Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lucius chán ngán nằm ườn trên giường.
Đã nhiều ngày nay y cứ mãi như thế, từ lúc được Voldemort cứu về vẫn luôn nằm ì một chỗ.
Lý do của Voldemort là y chịu bùa Tra tấn quá lâu, cần phải tĩnh dưỡng cho khỏe.
Nhưng sau khi uống thuốc thân thể y xem như đã chẳng còn vấn đề gì, hoàn toàn không cần phải nằm một chỗ lâu như vậy, hại xương cốt y cứ mềm nhũn ra.
Mà thứ duy nhất giải buồn được cho y – Draco, cũng bị Voldemort lấy lý do quấy rầy Lucius dưỡng bệnh mà đưa đi rồi, thế là mỗi ngày Lucius chỉ có thể trò chuyện cùng Voldemort.
“Voldy, em thực sự đã khỏe lắm rồi.” Lucius vừa thấy Voldemort bưng thuốc vào đã muốn phát điên.
Voldemort thấy y phụng phịu, đành phải khuyên nhủ, “Di chứng của bùa Tra tấn rất lớn, vẫn cẩn thận chút thì tốt hơn.”
Lucius đảo mắt xem thường, nghiêng đầu tránh đi thuốc được đưa tới bên miệng.
“Em đã ở lì chỗ này suốt mấy ngày rồi, còn nằm nữa sẽ bệnh thật đấy.”
Voldemort thở dài, dùng phép thuật kiểm tra thể trạng cả người Lucius một lần, xác định không có vấn đề gì mới cười nói, “Thôi được, ngày mai em có thể xuống giường rồi.”
“Còn phải chờ tới ngày mai nữa hả!” Lucius lập tức được voi đòi tiên.
“Cho con nghỉ dưỡng con còn chê à, ngày mai bắt đầu xử lý chuyện làm ăn trong nhà đi.” Abraxas không biết vào từ khi nào, bất chợt cất tiếng đầy ghen tị.
Trời biết dạo gần đây y bận biết bao nhiêu, thực sự là không còn cách nào.
Lucius vừa tính để ngày mai được thoải mái, không ngờ lại nghe phải ‘tin dữ’ này, theo bản năng muốn phản đối, nhưng thấy khuôn mặt tiều tụy của cha lại không đành lòng.
“Được thôi, nhưng ngài phải để Draco theo em mới được.”
Voldemort ghen tị vô cùng, đời trước hắn đã biết Lucius thương con mười phần, đứa nhỏ này được y sủng ái đến tận trời, địa vị của hắn trong lòng y chẳng biết có bì được với Draco không.
Vừa nhắc người liền đến, Voldemort chưa kịp ôm đứa nhỏ lại đây, bé con đã xuất hiện trước cửa.
Thấy Lucius, Draco bò lại càng nhanh, cái mông lắc qua lắc lại một hồi đã đến bên giường, lại phát hiện ra mình không có cách nào bò lên nữa mới ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Lucius làm nũng.
Lucius hòa ái cúi xuống bế đứa bé lên, đùa giỡn với con một hồi.
Thấy hai cha con vui vẻ bên nhau, Voldemort chỉ có thể ngầm ghen tuông trong lòng.
“Lucius, Draco cũng nên học đi chứ nhỉ.” Abraxas từ lúc thấy Draco bò vào đã nghĩ thế.
“Nhưng rồng nhỏ còn bé mà.” Lucius ôm ôm đứa nhỏ áng chừng.
“Cỡ đó là con nhà người ta biết đi rồi.” Abraxas trợn mắt, thật không ngờ con mình là người chiều con thế này đây.
Lucius trầm ngâm một hồi, lúc cất tiếng lại khiến Abraxas suýt nữa phát sặc.
“Nhưng cha không thấy rồng nhỏ bò trông rất đáng yêu sao?”
Abraxas rất muốn lắc cho y tỉnh ra, tuy đúng là đáng yêu thật nhưng cũng không thể không cho con học đi chứ!
Voldemort rốt cuộc nhớ ra vấn đề giáo dục con cái, nếu cứ vậy mà cho Lucius tiếp tục nuông chiều, không biết tới chừng nào Draco mới biết đi, nhưng hắn cũng không thể cưỡng ép quá đáng, lỡ khiến Lucius buồn thì làm sao?
Thế là Chúa tể Hắc ám đành phải lừa gạt, “Lucy, rồng nhỏ đúng là đáng yêu thật, nhưng em không biết dạy con tập đi cũng là một chuyện hạnh phúc sao?”
Lucius tưởng tượng ra cảnh Draco chập chững bổ nhào vào lòng mình liền cười rộ lên, đáp.
“Cũng tốt, ngày mai dạy Draco tập đi vậy.
Em tự mình làm.”
Hôm sau, Lucius dùng cả buổi sáng giải quyết việc Abraxas giao cho, đến buổi chiều bắt đầu dạy Draco tập đi.
“Lại đây, Draco tới đây.” Lucius đặt bé con cạnh tay vịn tập đi, sau đó tự mình qua đầu bên kia ngồi, đưa tay vẫy Draco lại.
Không biết làm sao, có lẽ do thói quen, lúc đầu Draco luôn buông tay ra, bò lại chỗ y.
Lucius hóa phép ra một con đứa bé rối làm mẫu cho Draco bắt chước, đứa nhỏ mới dần thích ứng được.
Khuôn mặt bé nhỏ của Draco đỏ lên, nó bám lấy tay vịn, từng bước từng bước đi về phía Lucius.
Cuối cùng khi đã không còn gì để bám vào nữa mới do dự một lúc rồi buông tay ra, chạy nhanh mấy bước về phía trước.
Lucius đón được bé con sắp ngã, vẻ mặt đầy tự hào.
Con mình quả nhiên thông minh lanh lợi, mới đó đã đi được rồi.
Voldemort bước vào đã thấy Lucius tươi cười rạng rỡ, trong lòng như có pháo hoa nổ tung, bước đến ôm lấy một lớn một nhỏ vào lòng..