Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn giật mình nhìn nội dung, kinh ngạc nói: “Diên Thọ quả có thể tăng thọ mười năm!”
Cổ Lan trợn trắng mắt: “Mười năm mà thôi, viên thứ hai còn vô hiệu, có gì phải kinh ngạc?”
Lâm Dịch thấy song phương quá khác biệt.
Cổ Lan lại nói: “Diên Thọ quả trời sinh trời nuôi vốn hiếm thấy, hơn nữa ai cũng dùng được, thường thường chưa thành thục đã bị tai họa, không có khí vận nghịch thiên, làm sao tìm được? Ta thấy Xà chi, Long sâm, Nguyệt liên còn dễ bồi dưỡng hơn.”
Lâm Dịch lật xem.
Chỗ ở của xà yêu ngàn năm, bị khí tức của xà yêu ảnh hưởng, linh chi ngàn năm có thể dị biến thành Xà chi, nhưng tỷ lệ cực kỳ xa vời. Nhân sâm uẩn dưỡng bằng Long huyết, Nguyệt liên chỉ hấp thu tinh hoa từ mặt trăng.
Hiệu quả tăng thọ của những thứ này mạnh hơn, vả lại không ảnh hưởng lẫn nhau, có thể dùng nhiều lần, nhưng hiệu quả sẽ dần dần yếu đi.
Khó thì vô cùng, nếu ta có thể bắt con rồng về lấy máu nuôi nhân sâm, còn cần lo lắng thọ nguyên?
Nếu mà so sánh, Lâm Dịch thấy Diên Thọ quả dễ tìm hơn một chút, nhưng từ tình huống hiện nay, đoán chừng không ai ở Đại Hạ phát hiện ra thứ này.
Hoặc là phát hiện nhưng không công bố.
Điều kiện sinh tồn của Diên Thọ quả rất hà khắc, nếu mặc kệ tự do sinh trưởng, rất khó thành thục được, phần lớn bị yêu thú hoặc là tu sĩ tai họa.
“Trình độ luyện đan của ta không ổn lắm, vận khí tốt nhất cũng chỉ ra đan dược trung phẩm, thượng phẩm nên luyện chế thế nào?” Lâm Dịch lại hỏi.
Cổ Lan trợn trắng mắt.
Ông trời ơi!
Ngươi còn muốn mặt không!
Mới tiếp xúc tu luyện mấy ngày?
Tốc độ tăng cấp nhanh thì cũng thôi đi, nắm giữ luyện đan cũng khác thường như thế?
Đã ra trung phẩm?
Nàng cạn lời: “Luyện đan dựa vào thiên phú, đan dược cảnh giới thấp không yêu cầu cao, nhưng cần quen tay hay việc, không có đường tắt. Ngươi cứ luyện chế nhiều, đương nhiên có thể nắm được bí quyết.”
Lâm Dịch đành tiếp tục nghiên cứu.
Thời gian trong mộng cảnh của hắn đã gia tăng, đạt đến năm tiếng, nhiều hơn một tiếng đồng hồ, chủ yếu do cảnh giới nâng cao.
Ghi nhớ một phần dược liệu, đến thời gian, Cổ Lan mới đưa hắn đi.
Trước khi chia tay, Cổ Lan còn nhắc nhở một câu, Thiên Đạo Trúc Cơ sẽ hơi đau.
Lâm Dịch không coi ra gì.
Ta ý chí kiên định, hơn nữa tập võ từ nhỏ, khổ gì chưa ăn, còn sợ đau?
Sáng sớm như mọi ngày.
Đường Tư có việc phải làm nên đi trước.
Thẩm Bối Bối giúp Lâm Dịch xử lý căn cứ dược liệu nên cũng đi.
Bệnh viện đã liên hệ, Lâm Dịch liên lạc Uông Tiểu Ngư, nhờ Lưu Quân đón lão nhân gia đến bệnh viện.
Hắn vốn nhàn rỗi, cũng không vội ra ngoài thành, trực tiếp mua ít dược liệu về luyện đan.
Quá trình luyện đan chính là một loại tu luyện.
Chân khí tiêu hao và bổ sung hình thành tuần hoàn, khiến Lâm Dịch khống chế chân khí thuần thục hơn, cũng dần dần tìm được một vài quy luật luyện đan.
Tuy vẫn xuất hiện đan dược không nhập phẩm, nhưng tỷ lệ giảm đi rất nhiều, đan dược hạ phẩm cũng nhiều hơn.
Quả nhiên vẫn đúng như câu kia, quen tay hay việc.
Luyện chế Đoán Thể đan.
Đây là đan dược cơ sở, giá tiền khá rẻ, dùng để nâng cao kỹ xảo luyện đan cũng lời.
Bồi Nguyên đan thì Lâm Dịch không luyện.
Chủ yếu là cảnh giới tăng quá nhanh, khiến cho đan dược không theo kịp tốc độ, với mình thì Bồi Nguyên đan không còn tác dụng.
