Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Cháo
“Tui cho là ông biết chuyện cậu ấy chuyển trường rồi… Nếu không sao tối hôm đó ông khóc thảm như vậy làm gì?”
Tôi và Bàn trước ngồi trong lớp học đối chất từng câu, đối mặt với nghi vấn của cô ấy, tôi chỉ há mồm không nói được gì.
Khi tôi thở hồng hộc chạy về phòng học, thời điểm hỏi ra câu ‘Cậu biết Tân Kỷ muốn chuyển trường à’ kia, ánh mắt trong lớp người thì kinh ngạc người thì dò xét khiến tôi phát hiện mình như một thằng ngốc vậy.
Quả thật như mấy nữ sinh kia nói, tất cả ai ai cũng biết cả rồi.
Người không biết, chỉ có mình tôi.
Chuyện tới nước này rồi, tôi cũng không có lập trường chất vấn Bàn trước vì sao lại gạt tôi, cũng không có lý do tìm Cùng bàn đòi một lời giải thích. Chuyển trường là chuyện riêng của cậu ấy, là một người bạn cũ đã từ chối lời tỏ tình của Cùng bàn, tôi có tư cách gì yêu cầu cậu ấy phải báo trước cho tôi biết chứ?
Nói cho cùng, tất cả đều do tôi gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu mà thôi.
“Tây à, ông cũng đừng buồn nữa. Chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm, cần gì phải đơn phương yêu một bông hoa đâu, ông nói đúng không?”
Mặt Bàn trước như đưa đám định an ủi tôi, nhưng nhìn vẻ mặt và lời nói ra của cô ấy hoàn toàn không đồng nhất chút nào, tôi cảm thấy bầu không khí bi thương hình như càng đậm hơn.
“Cậu biết khi nào Cùng bàn đi không… Tôi còn có vài chuyện muốn hỏi cậu ấy.”
Tôi biết lúc này tôi không nên hi vọng gì nữa. Cùng bàn đã chọn thay tôi rồi, tôi cần gì phải làm mọi chuyện phức tạp hơn?
Nhưng trong lòng nghĩ một đằng, lời nói ra lại một nẻo.
“Bàn trước, cậu có thể liên hệ với cậu ấy không… Cậu ấy không chịu trả lời tin nhắn của tôi.” Tôi nhìn Bàn trước nói quanh co, cũng không biết vì sao mình lại nói ra những lời này.
Giống như tôi không hiểu được vì sao mình lại gửi tin cho Cùng bàn, biết rõ tất cả tin nhắn sẽ như đá chìm đáy biển, biết rõ đối phương sẽ không trả lời, nhưng vẫn mất không chế gửi đi không dừng được.
Miệng Bàn trước há to như quả trứng gà, giống như không ngờ tới tôi và Cùng bàn đã ‘tuyệt giao’ đến mức này.
Cô ấy nhìn tôi thật lâu muốn nói lại thôi, định an ủi tôi thêm chút nữa, nhưng mãi không tìm được lời kịch thích hợp, cuối cùng chỉ nói: “Thật ra thì, tui biết một chỗ có lẽ sẽ tìm được cậu ấy. Ông có muốn đi xem thử không?”
Trong lòng tôi vì câu nói này của Bàn trước mà thả lỏng một chút, sau đó lại nhảy lên kịch liệt, sau giây đầu tiên cô ấy nói xong đã gật đầu không chút do dự nào.
“Tôi muốn đi, cậu có thể nói cho tôi biết ở đâu không?”
Bàn trước nói: “Vé chỗ đó khá khó mua, tui đi cướp vé trước đã. Sau khi tan học tui đưa ông đến đó ~”
Tôi cái hiểu cái không gật đầu, một nơi Cùng bàn và Bàn trước đều biết, còn phải cướp vé nữa.
Trên mạng nói thích một người sẽ muốn biết mọi thứ về người đó, biết người đó thích gì, nhớ được mỗi một chuyện nhỏ nhặt của người đó.
Người thầm mến là tôi đây dường như không đủ tư cách cho lắm, Cùng bàn dường như có rất nhiều bí mật mà tôi không biết, từ trước tới nay tôi chưa từng chân chính hiểu rõ về cậu ấy.
Cả một buổi học chiều cứ như ngồi bàn chông vậy, vừa tan học tôi đã giục Bàn trước đưa tôi tới ‘chỗ đó’.
Tôi đã không thể suy nghĩ xem sau khi thấy Cùng bàn rồi thì nên làm gì, ý tưởng ‘muốn gặp cậu ấy’ đột phá trong lòng, khiến những suy nghĩ bề bộn khác bị đẩy hết xuống đáy.
Bàn trước dẫn tôi ra khỏi cổng trường, ngồi tàu điện ngầm, một đường bảy rẽ tám quẹo cuối cùng cũng đã đến mục tiêu.
Biển báo lối ra tàu điện ngầm là một chỗ nào đó của trường Ngoại ngữ, chúng tôi dừng bước ở một nhà kho dưới lòng đất gần trường học.
“Chính là đây, vào thôi. Bây giờ vẫn chưa bắt đầu diễn, đúng lúc có thể hỏi thăm chút chuyện.” Bàn trước đứng trước cửa nhà kho cũ nát nói.
