Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lucius cuối cùng cũng tỉnh, xương cốt cả người đều kêu gào đau nhức, hai bên thái dương giật bưng bưng, đầu óc trống rỗng mụ mị rất khó chịu.
Y đang ở đâu đây? Lucius nhìn khung cảnh lạ lẫm chung quanh mà không hiểu ra sao, y không biết làm sao mình tới được chỗ này.
“Cậu chủ, cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Tôi lập tức báo tin cho chủ nhân ngay.” Quản gia vừa đẩy cửa vào đã thấy Lucius ngồi trên giường, kích động đến nỗi suýt rơi nước mắt.
Ông vội chạy vào lấy quần áo mới cho Lucius thay, rồi lại chạy vội ra ngoài.
Trong cả quá trình, Lucius còn chưa kịp nói lấy một câu.
Y thấy có quản gia quen thuộc cũng ở đây liền thả lỏng đi nhiều.
Thử giật giật tay chân mềm nhũn vô lực, cuối cùng y đành nằm xuống, đằng nào cũng mệt đến không nhấc nổi.
Lucius không hề biết gì về tình trạng hiện tại của mình, nhưng nghĩ quản gia đã báo với cha, vậy một lát y hỏi cha là được.
Quả nhiên, chưa đầy một khắc đồng hồ sau, Abraxas liền xuất hiện.
Ngài gia chủ ngày thường lãnh đạm bình tĩnh lại có vẻ như sắp khóc, Lucius thấy đôi mắt cha lấp lánh ánh nước, không khỏi thắc mắc rốt cuộc mình đã gặp chuyện gì để cha lo lắng như thế.
“Lucius, con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.” Abraxas nhìn sắc mặt tái nhợt nhưng ít ra đã có chút sinh khí của đứa con, trái tim treo lơ lửng tắc ở cuống họng mới hạ xuống.
Lucius chưa từng thấy cha mình như vậy, y khẽ cười, lờ đi cơn đau đầu khó chịu, nhẹ giọng hỏi, “Cha, đã xảy ra chuyện gì với con vậy?”
Abraxas dường như không ngờ Lucius lại hỏi như vậy, y sửng sốt, vội hỏi lại, “Con không nhớ đã xảy ra chuyện gì ư?”
Lucius không kìm được đưa tay xoa xoa thái dương, “Hình như con quên cái gì đó, ký ức trong đầu cũng không rõ ràng lắm.
Cha à, rốt cuộc đã có chuyện gì với con vậy?”
Đôi mắt Abraxas chợt lóe lên tia sáng, y cẩn thận hỏi, “Con còn nhớ Voldemort không?”
Lucius cau mày, không hiểu lắm, Chúa tể sao? Y đương nhiên nhớ chứ.
“Đương nhiên con nhớ.
Ngài là Chúa tể không phải sao? Sao cha lại hỏi cái này? Chẳng lẽ con bị gì liên quan đến ngài ư?”
“Không, dĩ nhiên là không rồi.
Ta chỉ hỏi vậy thôi.
Con là vô tình bị thương lúc đi du lịch cơ.
Sau lễ tốt nghiệp, con bảo hoãn lại lễ đính hôn, đi ngao du một thời gian, kết quả lúc ta tìm được con, con đã rơi vào hôn mê rồi.” Abraxas cười cười, đem những gì Lucius từng viết trong thư gửi y ra làm cớ.
“Lần này coi như ta bỏ qua, nhưng Lucius, lễ đính hôn giữa con và Narcissa không thể trì hoãn nữa.”
Lucius hoàn toàn không có ấn tượng với những gì Abraxas kể, nhưng y nhớ mang máng hình như mình có nói việc đi du lịch với cha.
Y cau mày, lờ đi cảm giác khác thường trong lòng, nói với Abraxas, “Dạ, con biết rồi.
Nhưng cha à, hiện tại sức khỏe con không thể nào làm lễ đính hôn chóng vánh được.
Hay lại hoãn thêm một thời gian.”
Lucius biết cứ chậm trễ hôn lễ là không đúng, nhưng trong tiềm thức y lại không muốn nó diễn ra.
Hơn nữa trực giác nói y biết Abraxas có gì đó gạt y.
