Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả đêm Ariel và Bichir ngủ ở nhà hoang cạnh biển. Sáng sớm hai người đã tìm đường đi đến trung tâm của thị trấn, đến tận trưa mới tới được cửa hàng kim hoàng được giới thiệu ở chợ đêm hôm qua.
Trước đó, Ariel mở chiếc hộp cất đầy ngọc trai biển, kích cỡ lớn nhỏ không đồng đều, màu sắc khác biệt nhau. Ariel suy nghĩ, cô không hiểu rõ thế giới này, chỉ có thể thận trọng đi một bước tính một bước, cô lấy viên ngọc trai trắng phổ biến, có kích thước nhỏ nhất trong hộp.
Nhìn thấy hai người ăn mặc lôi thôi bước vào, nụ cười trên mặt cô nhân viên không khỏi cứng đờ, cô làm việc ở cửa hàng 3 năm, có thể xem như không có khách hàng nào là chưa thấy, không thiếu người ăn mặc lượm thượm, vào cửa hàng mua vàng bạc đá quý, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy có người ăn mặc đặc biệt “nhếch nhác” thế này! Cô không giữ được bình tĩnh.
Cô nhân viên miễn cưỡng cười, chào hỏi Ariel: “Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho chị ạ?”
Giọng Ariel nhàn nhạt: “Tôi muốn bán ngọc trai thật, chủ cửa hàng có ở đây không?”
Cô nhân viên cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây, nhưng cô không suy nghĩ nhiều, nghe có người muốn bán ngọc trai, liền giao cửa hàng cho người khác, đi vào bên trong tìm bà chủ.
Cô nhân viên khác nãi giờ nhìn hai người bằng ánh mắt soi mói, không dấu được sự khinh thường, đẹp thì có đẹp, nhưng ngay cả quần áo cũng không có mặc, hừ!
Bà chủ nghe nói có người muốn bán ngọc trai, liền nghi hoặc, tuy là gần biển nhưng kinh tế nơi đây chưa phát triển, không có trang trại nuôi trai, trước giờ cũng có ai tới đây bán ngọc trai đâu? Chẳng lẽ ai đó muốn gây chuyện với bà?
Bà chủ đi ra quan sát hai người trước mặt, không khỏi nhăn mày. Dù quần áo trên người lôi thôi, nhếch nhác cũng không che được vẻ đẹp rực rỡ của cô gái cao gầy trước mặt. Bà cao chừng một mét rưỡi, người này hơn hẳn bà hai cái đầu. Bà chỉ còn cách đứng cách cô một mét, tiện bề nói chuyện.
“Nghe nói cô muốn bán ngọc trai, có thể cho tôi xem hàng không?”
Ariel gật đầu, cầm viên ngọc đưa cho bà chủ quan sát.
Bà chủ nhận lấy, kiểm tra viên ngọc trai, không khỏi than thầm, lúc đầu chỉ nghĩ có người muốn đùa giỡn, không ngờ người ta lại bán thật. Nhìn Ariel, thoáng chốc trong đầu bà xoay chuyển cả trăm ý nghĩ.
Bà chủ nở cười làm lành: “Không biết cô đây tên là gì?”
“Ariel”
Bà chủ nhìn cô gái trước mặt, rồi lại quan sát cô gái tóc vàng phía sau, hóa ra là người Tây à?
“Cô muốn bán viên ngọc này giá bao nhiêu?”
“Bà muốn mua giá bao nhiêu?”
Bà chủ suy nghĩ, nhìn người này chắc chắn là không biết giá rồi, chẳng biết có lấy cắp ở đâu không, bà liền bắt đầu ba hoa: “Cô nhìn xem, đây là viên ngọc trai nước ngọt, hình dáng không tròn đều, kích thước cũng không lớn, lại là màu trắng phổ biến. Cô hãy nhìn đây xem….” Bà chủ bảo nhân viên lấy đôi bông tai ngọc trai khá to từ quầy trưng bày “Ngọc trai ở cửa hàng đều lớn hơn viên ngọc của cô…..”
Ariel nghe bà chủ nói huyên thuyên, cho tới khi bà nói cạn nước miếng, không còn nói được nữa, cô mới lên tiếng: “Bà muốn mua với giá bao nhiêu?”
Bà chủ nhìn mặt điềm tĩnh, không chút biểu tình của Ariel: “500 nghìn.”
Ariel không nói nhiều lời liền lấy lại viên ngọc trên tay bà, xoay người bước đi.
Bà chủ giật mình hết hồn, chưa kịp phản ứng thì tay nhanh hơn não, bắt kịp gốc áo của Ariel “Chúng ta từ từ bàn lại, cô không cần đi nhanh vậy.”
Ariel nhìn bà chủ: “Mua bao nhiêu?”
Bà chủ: “Thấy cô có vẻ đang cầm tiền gấp, tôi liền trả 1 triệu! Cửa hàng này của tôi ở đây là lớn nhất, không ai có thể mua…”
Lần này chưa để bà nói hết, Ariel đã xoay người, còn chưa kịp đi đã bị bà chủ kéo lại.
“Đã bảo là từ từ mà! Không thích có thể trả giá!”
Ariel nhìn bà chủ chầm chầm, nhìn tới khi bà chủ chột dạ, nuốt nước miếng lên tiếng: “5 triệu, giá chót! Không thể cao hơn được nữa!”
