Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Cháo
Tôi nhìn bóng lưng bạn nữ chạy xa dần, trong lòng hỗn loạn 5 phút rồi bước từng bước nặng về về lớp học.
Cùng bàn vẫn chưa về, tôi cam chịu về chỗ ngồi, cầm sách thi che đầu mình, giả bộ làm một con đà điểu đang vùi đầu vào sách học.
“Tây Tây, ông x… Cùng bàn đâu?” Bàn trước quay lại hỏi tôi, thấy tư thế đó của tôi thì hoảng sợ kêu lên: “Ôi đậu, cậu em à cái dáng này của ông là thế nào đấy, rốt cuộc học thi đến nỗi tự kỷ rồi à?”
Giờ tôi chẳng muốn nghe thấy tên của Cùng bàn chút nào, nghe cô ấy nói cũng chẳng buồn ngẩng đầu dậy, chỉ bực bội nói qua cánh tay: “Không biết, tôi không biết cậu ấy ở đâu cả.”
Bàn trước nghi ngờ ‘Hử?’ một tiếng, “Hai người các ông ‘Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu’*, sao ông có thể không biết cậu ta đi đâu được chứ? Mau lên, tự giác khai ra.”
*焦不离孟: Tiêu và Mạnh ở đây chỉ 2 vị tướng của Dương Diên Chiêu tên đầy đủ là Tiêu Tán và Mạnh Lang, 2 người này là anh em kết nghĩa có quan hệ rất khắng khít, sau này cũng thường được dùng để nói về những người có quan hệ vững chắc, kiên định, cảm tình nồng hậu. (theo mTruyen.net )
Không biết có phải do tâm lý hay không, tôi cứ cảm thấy cái câu ‘Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu’ kia nghe rất mập mờ, nhưng câu đó rõ ràng là để hình dung tình nghĩa huynh đệ mà, nhất định là tôi bị nữ sinh kia làm cho lệch lạc rồi.
Tôi tiếp tục tự kỷ, không để ý tới Bàn trước nữa, hy vọng cô ấy có thể nể tình tôi sắp xấu hổ đến chết rồi mà ngậm miệng ngừng lại một chút.
Đáng tiếc, Bàn trước chính là Bàn trước, cho dù không ai quan tâm thì cô ấy vẫn có thể tự quẩy đến vui vẻ.
Cô ấy cũng không bám lấy chuyện Cùng bàn đi đâu nữa, chẳng qua vẫn không ngừng đầu độc lỗ tai của tôi: “Ông nhìn ông xem, học học học, cả ngày chỉ biết học, giờ thì ăn trái đắng rồi đấy!”
Bàn trước nhân cơ hội vỗ vỗ đầu tôi, lại tranh thủ bắt đầu đề cử ban nhạc của cô ấy, “Học tập phải kết hợp với nghỉ ngơi ông hiểu không? Tui thấy ông nên học hỏi tui đây này, đi, cuối tuần đưa ông đi nghe hát! Bảo đảm ông sẽ kinh ngạc đến cằm rơi xuống đất luôn~”
Tôi muốn chế giễu cái ví dụ quái quỷ của cô ấy, theo như cách nói của cô ấy thì khi đi nghe hát rốt cuộc là kinh hỉ hay kinh hãi?
“Không….” Tôi không thích xem ca nhạc, tôi thích luyện nghe tiếng Anh hơn.
Tôi vốn định từ chối Bàn trước như vậy, nhưng lời vừa đến miệng lại đột nhiên nghĩ tới ‘bà xã’ hát chính của Cùng bàn, câu nói kế tiếp đã bị tôi nuốt trở lại.
Binh pháp có câu, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Quả thật tôi nên có chút tình báo để hiểu phe địch hơn, chỉ hạ thủ với mỗi Cùng bàn, xem chừng hiệu quả quá chậm.
Tôi có dự cảm, nếu mình không thay đổi sách lược, đợi được đến lúc Cùng bàn ‘quay đầu là bờ’ thì chắc tôi cũng đã chết ngộp rồi.
Có kế hoạch mới, tôi tạm thời quên đi mấy cái ý kiến ‘mập mờ không mập mờ’ kia đi, ngẩng đầu lên từ cuốn sách, tỉnh bơ nói với Bàn trước: “Nói qua chút tình hình cụ thể về ban nhạc trước đã, tôi sẽ miễn cưỡng xem xét.”
Tôi cho rằng mình biểu hiện rất tốt, ai ngờ vừa nói xong, Bàn trước đã híp mắt cảnh giác: “Tiết Tây ông có vấn đề, ông mà muốn đi nghe ban nhạc biểu diễn cơ á, ông có âm mưu gì?”
Tôi: “…”
Cái cô nàng nhạy bén này là ai vậy? Cô này không phải Bàn trước của tôi! Bàn trước sao có thể như thế này được?!
Cho dù trong lòng đang khiếp sợ ra sao, tôi vẫn phải bình tĩnh, không thể để Bàn trước nhìn thấu suy nghĩ thật của mình được.
“Âm mưu cái gì. Chỉ là cảm thấy cậu nói đúng, tôi nên học tập cậu mà thôi.”
Tôi cảm thấy mình càng ngày càng hư hỏng, mấy lời trái lương tâm như thế mà cũng nói ra miệng được. Chính tôi còn chẳng tin được cái lý do dở hơi này, nên là chắc chẳng ai tin được đâu?
Tôi đã chuẩn bị xong tinh thần bị Bàn trước lật tẩy, cô nàng này quả là sâu không lường được.
