Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Cháo
Tôi tắt khung chat với anh họ, giả vờ mình đã offline.
Khi quay lại giường nằm, trong đầu tôi lộn xộn không biết đang nghĩ những gì nữa.
Tôi cho rằng mình sẽ không ngủ nổi, ai ngờ trong dòng suy nghĩ hỗn loạn ấy, tôi chìm vào giấc ngủ rất nhanh, tỉnh lại thì trời đã sáng trưng, gần tới giờ cơm trưa rồi.
Trừ lúc bị bệnh, tôi chưa bao giờ dậy trễ như thế này vào cuối tuần, vội vàng bò dậy, tôi luống cuống tay chân vào phòng vệ sinh rửa mặt. Vừa mới nhét bàn chải vào miệng, đã nghe thấy tiếng anh họ truyền tới từ dưới tầng.
“Mợ ơi, em con có nhà không ạ? Con có chuyện tìm nó.”
“Trưa rồi mà vẫn còn ngủ? Vâng, để con lên nhà gọi, mọi người cứ bận việc đi ạ.”
“…” Giọng nói quen thuộc khiến tôi run cả người, thiếu chút nữa nuốt nước bọt trong miệng xuống.
Xong rồi, anh họ không liên lạc trên mạng được với tôi nên đã tìm tới cửa rồi.
Tôi chải răng hai ba cái cho xong, nhổ nước trong miệng ra, vững vàng đóng cửa phòng vệ sinh lại, yên lặng khóa mình bên trong.
Tiếng bước chân của anh họ vang lên không lâu sau đó, xác định chính xác mục tiêu, đi tới gần cửa phòng vệ sinh.
“Tiết Tiểu Tây, mau ra đây. Lần nào cũng chỉ trốn một chỗ, em có thể có ý tưởng nào mới hơn không thế?” Anh họ chậm rãi dùng ngón tay gõ cửa.
“…” Tôi không lên tiếng.
Anh họ nói tiếp: “Em không ra phải không? Ha, anh nói em trốn cái gì, anh còn chưa trốn em đây này!”
Tôi vẫn không lên tiếng. Nhưng trong lòng đã theo lời ổng mà bắt đầu hỏi ngược lại bản thân, đúng vậy, so với tôi, anh họ mới là người phải chột dạ chứ?
Tại sao ổng vẫn lý lẽ hùng hồn như vậy, còn tôi thì lại phải trốn?
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục. Tôi lắc đầu một cái, không còn lòng dạ nào đi sửa lại dây thần kinh bị chạm mạch trong đầu, tạm thời đổ tội cho việc thức đêm đầu óc không tỉnh táo.
Anh họ ở bên ngoài gõ không nổi nữa, mất kiên nhẫn: “ĐM, giấu đầu lòi đuôi, Tiết Tây em có phải đàn ông không hả? Còn không ra anh đi cáo trạng với mợ đấy!”
Tôi nghe anh họ hét lớn một tiếng ‘Mợ ơi —–!’, thật sự hơi sợ ổng sẽ nói chuyện của tôi với Cùng bàn lộ ra, vội vàng nhận thua mở cửa phòng vệ sinh, không xoắn xuýt chút ngại ngùng trong lòng nữa.
Cửa mở ra tôi mới biết, trong phòng không chỉ có mỗi anh họ.
Còn cả anh Lớp trưởng lần trước gặp ở quán cà phê nữa.
Qua tin tình báo tối qua, có lẽ tôi nên đổi lại gọi là chị dâu nhỉ?
Tôi bỏ qua cái mặt tiểu nhân đắc chí của anh họ, giả bộ trấn định đi qua ổng, lễ phép gật đầu chào anh Lớp trưởng một cái. Nghĩ một chút, vẫn gọi một tiếng: “Chị dâu”.
Anh Lớp trưởng nghe tôi gọi vậy, có chút bối rối không quá rõ ràng. Qua mấy giây mới cười một cái phản bác: “Sai rồi, không phải chị dâu, là anh rể.”
Chị dâu với anh rể, có gì khác nhau à?
Tôi quay đầu dùng ánh mắt hỏi anh họ, chỉ thấy ổng né tránh, ra vẻ ‘Anh còn bé, anh không hiểu gì hết á’.
Tôi không thể làm gì khác hơn là xóa bỏ nghi vấn, tiện tay cầm lọ dầu cù là ở đầu giường đưa cho ổng, nói: “Tối qua anh ngủ không ngon à? Trên cổ có mấy nốt muỗi đốt kìa, xoa chút đi.”
Mặt anh họ cứng ngắc một giây, mất tự nhiên trợn mắt nhìn anh rể một cái, khẽ cắn răng cười nói: “À à, không phải muỗi đốt đâu, là bị chó cắn đấy.”
“Bị chó cắn?” Tôi nghĩ trong đầu, vậy anh họ phải dùng tư thế thế nào, mới có thể bị chó cắn đến tận trên cổ?