Ariel không nhịn được cười nhếch mép, con mắt bà xoay chuyển nhiêu vòng, chớp mắt nhiêu cái, cô còn điếm được đấy. Lần này Ariel đi đến cửa, chưa kịp kéo mở thì bị bà chủ nhanh tay giữ lại “Cô đưa viên ngọc, tôi sẽ kiểm tra lại….”
Ariel đưa viên ngọc trai cho bà, nhìn bà đi tới đi lui, kiểm tra này nọ các thứ, cho tới gần một giờ sau, Bichir đã than đói không ra hơi nữa, bà ta mới quay lại.
Bà chủ cầm viên ngọc trai trong tay không khỏi run rẫy, không nói ra lời, đây là ngọc thật, còn là ngọc thật tự nhiên 100%. Lần đầu bà cầm lấy nó quan sát liền nghi hoặc, nó không tròn như ngọc trai nước mặn, nhưng lại sáng bóng hơn ngọc trai nước ngọt, màu sắc, khúc xạ ánh sáng đều rất tốt. Bà liền nghĩ chắc đây là ngọc trai nước mặn, không ngờ….
“50 triệu. Đưa tiền ngay hôm nay, đây là giá cao nhất tôi có thể trả. Cô có bỏ đi nữa tôi cũng không trả cao hơn đâu”
Ariel như ý bà chủ, cầm lấy viên ngọc bỏ đi. Cho tới khi rời khỏi cửa hàng, đi được một đoạn, không thấy ai đuổi theo, cô liền quay lại lần nữa.
Thật ra bà chủ cũng chỉ đánh cược, đánh cược cô gái này không biết được giá trị viên ngọc. Ngọc trai biển, sau khi trải qua thời kì săn tìm, đã trở nên vô cùng quý hiếm, không định được giá trị liên thành của nó.
Bà chủ nhìn thấy Ariel quay lại liền biết, bà thắng rồi.
Ariel không muốn nói nhiều, càng nói càng sai, chỉ đưa bà chủ viên ngọc trai: “Tiền?”
Bà chủ liền cười cười, nói mát vài câu, bà liền quay vào lấy tiền ra đưa cho Ariel. Ariel nhìn sấp tiền trước mặt, không khỏi nghi hoặc, nếu cô nhớ không lầm ra đường có mấy ai cầm thứ này trên tay đâu, không phải đều bỏ vài cái… cái gì đó à?
Ariel quan sát cửa hàng một lần nữa, không thấy thứ có thể đựng được đống tiền này, liền quay qua hỏi bà chủ: “Tại sao không đưa tôi thứ có thể đựng tiền?”
Tại sao tôi phải đưa cô?
Bà chủ vừa định nói nhưng nhìn hai người trước mặt, ngay cả quần áo cũng không có thì lấy đâu ra túi xách. Thôi, một cái túi cũng không đáng giá bao nhiêu, hợp tác vui vẻ biết đâu lần sau cô gái này lại bán cho bà, haha.
Đeo trên vai túi xách, bước ra khỏi cửa hàng. Ariel rời đi cũng không thèm nhìn lại. Không phải cô không biết, mình có thể bị lừa gạt, bị người ta ăn chặn, nhưng biết làm sao được, hiểu biết của cô với thế giới này quá ít, chỉ có thể đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Cô trở nên lươn lẹo, dối trá cũng bởi vì thế giới này ép cô như vậy.
Ariel suy nghĩ, dối trá cũng tốt hơn trở về Thế Giới Đại Dương, nơi đó cô không thể cúi đầu được nữa.
Bichir nãi giờ bị bỏ rơi đáng thương nhìn cô: “Ariel ơi, tôi đói quá~~~~”
Lúc này Ariel mới cảm thấy bụng đã đánh trống “Ọt, ọt”. Hai người liền nương theo mùi hương gần đó, tìm tới một quán ăn vỉa hè.
Nghe người ta kêu tô mì, Ariel liền học theo: “Hai tô mì”
Đồ ăn đem ra, nhìn tô mì trước mặt, hai người lại phiền não, thứ này làm sao để ăn?
Thấy Bichir vừa định dùng tay bóc, Ariel liền ngăn lại, ngước cổ ra dấu: “Mi nhìn họ kìa”
Nhìn mọi người dùng hai cái cây “chọt, chọt”, Ariel và Bichir liền gian nan học theo. Cầm không chắc tay, sợi mì lọt khỏi đũa, nước bắn tung tóe. Người ta mất 10 phút ăn xong tô mì, còn hai người lại mất gần cả tiếng. Ăn hết cảm thấy mới lưng bụng, lại kêu thêm hai tô.
Sau khi ăn uống phủ phê, hai người vừa rời khỏi quán ăn, liền nghe thấy có tiếng chân theo sau, phối hợp ăn ý đi vào con hẻm gần đó.
Kẻ theo đuôi thấy hai người đi vào hẻm, sợ lạc mất, liền nhanh chân chạy theo. Bất ngờ, cả con hẻm không có ai, hắn liền nhíu mày, chạy tới cuối đường kiểm tra. Thình lình, không kịp phòng bị, một bóng đen từ phía sau vồ lên người gã, quật ngã hắn xuống đất.
Ariel ngồi lên người, tay cầm cổ hắn, tùy thời có bẻ ngang: “Mày là ai?”