Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Triển Khiếu bất đắc dĩ, Triệu Bằng Tuyên thì chỉ biết im lặng, bởi mọi người đang đắm chìm trong cách không tin tức, Triển Khiếu đẩy hắn một phen:”Cậu phát ngốc cái gì?!” Triệu Bằng Tuyển chỉ vào ảnh chụp cùng với hài tử nhỏ giọng hỏi hắn:”Này là con của Tần Thiệu? Là con của cậu ấy cùng…..Đoàn nhị thiếu gia sinh?” Triển Khiếu nhìn hắn định đợi câu trả lời thì Triệu Bằng Tuyển liền tiếp:”Hài tử chắc chắn rất lợi hại!Do tổ hợp cường cường sinh ra, tương lai ắt hẳn không phải người bình thường đâu!” Triển Khiếu hết chỗ nói rồi, chả hiểu đây là cái tư duy gì! Không lẽ tên kia không nghe hắn hỏi là hài tử này là do hai nam nhân sinh ra hay sao! tên hỗn đản này chỉ quan tâm đến hài tử!!!
Tần Thiệu nghe không lọt mấy lời bọn họ hai người trêu chọc. Tâm hắn đang như nồi chảo lăn đâu. Một lát sau, có tiếng điện thoại, hắn nhanh chóng cầm tiếp, nhưng là Đoàn Huyên nên thanh âm vội vàng dịu đi:”…… Ngữ Đường, cậu tỉnh rồi?” Đoàn Huyên thanh âm có một chút cay nghiệt:”Ấu Đường đâu?” Tần Thiệu hạ xuống một tông:”Tớ sẽ cố tìm ra, cậu đừng vội.” Đoàn Huyên cười nhạo:”Yên tâm đi, tớ sẽ không nóng nảy.” Tần Thiệu không biết nói cái gì cho phải, đành trầm mặc. Đoàn Huyên cũng không biết nói gì với hắn, giờ này khắc này lại càng không phải là thời điểm nói chuyện, Đoàn Huyên đành treo điện thoại:”Tìm đến Ấu Đường khi, theo ta nói tiếng.” Tần Thiệu gật gật đầu:”Hảo.”
Triển Khiếu nhìn hắn một cái:”Đoàn Huyên?” Tần Thiệu gật gật đầu, nhìn chính mình di động.
Diêu Chinh Vũ quan tâm hỏi:”Đoàn Huyên làm sao? Biết rồi?” Triển Khiếu thay Tần Thiệu trả lời:”Ân, lập tức té xỉu. Bất quá, phúc thiên mệnh đại, coi như là nhân họa đắc phúc, này là kích thích ngược lại là đem toàn bộ bệnh căn đều bị kích động làm cho đi ra.” Triển Khiếu cũng không biết là cố ý nói cho Tần Thiệu nghe hay là như thế nào, tóm lại Tần Thiệu nghe y nói giống như là kim đâm. Nếu lúc trước, nghe câu như vậy, hắn nhất định thật cao hứng, nhiều năm như vậy, chính là hy vọng Đoàn Huyên thân thể có thể khỏe mạnh bình an. Nhưng thời khắc này nghe được trong lòng rất khó chịu, cũng không biết vì cái gì mà khó chịu.
Triển Khiếu ở bên cạnh cùng Diêu Chinh Vũ trao đổi qua mắt, Diêu Chinh Vũ nhìn tên kia phúc sung sướng khi người gặp họa thì làm ra bộ dáng lắc lắc đầu, Triển Khiếu không thích Đoàn Huyên, có lẽ do y không đáp ứng hắn cũng không một đao chém đứt, tra tấn Tần Thiệu 10 năm, bọn họ là bằng hữu của Tần Thiệu chắc chắn ai cũng sẽ có cảm giác như vậy, cho nên mỗi lần đều sẽ trong tối ngoài sáng châm chọc Tần Thiệu, đáng tiếc Tần Thiệu ngày thường cùng tường đồng vách sắt giống nhau cũng không từ bỏ. Lần này vừa lúc! thừa dịp hắn bị Đoàn Tình chơi phải dùng sức đả kích! Không đả kích hắn hắn không biết đau, hắn không biết hối cải! Tất cả là do cái tật ăn trong bát nhìn trong nồi!!!!