Tôi đang não bổ thảm trạng anh họ đánh nhau với chó, ổng hắng giọng một cái: “Trẻ con hỏi nhiều vậy làm gì! Trọng điểm hôm nay không phải anh, nói mau, em với em dâu xảy ra chuyện gì rồi?”
Em dâu?
Tôi nghĩ vòng vèo một lúc mới nhận ra ’em dâu’ trong miệng ổng là chỉ Cùng bàn.
“…” Tôi và Cùng bàn có ở bên nhau đâu, sao lại tự tiện gắn chữ ’em dâu’ cho Cùng bàn thế? Gọi vậy khiến người ta xấu hổ quá đi.
Nhắc tới Cùng bàn, tôi ấp úng nói không ra lời. Ở trên mạng tìm người xa lạ để hỏi là một chuyện, nhưng bày tỏ với người quen lại là một chuyện khác.
Nhưng để anh họ không treo cái thân phận ’em dâu’ cho Cùng bàn nữa, tôi vẫn ậm ờ giải thích: “Không có gì cả, chuyện như em nói ở trên mạng thôi, anh biết rồi mà. Còn nữa, anh đừng gọi cậu ấy là ’em dâu’.”
Anh họ nói: “Anh còn chưa nói nó được mấy câu mà em đã đẩy cùi chỏ ra bên ngoài rồi à? Có bạn trai rồi không cần anh trai nữa hả?”
Cái từ ‘bạn trai’ này càng khiến tôi có cảm giác xấu hổ vô hình hơn ’em dâu’, mới nghe thôi đã thấy mặt như muốn cháy sạch rồi.
Mắt thấy ổng càng nói càng lạc đề, ngay cả cái câu tôi quá ‘thèm gả’ cũng nói ra được, tôi thật sự không nghe nổi nữa rồi: “Anh đừng nói bậy, cậu ấy không phải bạn trai em… em đã từ chối cậu ấy rồi.”
Tôi nói chính là sự thật, anh họ lại chẳng tin lời tôi, đi vòng quanh tôi mấy vòng, ‘chẹp chẹp’ lắc đầu, rất có kinh nghiệm bùi ngùi nói: “Nhìn em không giống như đã từ chối người ta đâu, người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc tỉnh táo ~”
Nói xong ổng còn thấy chưa đủ bồi thêm một câu: “Em ấy à, số muối anh đây ăn còn nhiều hơn lượng cơm em ăn đấy.”
Tôi muốn nói, anh lớn hơn em 3 tuổi, lý lẽ kia hoàn toàn không thể thành lập được.
Còn nữa nếu lúc ổng nói chuyện mà không thuận tay lấy đi bánh quy của tôi thì có lẽ sẽ có sức thuyết phục hơn.
Tôi vốn cho rằng anh họ tới đây là để tra hỏi tên tuổi của Cùng bàn. Nhưng đợi đến lúc ổng ăn xong hết đống đồ ăn vặt trong phòng tôi rồi, còn nghênh ngang đưa anh rể ngồi xuống bàn ăn cơm nhà tôi, thì tôi phải nảy sinh sự nghi ngờ về hiểu biết của tôi với ổng.
Tra hỏi có một phút, ăn cơm mất một tiếng, đây là chuyện mà ổng sẽ làm sao?
Cho nên anh họ trưa hôm chạy tới nhà tôi, rốt cuộc là để làm một người anh trai yêu thương bảo vệ em họ, hay là để ăn chực tay nghề nấu cơm của ba tôi?
Anh họ và anh rể được ba mẹ tôi nhiệt tình chiêu đãi. Cơm nước xong anh rể bị mẹ tôi kéo đi hỏi một vòng hộ khẩu rồi tổ tiên ba đời trước, rồi lại bị ba tôi lôi đi thảo luận về nguyên lý số học nửa ngày trời.
Khi tôi nhìn anh rể và anh họ quay lại, một tráng hán cao lớn như vậy, đi đứng có chút loạng choạng luôn rồi.
Tôi lén hỏi mẹ có phải nhiệt tình với anh rể quá rồi không, anh ấy hình như không chịu nổi đâu.
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt ‘Con cứ yên tâm’, nói: “Vì hạnh phúc sau này của con, chẳng lẽ ba mẹ không nên tranh thủ cơ hội diễn tập?”
?
Tôi không hiểu ý của mẹ, còn đang muốn lãnh giáo thế nào là ‘hạnh phúc sau này’, thế nào là ‘diễn tập’ thì bà đã lộ ra vẻ mặt ‘không thể nói’ thần bí.
Tôi chỉ có thể hậm hực nghi hoặc, đứng dậy đưa anh họ ra trạm xe.
Ăn no uống đủ, anh họ đã quên sạch chuyện tra hỏi, trên đường đi mà cứ nhớ lại đống thức ăn ngon ngày hôm nay. Khi sắp lên xe, anh rể là người gọi tôi lại.
“Anh thấy người bạn tỏ tình với em ấy, em nên suy nghĩ thêm đi.”
Anh rể nói, “Chuyện của hai đứa anh là người ngoài có thể không biết rõ, nhưng anh nhìn ra, em thích cậu ấy.”