ trốn ngay lập tức nếu tình hình trở nên tồi tệ.
Phoenix nhếch môi, đôi mắt sâu thẳm như kẻ săn mồi tham lam quan sát nét mặt căng thẳng của Lộ Giai. Cuối cùng, anh chỉ hừ nhẹ qua điếu thuốc, rồi khởi động động cơ, "Yên tâm đi, tôi không vô dụng thế đâu."
"Sẵn sàng xuất phát."
*
Phoenix lái xe hướng về phía Nam, có lẽ vì chiếc xe này là một xe chở thực phẩm nên hầu như không gặp vấn đề gì trên đường.
Khi họ rời khỏi khu cắm trại đã gần trưa, sau sáu tiếng lái xe, trời bắt đầu tối dần. Phoenix tiếp tục lái thêm hơn một tiếng nữa, đến gần ranh giới giữa Baja California Sur và Baja California, tức là giữa bán đảo này, Phoenix lái theo biển chỉ dẫn đến một thị trấn nhỏ gần đó.
Đây không phải là một thành phố lớn, vì họ cần tránh sự chú ý nên Phoenix lái lòng vòng một hồi, cuối cùng tìm được một nhà nghỉ nhỏ tạm ổn.
Tất nhiên, nơi này cũng không có camera giám sát.
Rất tốt.
Thời tiết ở đây không tốt hơn so với vùng sa mạc Nevada trước đó là mấy. Dù là bán đảo, ba mặt giáp biển, nhưng khí hậu vẫn vô cùng nóng bức.
Lộ Giai trong hai ngày qua chỉ dùng nước để lau qua người một cách vội vàng, lúc này cô cảm thấy mình sắp bốc mùi đến nơi rồi.
Sau những ngày lang bạt trên đường, yêu cầu của Lộ Gia thật sự không cao, chỉ cần có thể tắm là đủ.
Tuy nhiên, khi cô theo Phoenix xuống xe, chuẩn bị nhận phòng trong nhà nghỉ này, đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.
Liệu cô có phải lại ở chung phòng với Phoenix lần nữa không?
Bất chợt, trong đầu Lộ Giai hiện lên một loạt hình ảnh mờ mịt, ẩm ướt và nóng bỏng: bàn tay siết chặt dần, những nụ hôn triền miên không dứt, và... hơi thở nóng bỏng của anh, lúc này vô cùng rõ ràng trong tâm trí cô.
Nghĩ đến đây, Lộ Giai vội túm lấy tay Phoenix. Khi thấy ánh mắt nghi ngờ của anh, mặt cô đỏ bừng lên, lúng túng nói, "Chờ một chút, anh...anh có thể đặt hai phòng được không?"
Tiền trong tay Phoenix tuy là đô la Mỹ, nhưng với tư cách là nước láng giềng và sự phổ biến của đồng đô la, nơi này cũng chấp nhận đô la Mỹ. Anh chắc chắn không thiếu tiền để đặt thêm một phòng.
Để phòng khi anh ta không đồng ý, Lộ Giai lại bồi thêm một lời nói dối, "Anh biết đấy, tôi có bạn trai rồi, trước đây không còn cách nào khác thì không sao, nhưng bây giờ...tôi nghĩ chúng ta vẫn nên chú ý một chút."
Phoenix thoáng ngạc nhiên, rồi nét mặt giãn ra, nụ cười giả tạo không chạm đến đáy mắt, "Tất nhiên là được."
Lộ Giai ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô cũng mỉm cười, "Thế thì tốt quá..."
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Phoenix lại tiếp lời, "Nếu em không sợ bị cạy cửa ban đêm."
"......"
Lộ Gia chết lặng, ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ mặt hoảng hốt.
Bị cạy cửa?!
Đúng rồi, cô có nghe nói Mexico không an toàn lắm...Vì vậy, Lộ Giai chưa bao giờ nghĩ đến việc đến đây du lịch.
Có lẽ thấy được vẻ mặt lúc này của cô, ánh mắt Phoenix cuối cùng cũng mang theo một chút ý cười. Anh tranh thủ lúc cô đang bối rối, kéo cô vào lòng mình, cùng cô tiến về phía quầy lễ tân của nhà trọ. Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô bằng giọng khàn khàn trầm ấm.
"Chào mừng đến Mexico."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");