Không thể không nói Triển Khiếu tính tình rất giống Đoàn Tình nạn! Diêu Chinh Vũ nhìn thấy Triển Khiếu cũng vui vẻ, đứa nhỏ này trách không được thay Đoàn Tình nói chuyện, hai người này tính rất giống nhau! Tần Thiệu cũng là kỳ quái, lúc trước rõ ràng không thích Đoàn Tình, vì cái gì có thể cùng Triển Khiếu nhân giao bằng hữu? Kỳ quái a, kỳ quái.
Trong bệnh viện Đoàn Huyên đã muốn tỉnh, chỉ là thân thể còn không được, nằm ở trên giường, một tay cầm điện thoại tay kia muốt rút bình truyền dịch ra. Đoàn phu nhân kiên quyết ngăn cản, Đoàn Tĩnh Viễn nhìn y hình dáng này trong lòng khó chịu, đành phải ngồi ở trước giường an ủi:”Ta sẽ cố gắng tìm ra em con..” Nói là nói như vậy, nhưng là trong lòng lại không biết làm sao. Đi nơi nào tìm a, Ấu Đường đã nói không bao giờ muốn gặp ông. Ấu Đường tính tình rất giống ông, cố chấp ai nói đều vô dụng, một lần đánh cậu, 5 năm không chịu nhìn mặt ông, lúc này đây đem lời nói ra đoạn tuyệt ông nghĩ nhất định cậu sẽ không bao giờ quay lại. Đoàn Tĩnh Viễn trong lòng đau xót cũng không có cảm thấy được biểu tình Đoàn Huyên, Đoàn Huyên nằm ở trên giường ngẩn người, theo tỉnh lại liền bắt đầu ngẩn người, vẫn không nhúc nhích, Đoàn phu nhân nhìn con trai mình thành ra như vậy khó chịu, tuy rằng bác sĩ nói là tống khứ hết bệnh nhưng vẫn còn chút tác dụng phụ, từ từ sẽ tốt lên, nhưng y bây giờ lại làm cho người ta cảm thấy lo lắng hơn. Đoàn phu nhân nhẹ nhàng mà lay y:”Ngữ Đường?” Đoàn Huyên phục hồi tinh thần nhìn bà cười cười:”Mẹ, con không sao. Về sau…… Cũng sẽ không khiến mẹ phải lo lắng nữa.” Đoàn phu nhân rơi nước mắt gật đầu, đây là đứa con duy nhất của bà, nếu y có gì bất trắc bà cũng kh6ong sống nổi, Đoàn Huyên hít vào một hơi tiếp tục nói:”Mẹ, đợi đến khi tìm được Ấu Đường, cho em ấy về nhà đi”
Đoàn phu nhân sửng sốt:”Mẹ có không cho nó về hồi nào.” Đoàn Huyên mỏng manh cười cười:”Mẹ, Ấu Đường là em con, con rất thích em ấy, nhiều năm thế này đều là em ấy ở bên cạnh con. Mẹ, con xem em ấy như em ruột, vậy mẹ cũng đem em ấy làm con ruột của mình đi.” Y vừa nói vừa ngập ngừng, nhưng là cuối cùng nói xong, y mang bình oxi vào, Đoàn phu nhân sửng sốt, Đoàn Tĩnh Viễn cũng sửng sốt. Đoàn Huyên thấy vậy nói tiếp:”Làm khó…… Các ngươi hai người giấu diếm thời gian dài như vậy, kỳ thật Ấu Đường đã sớm biết. Con cũng đã sớm biết. Chúng con chỉ nghĩ rằng chuyện này sẽ không bị lật tẩy mà thôi. Ba mẹ, mặc kệ mẹ Ấu Đường là ai, chuyện này đều đã qua đi, cho n1o thành qua 1khu71 đi, từ nay về sau, chúng ta vẫn là người một nhà.”