Mà đan dược của tu sĩ không có bao nhiêu tác dụng với võ giả, còn lâu mới thần kỳ như tưởng tượng.
Thật ra bởi vì công pháp, dẫn đến hiệu quả luyện hóa của võ giả không tốt. Thực tế luyện chế Huyết Khí đan của võ giả thành đan dược, hiệu quả còn tốt hơn dùng Bồi Nguyên đan.
Đoán Thể đan là dược vật không cần luyện hóa, vốn là đan dược phối hợp với luyện thể, có thể chữa trị một ít tai hoạ ngầm do rèn luyện thân thể.
Hạ phẩm có hiệu quả với Võ Sư.
Trung phẩm hoặc là thượng phẩm, đoán chừng có một chút tác dụng với Võ Tôn.
Nhưng chỉ tiêu trừ một ít tai hoạ ngầm, không thể giải quyết triệt để vết thương lâu năm.
Bởi vì Lâm Dịch chưa Trúc Cơ, chân khí còn không biến chất, cố luyện đan dược Trúc Cơ cảnh quá khó, cũng không có ý nghĩa gì, cho nên mới dùng Đoán Thể đan để luyện tay.
Dùng 20 phần dược liệu.
Vậy mà ra bốn viên không nhập phẩm, tám viên hạ phẩm, bốn viên trung phẩm.
Bốn phần dược liệu bị hủy, chủ yếu do Lâm Dịch có kinh nghiệm, thử cải tiến phương pháp luyện đan, trong quá trình có sai lầm, nhưng kết quả vẫn chấp nhận được.
Vui vẻ thu đan dược, Lâm Dịch luyện chế sáu viên cho Tống Bảo Nhi. Suy nghĩ một lát, thuận tiện luyện chế cho Xà Huệ, Uông Tiểu Ngư và Thẩm Bối Bối.
Huyết Khí đan không có nhiều tác dụng với Thẩm Bối Bối, nhưng hiệu quả vẫn tốt hơn đan dược Đại Hạ sắp đưa ra.
Thường ngày phải nhờ Xà Huệ chăm sóc Tống Bảo Nhi, Lâm Dịch đương nhiên không thể keo kiệt. Uông Tiểu Ngư thì giúp mình nhiều lần, không cho nàng thì quá thất đức.
Đoán Thể đan thì Thẩm Bối Bối đã dùng hạ phẩm, có thể thử lại trung phẩm, chắc sẽ có hiệu quả. Dù sao đan dược thì nhiều mà không có chỗ dùng.
Xà Huệ và Uông Tiểu Ngư, có thể tìm cơ hội cho các nàng dùng một viên hạ phẩm.
Đường Tư thì cho viên trung phẩm đi.
Hi vọng có trợ giúp với nàng!
Còn Tống Tình, bởi vì ở không gian dị thứ nguyên, tạm thời không cho được.
Bận rộn một hồi đã giữa trưa.
Lâm Dịch ăn qua loa, một số lạ gọi tới, không ngờ là Lưu Quân.
“Đã sắp xếp xong lão nhân gia, bọn hắn muốn cho ngươi một bức họa, bây giờ ta sẽ đưa tới.”
Thẩm Bối Bối đã liên hệ bệnh viện, tiền do Lâm Dịch trả.
Lão thái thái muốn tặng lễ.
Lâm Dịch định cự tuyệt, nhưng...... Lão nhân gia nhiều đồ tốt a!
Lò đan của người ta, bút lông của người ta, ngộ nhỡ......
Nội tâm giãy dụa một lát.
Lâm Dịch vẫn lựa chọn chấp nhận.
Nếu hữu dụng thì đền bù cho bọn hắn một khoản.
Lưu Quân nhanh chóng chạy đến, Lâm Dịch vội vàng ra gặp.
Lần này đưa tới một bức họa, giấy ố vàng hơi rách rưới, trông rất có tuổi.
Lưu Quân đưa đồ cho Lâm Dịch rồi lái xe đi.
Về nhà, Lâm Dịch mở tranh ra xem, nội dung cũng rất đơn giản.
Trong tranh là một đạo sĩ mặc đạo bào ngồi xếp bằng, trước người có một lò đan, ngoại hình giống cái của Lâm Dịch.
Hai tay hắn cầm một bức tranh, hình như đang xem gì đó.
Lâm Dịch nhìn hoa văn của lò đan trong bức họa, phát hiện có điểm khác. Ngoại hình giống lò đan của mình, nhưng hoa văn thì khác.
Lâm Dịch thấy thứ này không đơn giản.
Hắn mở bếp ga, thử dùng dùng lửa đốt, không thấy có biến đổi.
Sau đó lấy ra lò đan, thúc giục hỏa diễm.
Đột nhiên, giấy bị hỏa diễm của lò đan chiếu sáng, hoa văn của lò đan trong tranh giao thoa với hoa văn của lò đan ngoài đời, ghép thành một bộ địa đồ!