Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tôi không đồng ý.”
Tùy Hoằng liếc mắt nhìn Trì Tấn rồi nhíu chặt mày, anh ta hạ giọng nói: “Trì Tấn, cậu nghĩ cho kỹ rồi hẵng lên tiếng.”
Trì Tấn không cãi lại Tùy Hoằng mà đi thẳng tới trước mặt Tạ Lam Sơn, sau đó đột nhiên túm lấy cổ tay Tạ Lam Sơn, ánh mắt sáng quắc ghé lại gần mặt anh: “Gã tới tìm anh, anh lại một lần nữa không hề bị thương, có đúng không?”
Tạ Lam Sơn biết Trì Tấn đang muốn hỏi gì, anh im lặng một lát rồi nói sự thật: “Gã đánh tôi ngất xỉu xong thì bỏ đi.”
Trì Tấn áp sát lại từng bước, tiếp tục hỏi không thèm nể nang: “Thế tức là lần này Mục Côn tới tìm anh chỉ là muốn hẹn anh uống trà ôn chuyện à?”
Thoạt nhìn thì đúng là có ý như thế, Tạ Lam Sơn không có lời nào phản bác.
“Ha!” Trì Tấn cười lạnh, “Mục Côn khách sáo với anh gớm nhỉ! Anh có biết đã vì vây bắt tên trùm buôn thuốc phiện lớn nhất Đông Nam Á này, có bao nhiêu chiến hữu người này ngã xuống người kia lại đứng dậy và hi sinh trong tay gã không? Tại sao gã lại chỉ khách sáo với một mình anh như thế?”
Tạ Lam Sơn vẫn không lên tiếng, anh muốn rút tay mình khỏi tay Trì Tấn nhưng lại bị cậu ta dồn sức nắm chặt hơn.
“Đúng là tay của công tử bột!” Trì Tấn gào lên rồi hướng ánh nhìn của mọi người về phía cánh tay của Tạ Lam Sơn. Cánh tay này hoàn toàn không có bất cứ tì vết nào, làn da trắng trẻo mịn màng, đốt ngón tay mảnh mai thanh tú, dù sao thì cũng hết bảy mươi phần trăm không giống tay đàn ông, và trăm phần trăm không giống tay của một cảnh sát truy quét tội phạm ma t úy.
Trì Tấn tiếp tục hỏi dồn: “Đừng nói trên tay anh không có sẹo, chẳng nhẽ trên người anh cũng không có vết sẹo nào hay sao? Một cảnh sát phòng chống ma t úy nằm vùng sáu năm trời lại không có bất cứ tổn thương gì trên người, anh có cho tôi một lời giải thích hợp lý được không.”
Tạ Lam Sơn cảm thấy cổ họng khó chịu như bị người ta bóp chặt, anh th ở dốc một hồi, sau đó mới lên tiếng: “Tôi không việc gì phải giải thích cho cậu.”
Tùy Hoằng là người biết rõ nhất lý do của việc không có sẹo nhưng lại không thể tự nói với thành viên đội mình, càng không thể nói cho Tạ Lam Sơn hiện tại. Anh ta vừa hối hận vừa đau lòng, sau khi ho khan dữ dội mấy tiếng mới lạnh lùng cắt lời: “Trì Tấn, đủ rồi.”
Trì Tấn vẫn không chịu bỏ qua, cậu ta hếch đầu quát lên với Lăng Vân đứng bên cạnh: “Lăng Vân, vạch chân cậu ra!”
Lăng Vân do dự nhìn trái nhìn phải một lúc, cuối cùng vẫn xắn ống quần lên, để lộ ra một vết sẹo nhìn mà ghê người trên bắp chân bên trái.
“Vì để vây bắt một tên buôn ma t úy dưới quyền Mục Côn, chúng tôi đã mai phục cả đêm trong nước ngập bùn lầy vì mưa bão! Cái chân này của Lăng Vân bị thương trong nhiệm vụ tập kích, cuối cùng toàn bộ vết thương cũng bị ngâm nước loét hết cả ra, buộc phải khoét đi một mảng thịt. Ở đây mỗi người mỗi ngày đều đang liều mạng, có ai không phải chịu tổn thương? Nhưng tại sao chỉ riêng anh lại không có vết sẹo nào trên người?”