Đoàn Tĩnh Viễn nghe xong trong lòng càng phát ra khó chịu. Đoàn Huyên cũng rất khó chịu, mấy năm nay y cũng không nói gì, một là tuy quan hệ cả hai duy trì vất vả, là không muốn khiến mẹ mình thương tâm. Hai là, y không muốn Ấu Đường đi, muốn cùng nhau trở thành anh em tốt Y thật sự là ích kỷ, thật sự là vô liêm sỉ, biết rõ không đủ tư cách làm anh, hận chính mình sao không quan tâm Ấu Đường nhiều một chút, ngay cả việc sinh con cũng không biết!7 tháng! Một chút cảm gíac y cũng không nhận ra!7 tháng, y không nghĩ ra sao đứa em trai của mình có thể giấu diếm,7 tháng, y không thể tưởng tượng em trai mình chịu bao nhiêu đau đớn, 7 tháng!
Đoàn Huyên trong lòng hối hận chịu không nổi! Y thật sự là vô liêm sỉ! nếu y sớm một chút nhìn thẳng vào chính tâm ý mình, phải pa1ht hiện ra từ hai tháng đầu khi Tần Thiệu ôm Đoàn Tình chứ. Lúc đó y có thể đón cậu về, hảo hảo chiếu cố cậu, sẽ không khiến cậu đi, sẽ không xảy ra chuyện này!
Đoàn Huyên gắt gao naắm chặt chăn, hận chết Tần Thiệu! hận chết chính mình! Làm anh quả nhiên là thất bại..
Tần Thiệu so với y còn thống khổ hơn, vừa vội vừa khổ, sau một trận sám hối, hắn lại lâm vào tình trạng nhân cách phân liệt, hiện tại một câu cũng không nói.
Điện thoại lại một lần vang, lúc này đây tay Tần Thiệu nghe đều run lên:”Em ấy, ở đâu? Khách sạn Tiêu Sơn …… Hảo hảo, cám ơn anh, cảm ơn anh……”
Diêu Chinh Vũ bắt đầu khởi động xe, Tần Thiệu thanh âm hối thúc:”Đi khách sạn Tiêu Sơn, gần sân bay! mau một chút……” Diêu Chinh Vũ ân một tiếng:”Biết, cậu yên tâm, nếu em ấy ở khách sạn sẽ không đi liền đâu. Triển Khiếu tra chuyến bay!” Triển Khiếu gật đầu:”Đang tra, cậu nghĩ xem em ấy muốn đi đâu!” Tần Thiệu nội tâm như đốt:”Tớ không biết!” Cậu vẫn đều không nguyện ý cùng hắn cùng một chỗ, vẫn đều muốn rời đi hắn! Triệu Bằng Tuyển nóng nảy:”Tra chuyến bay cái gì a, nhanh chóng đi, có lẽ chưa có đi đâu!”
Không thể nói là Tần Thiệu vận khí tốt, phải nói Đoàn Tình mềm lòng, cậu nghe xong lời người lái xe nói liền quyết định không ngồi máy bay, cũng không ngồi xe, muốn đợi tiểu bao tử lớn lên sẽ rời đi, cậu cũng không có nghĩ tới trong nhà sẽ tìm, không nghĩ rằng mọi người đang lục tung Hàng Châu vì cậu! Cậu chỉ tưởng rằng mình đi vừa lúc, Đoàn phu nhân không cần hằng ngày gặp mặt mình rồi nổi giận, cũng không cần gặp người ba chưng mặt như bị táo bón, bắt cậu thế này thế kia cái tên! Tần Thiệu vương bát đản phỏng chừng càng cao hứng, cậu đi hắn chắc chắn bớt việc! hiện tại có lẽ đang theo Đoàn Huyên cao hứng đâu! thiết!! Bây giờ cậu không muốn gặp hắn..