Tôi nhìn Bàn trước, lại nhìn sang nhà kho. Lối đi xuống tối mịt rải rác hơi nước ẩm ướt, đèn đường bị hành lang ngăn cách chỉ để lại chút ánh sáng mỏng manh.
Tôi nuốt nước miếng, nếu như không phải thỉnh thoảng còn có người đi đường ngang qua, tôi sẽ cho rằng Bàn trước muốn bắt cóc tôi giết con tin.
Bàn trước không phát hiện tôi đang đề phòng, đẩy cửa nhà kho ra. Khi ánh đèn bên trong xuyên qua cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng, tôi mới phát hiện bên trong có động tiên khác.
Không liên quan đến kho hàng cũ nát như tôi tưởng tượng chút nào, trên đầu có chùm đèn lớn lấp lánh, phía cuối sân khấu có một đống nhạc cụ được bày ra… Nơi này giống như một sân khấu nhạc underground vậy.
Tôi chợt nhớ ra cái gì đó, hỏi Bàn trước: “Chỗ này là ban nhạc underground cậu nói hả? Chúng ta tới tìm Hát chính của ban nhạc sao?”
Cho tới bây giờ tôi cũng không biết ban nhạc còn có thể biểu diễn ở nơi như thế này, tôi vẫn cho rằng họ sẽ chỉ xuất hiện ở trên đường hoặc trong quán bar mà thôi.
“Bingo~” Bàn trước búng tay với tôi.
Cô ấy đưa mã QR trên di động cho chị gái điều hành, rồi mang tôi chạy thẳng tới phòng nghỉ sau sân khấu, vừa gõ cửa vừa hỏi: “Nữ thần có ở đây không, tôi tìm —–“
Cô ấy mới kêu được một nửa, cửa phòng nghỉ đã không kịp chờ mà mở ra, trong phòng có bốn người hoặc đứng hoặc ngồi, tám cặp mắt nhìn chằm chằm tôi và Bàn trước.
Tôi liếc mắt thì thấy có hai gương mặt quen thuộc trong đó, là hai nam sinh lớp 11. Một trong đó còn là người biểu diễn chung với Cùng bàn hồi kỷ niệm thành lập trường, hình như tên là ‘Quý Đạp’.
Bọn họ cũng là thành viên của ban nhạc?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ đến mối quan hệ của họ với Cùng bàn, Hát chính đã đi thẳng về chúng tôi. Cô ấy giống như lần trước tôi thấy, mặc một chiếc áo da bó sát sexy, ngón tay đeo nhẫn hình đầu lâu không theo trào lưu nhưng lại mang cảm giác rất ngầu.
“Hi, cậu là Tiết Tây hả? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!” Tôi còn chưa lên tiếng, cô ấy đã cướp lời chào tôi trước, âm sắc lanh lảnh vang dội.
Tôi hỏi cô ấy: “Cậu biết tôi?”
Cô ấy nói: “Hì, trong đây có ai không biết cậu chứ? Cậu là truyền thuyết trong ban nhạc bọn tôi đấy!”
“…Gì cơ?” Tôi nghi ngờ tôi không phải là ‘Tiết Tây’ mà cô ấy biết, cho tới giờ tôi chưa từng tiếp xúc với ban nhạc đâu.
Nhìn ra sự nghi hoặc của tôi, cô ấy vỗ vỗ bả vai tôi, giống như rất thân quen, nói: “Trộm mất linh hồn ban nhạc của bọn tôi, có thể không thành truyền thuyết được sao? Đang yên đang lành làm một thiếu niên phản nghịch, đột nhiên nói muốn cải tà quy chính học tập cho giỏi, thiếu chút nữa hù chết bọn tôi luôn á.”
Linh hồn ban nhạc… thiếu niên phản nghịch? Cải tà quy chính… học tập cho giỏi?
Một câu nói này mang theo quá nhiều tin tức, tôi nghĩ mấy giây mới không chắc chắn mở miệng: “Cậu nói tôi trộm mất… là Tân Kỷ sao? Cậu có thể giúp tôi liên hệ với cậu ấy không?”
Hát chính rất vui vẻ gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu, nói: “Thíu niên à, không phải tôi không muốn giúp cậu, tôi cũng là bị ép không biết làm thế nào đây.”
“Bị ép không biết làm thế nào?” Tôi lặp lại câu nói của cô ấy.
Đang muốn hỏi xem ai ép Hát chính không được giúp tôi, cô ấy đột nhiên ho một tiếng cắt mất dòng suy nghĩ của tôi: “Khụ, đừng xoắn lên vậy, cái đó không quan trọng. Tôi thấy cậu rất có ngộ tính, tuy không thể giúp cậu liên lạc được, nhưng mà á, có thể nói cho cậu biết số chuyến bay cậu ấy sẽ lên.”
“Chỉ cần cậu nghe tôi kể một câu chuyện, thế nào?”
Tôi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gật đầu trong ánh mắt mong chờ của cô ấy, nghe cô ấy từ từ kể câu chuyện đó ra.
Đó là một câu chuyện liên quan tới ‘linh hồn ban nhạc’ và ‘thiếu niên phản nghịch’.