Lăng Vân hạ ống quần xuống, nhìn thấy sắc mặt khó xử của đội trưởng thì vội khuyên đội phó của mình: “Trì Tấn… anh đừng nói…”
Nhưng Trì Tấn đã quá tức giận, không những Lăng Vân không khuyên được mà Tùy Hoằng nói chưa chắc đã chịu nghe. Ngay trước mặt các thành viên Lam Hồ trong phòng, cậu ta hung dữ nhìn chằm chằm Tạ Lam Sơn: “Nếu Mục Côn lại tới tìm anh, anh nên nhào lên, cấu xé như con sói, dù phải liều mạng cũng phải bắt gã quy án! Tại sao anh lại dễ dàng để gã chạy? Vì anh chính là phản đồ giữa đội ngũ của chúng ta!”
Sắc mặt Tùy Hoằng xanh mét, nhanh chóng đi tới trước mặt Trì Tấn.
Trì Tấn ngẩng đầu nói với Tùy Hoằng: “Đội trưởng, nếu để anh ta về đơn vị, tôi sẽ là người đầu tiên không phục…”
Còn chưa nói xong, Tùy Hoằng đã vung tay lên tát một phát vào mặt Trì Tấn.
Không chỉ mình Trì Tấn bị đánh cho ngu người mà Tạ Lam Sơn cũng giật mình, nỗi chua xót vô hạn lên men trong lòng, anh gian nan mấp máy môi cười nói với Tùy Hoằng: “Chúng ta là công an, không nhất thiết phải vào sinh ra tử vì trách nhiệm với quốc gia và chính nghĩa, nhưng có thể bảo vệ một thành phố, che chở người dân ở đó cũng đã rất tốt rồi.”
Không muốn đội ngũ mà mình dành tình cảm chân thành này nảy sinh xung đột, anh quay đầu bước đi, nhưng lúc tới cửa thì dừng lại. Tạ Lam Sơn quay đầu đứng đó, chào Tùy Hoằng theo nghi thức quân đội, mắt anh nóng lên, giọng cũng nghẹn ngào: “Nhưng Lam Hồ mãi mãi là nhà của em, anh mãi mãi là đội trưởng của em.”
Tạ Lam Sơn nói xong thì thật sự ra khỏi cửa, anh nâng tay lau mắt, hít sâu một hơi để ổn định lại tâm trạng của mình.
Năm đó đi theo Tùy Hoằng tới đây, anh đã từng tưởng tượng bản thân có thể bảo vệ quốc gia, tung hoành ngang dọc ở nơi này, vậy nên đi đến đâu là nhớ tới đó, vòng từ tầng trên xuống tầng dưới hết một lượt. Anh nhớ rõ tòa nhà này mới xây không lâu trước khi đi nằm vùng, thoáng cái chín năm đã trôi qua, nhưng rất nhiều nơi vẫn nguyên như cũ.
Cứ rẽ rồi lại cua là đến ngay phòng tài liệu hồi trước. Phòng tài liệu kiểm soát ra vào bằng dấu vân tay, bên trong cũng không có tài liệu quan trọng nào. Tạ Lam Sơn từng tới đây lấy tài liệu, khi đó có ông cảnh sát già tiếp đón anh, vì không biết anh sắp phải đi Tam Giác Vàng nằm vùng, còn tưởng sau này anh sẽ làm việc ở đây nên đã lưu vân tay vào cho anh. Chuyện này đến Tùy Hoằng cũng không biết, còn vị cảnh sát già kia e là đã về hưu rồi.
Suy tư một lát, Tạ Lam Sơn đứng trước phòng tài liệu rồi đặt ngón cái lên khóa vân tay, nhưng vừa không bất ngờ cũng rất bất ngờ, vậy mà cửa lại không mở.
Tùy Hoằng cẩn thận đến mấy cũng sẽ có sai sót, anh ta đã thay thế toàn bộ thông tin cá nhân của anh, chỉ bỏ sót đúng căn phòng đựng tài liệu bé nhỏ này.