Đoàn Tình thời điểm ngủ đem những người này kề bên mắng một vòng! mờ mịt ngủ 3 giờ, bị Tiểu Kiều khóc tỉnh. Tiểu Kiều lại đói bụng, tiêu chuẩn 3 giờ phải uống một lần, nhưng người “mẹ” lần này đều không để ý đến, ở bên cạnh ngủ hô hô! vì thế Tiểu Kiều không bằng lòng, khóc òa lên, đinh tai nhức óc làm nhân viên khách sạn sốt ruột phải đi lên, như thế nào gõ cửa đều không ai đáp trả. Đang chuẩn bị dùng chìa khóa sơ cua mở cửa thì Đoàn Tình rốt cục tỉnh, ngủ một thời gian dài nên cậu cảm thấy hồi phục sức khỏe. Vừa định thay đổi tã cho Tiểu Kiều, phục vụ nhân viên liền đến giúp, Đoàn Tình mở cửa ra, cô phục vụ nhìn trên giường tiểu hài tử khóc hai lỗ tai đều là nước mắt đau lòng ghê gớm, vì cô cũng là người đã có con. Đoàn Tình ngồi ở bên giường xem nàng đổi tã, thì ra là như vậy. Đoàn Tình ở bên cạnh xem mặt đều đỏ, Tiểu Kiều con rất dọa người! như thế nào có thể tùy chỗ tiểu tiện đâu!
Phục vụ nhân viên ngược lại là không có ghét bỏ, vui tươi hớn hở,còn nói với cậu là không muốn trong khách sạn xảy ra mấy chuyện không tốt. Hơn nữa khách hàng là Thượng Đế, cho dù là ở phòng nào cũng phải đối xửa thật đàng hoàng! Đoàn Tình giờ phút là kim chủ, vì cậu đang ở phòng VIP nhờ tấm card của mình.Loại card này hằng năm chỉ có 50 tấm mà thôi. Tiểu thiếu gia vừa ra khỏi xã hội, quản lý tự mình chiêu đãi, cho nên chọn phòng VIP. Đoàn Tình thói quen tiêu tiền như nước, do là tiền của ba nên một chút cũng không đau lòng, cậu chưa từng kiếm tiền, không biết kiếm tiền không dễ, cho nên trụ khách sạn là khách sạn tốt nhất, phục vụ kia tất nhiên là không cần phải nói, cơm là đưa đến cửa, quần áo là rửa hong khô rồi mang đến cho, hiện tại lại nghiệp vụ hạng nhất, giúp chăm sóc hài tử. Vẫn là thỉnh a di có kinh nghiệm đến cho. Cho nên Tiểu Kiều thực thoải mái, bé thư thái Đoàn Tình cũng thực thoải mái, ăn xong cơm chiều rồi tựa vào trên giường cùng tiểu bao tử nói chuyện phiếm. Ách, không phải nói chuyện phiếm, Đoàn Tình cho tiểu bao tử nghe âm nhạc, tiểu bao tử chính mình liền tại y y nha nha, Đoàn Tình liền tại một bên cắn dưa hấu. Xem liếc mắt một cái tiểu bao tử lại nhìn cái di động liếc mắt một, Đoàn Tình liên tục thở dài:”Đều tại con!” Tiểu bao tử cũng đáp lại:”Nha”.
Hai người lúc này thực thoải mái, xa xa không biết Tần Thiệu thê thảm như thế nào. Tần Thiệu vừa nghĩ đến hai người họ liền muốn phát điên đều, cả ngày đều ở bên ngoài ăn không khí, cổ họng đều đau..