Nhưng Bàn trước lại không nghi ngờ gì lời tôi nói, thu lại vẻ mặt phòng bị chỉ trong tích tắc, bắt đầu ngượng ngùng uốn éo ngúng nguẩy.
“Ôi chộ, ông nói người ta như vậy, người ta xấu hổ lắm ớ ~”
Nụ cười của Bàn trước khiến tôi liên tưởng tới má mì trong phim cổ trang lúc mắng quan khách ‘quỷ sứ’ các kiểu, chính là cái điệu cười đó.
Tôi rùng mình da gà da vịt nổi hết cả lên, sau khi Bàn trước uốn éo đủ rồi, cuối cùng bắt đầu giới thiệu ban nhạc của ‘bà xã’ Cùng bàn.
“Để tui nói cho mà nghe, ban nhạc này trâu bò cực luôn, thành viên gồm có 4 người đều là học sinh Trung học ông biết chưa? Tay chơi guitar và bass đều là học sinh trường mình đó ~”
Bàn trước nói đến đây thì nháy mắt với tôi một cái, tôi ậm ờ gật đầu, chỉ muốn nghe đến nội dung liên quan đến hát chính, chứ không muốn đau mắt nhìn ánh mắt quyến rũ của cô ấy.
“Những người khác thì sao?” Tôi hỏi.
“Những người khác ấy à ~ Tay trống hình như bên Tam trung, chị gái hát chính là hoa khôi trường Ngoại ngữ ~ sao, có phải rất giỏi hay không? Đúng rồi đúng rồi, tui có video ghi hình hôm biểu diễn, lần trước bọn họ hát bài hát của Châu Đồng, hay vãi chưởng ấy! Cho ông xem này!”
Biểu hiện của Bàn trước đích thị là một đứa fan cuồng, từ trong cuộc trò chuyện này, tôi đã lấy được tin tức quan trọng về ‘bà xã’ của Cùng bàn ——–
Tầm tuổi bọn tôi, xinh đẹp là hoa khôi của trường, hát hay có một đống fan nam.
Tôi ghi lại tin tức về phe địch trong lòng, lúc Bàn trước đang dâng trào cảm xúc “Nghĩ đến người ta, lại nhìn đến mình, cùng là học sinh Trung học, sao lại cách biệt lớn như vậy chứ” thì Cùng bàn trở về.
Tôi nhanh chóng thu lại hành động thám thính của mình, ngồi ngay ngắn đàng hoàng, mắt nhìn thẳng bắt đầu giải đề.
Bàn trước cũng nhanh chóng quay người đi, tự giác im miệng yên lặng như gà.
Cùng bàn trở lại nhìn tôi một cái, thấy tôi chuyên tâm dồn trí vùi đầu làm bài, cũng không dám quấy rầy, ngoan ngoãn ngồi về vị trí.
Khi sắp đến giờ học, cậu ấy mới xích lại gần hỏi tôi: “Còn giận à? Đến giờ vẫn chưa chịu tha thứ cho tôi sao?”
Cậu ấy sáp đến quá gần, hơi thở cũng phả lên cổ tôi, khiến tôi ngứa đến suýt nữa phải co rụt lại, cảm thấy sau tai nóng hầm hập, chắc chỗ đó đỏ cả mảng luôn rồi.
Tâm trạng tức giận và áy náy khó hiểu đan xen, lần này ngay cả một cái nhìn tôi cũng không cho Cùng bàn, chỉ làm bộ không nghe thấy lời cậu ấy nói. Liếc mắt thấy Cùng bàn sờ mũi một cái, quẫn bách lấy đề ra làm.
Sau khi đợt thi kết thúc, buổi chiều vẫn lên lớp như bình thường.
Chiều hôm đó, còn khó chịu hơn mấy ngày trước cộng lại.
Trong giờ học Cùng bàn nhiều lần muốn nói chuyện với tôi, mà tôi lại dự kiến trước rồi, vừa hết tiết tôi đeo tai nghe lên luôn, thái độ ‘từ chối giao lưu’ rất rõ ràng.
Cả buổi tiếp đó, khí áp trên người Cùng bàn càng ngày càng thấp, Bàn trước bị dọa sợ đến nỗi nói chuyện nhỏ nhẹ hẳn, còn truyền giấy cho tôi, hỏi có phải tôi và Cùng bàn cãi nhau hay không, bảo tôi mau làm lành, đừng ngộ thương quần chúng vô tội.
Tôi nhìn dáng vẻ của Cùng bàn, trong lòng cũng không dễ chịu gì cho cam. Quyết định không quan tâm tới cậu ấy là tôi, nhưng khi thật sự không nói chuyện với cậu ấy nữa, tự tôi lại thấy khó chịu không chịu nổi.
Tiết tự học cuối cùng của buổi tối, tôi thấy Cùng bàn cứ ngẩn ngơ nhìn một đề số học đơn giản, trông phiền não cầm bút viết viết vẽ vẽ lên giấy nháp, 40 phút trôi qua rồi mà trong vở vẫn trống không.
Cuối cùng cậu ấy ném bút đi, sầm mặt lấy di động ra chơi.
Giác quan thứ sáu nói cho tôi biết, Cùng bàn đang trên bờ vực rồi, lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Tôi không rõ là mình không đành lòng nhìn vẻ mặt kiềm nén chịu đựng của cậu ấy, hay là sợ cậu ấy nổi giận với mình nữa, khi chuông kết thúc giờ tự học buổi tối vừa vang lên, tôi liền xốc cặp sách trốn tránh rời đi.