Không phải Tạ Lam Sơn chưa nghĩ đến chuyện này nhưng lại không bằng lòng tin tưởng, anh tự viện cái cớ cho mình rằng “có lẽ dữ liệu đã được reset”, sau đó chợt nghe thấy tiếng mắng mỏ sau lưng: “Tạ Lam Sơn, anh ở đây làm gì?”
Quay đầu thì lại là oan gia ngõ hẹp, hóa ra là Trì Tấn.
Trì Tấn vừa mới bị đội trưởng của mình ban cho một cái tát, đang lúc lửa giận cháy phừng phừng trong lòng không chỗ nào xả ra, cậu ta vừa thấy Tạ Lam Sơn là tức tối, ép khỏi không nể nang: “Anh đang lén lút làm gì đấy hả?”
Tạ Lam Sơn không muốn nổ thêm xung đột với người này nữa, anh quay người định đi, không ngờ đường đi lại bị Trì Tấn ngăn chặn.
Không nói một chữ, Tạ Lam Sơn vẫn cố chấp muốn vượt qua, Trì Tấn bèn bất chấp vung nắm đấm tới.
Trì Tấn ra tay là vì bốc đồng, nhưng cậu ta đoán kỹ năng của mình có thể khiến Tạ Lam Sơn phải chịu thiệt nên cũng không tất tay tấn công vào chỗ trí mạng. Ai ngờ Tạ Lam Sơn lại ăn miếng trả miếng, thậm chí còn đáp trả hung ác hơn, bản thân cậu ta tung một đòn công kích vô ý nhưng lại bị người kia túm được cánh tay, sau đó bẻ quặt khớp tay và đè lên tường.
Trì Tấn nhịn đau hừ một tiếng, còn định thoát ra nhưng không ngờ Tạ Lam Sơn ra tay không hề khách sáo, cậu ta không thể nhúc nhích nổi.
Tạ Lam Sơn lấy cơ thể mình kẹp chặt cánh tay cậu ta, sau đó lại gập khớp ngón tay như tra tấn, anh ghé vào tai cậu ta rồi thấp giọng nói: “Tôi nhịn cậu lâu lắm rồi đấy.”
“Hừ…” Đội phó Trì không chịu khuất phục, cậu ta căng khớp xương, cắn chặt răng không nhả một chữ.
Tạ Lam Sơn chừa ra một tay nhấn chặt gáy Trì Tấn, sau đó tiếp tục lạnh lùng nói thêm một câu vào tai cậu ta: “Đừng có chọc vào tôi nữa, nghe rõ chưa?”
Cổ bị đè cực kỳ khó chịu, Trì Tấn giãy giụa muốn ngẩng đầu, nhưng khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Tạ Lam Sơn thì lại ngẩn ra. Cậu ta đã hoảng sợ trước ánh nhìn của người đàn ông này.
Thực ra thời gian bọn họ ở chung với nhau chẳng có bao lâu, hai người tiếp xúc được đôi ba lần trong lúc Tạ Lam Sơn nằm vùng, khi về đơn vị thì chạm mặt hai ba lần nữa. Tạ Lam Sơn trong miệng Tùy Hoằng là người dịu dàng, kiên nhẫn, khoan dung, bác ái, Trì Tấn không nhận thức sâu về chuyện này và cũng chẳng hề muốn trải nghiệm, nhưng đánh giá từ khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi kia, cậu ta biết người này vừa kiên định vừa nhẫn nại.
Nhưng ánh mắt Tạ Lam Sơn trước mặt này lại vô cùng u ám và điên cuồng, thậm chí cậu ta còn cảm thấy bên trong có thứ gì đó đáng sợ đang sắp phá kén lao ra.
“Đừng chọc vào tôi nữa, nghe có hiểu không?” Lặp lại câu hỏi lần nữa, Tạ Lam Sơn vẫn không buông tay, như thể khăng khăng chờ bằng được đáp án làm mình hài lòng. Anh dồn thêm sức vào gáy Trì Tấn, mạnh mẽ ép cậu ta gật đầu.
Trước khi những sĩ quan cảnh sát khác nghe thấy tiếng và đi tới, Tạ Lam Sơn đã buông Trì Tấn vẫn đang kinh hãi bàng hoàng ra, anh chỉnh lại áo của mình, sau đó sảng khoái rời đi.