Abraxas thấy sắc mặt Lucius thêm phần tái nhợt, cuối cùng đành thỏa hiệp.
“Được rồi, hai tháng nữa lại nói.
Con nghỉ ngơi trước đi.”
“Dạ.” Lucius nghe lời nhắm mắt lại.
Y để ý cha y còn dém góc chăn lại cho y, đột nhiên cảm thấy cha dường như thay đổi rất nhiều.
Tuy Abraxas luôn quan tâm y, nhưng chưa từng có hành động thân thiết dịu dàng như vậy.
Lucius cảm thấy thật ấm áp, cứ thế chìm vào giấc ngủ an yên.
“Chủ nhân, làm vậy có được không? Vị kia vẫn cho rằng cậu chủ đã chết, nếu cậu chủ bỗng dưng đính hôn, hắn ta có thể hay không…” Ông quản gia nhỏ giọng hỏi Abraxas.
Abraxas lạnh lùng cười đáp, “Bởi vậy mới tổ chức hôn lễ ngay lúc hắn còn chưa hay biết.
Đến lúc đó hắn có biết thì thế nào, cũng chẳng còn kịp nữa.
Huống chi hắn hại Lucius thành ra nông nỗi này, hắn lấy tư cách gì mà muốn Lucius về tay? Ta tuyệt đối không đem Lucius giao cho hắn.” Còn một điều quan trọng nữa – Lucius không yêu hắn nữa rồi.
Abraxas hiện tại rốt cuộc yên tâm, y không ngờ Lucius quên mất tình cảm dành cho Voldemort, cũng quên mất mình đã trải qua những gì.
Y cẩn thận quan sát biểu cảm của con, biết y thực sự không có tình cảm gì khác thường dành cho Voldemort.
Abraxas cảm tạ Merlin phù hộ, để nhà Malfoy rốt cuộc có thể được yên ổn.
Tâm tình tốt như thế, lại bị chiếc xe ngựa đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà làm cho bay biến.
Lão cáo già chết tiệt kia!
Trong lòng y thầm nguyền rủa, nhưng vẫn cất bước lên xe.
Y biết nó sẽ đi đến đâu – biệt thự của Grindelwald.
Chính cái lão ất ơ cứ dây dưa không rõ với y đó.
Lucius ngủ một giấc rồi tỉnh lại lần nữa, lúc này đầu không còn đau, tuy vẫn có chút cảm giác khác lạ, nhưng y không để ý lắm.
Y nghĩ ký ức đứt đoạn như vậy chẳng qua do y đang bị thương, nếu thân thể khôi phục khỏe mạnh, ký ức cũng tự động quay lại thôi.
Y ra khỏi phòng ngủ, muốn đi dạo một chốc.
Biệt thự này y không quen, hỏi quản gia mới biết mình đang ở Đức.
Không hiểu sao cha lại phải đưa y đến đây, Lucius cảm thấy điểm đáng ngờ mỗi lúc một nhiều.
Nghe quản gia nói chờ khi y khỏe hẳn sẽ cử hành lễ đính hôn tại đây, sau đó mới về lại Anh quốc, hơn nữa ca cũng sẽ đem việc ở Đức giao cho y.
Không lẽ Anh quốc sắp có chiến tranh? Vài năm nay, Voldemort và Dumbledore đối đầu càng lúc càng gay gắt, Lucius nghĩ vậy cũng có lý đi.
Tóm lại, Lucius coi như nhàn nhã, mà tận Anh quốc xa xôi, Voldemort không hề hay biết, người hắn tha thiết nhung nhớ yêu thương vẫn còn sống, hơn nữa sống tốt hơn hắn nhiều.
Mà một kẻ từng biến mất khỏi trí nhớ của mọi người dần xuất hiện trở lại, sự yên bình của Anh quốc nhanh chóng bị phá vỡ, những gợn sóng đầu tiên lan rộng ra dần biến thành sóng thần, càn quét cả giới phù thủy Anh quốc.
Một năm này, Severus Snape, Bộ tứ Đạo tặc, Lily Evans, những phù thủy sinh năm thứ hai của Hogwarts, những nhân vật bên lề của câu chuyện, còn chưa biết vận mệnh đã buộc chặt chúng lại với nhau..