Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đương nhiên, Đường Tư cũng là người của quan phương, cũng bảo vệ hắn.
Nhưng Lâm Dịch chấp nhận được chị bảo vệ.
Không lâu sau, một đội ngũ lớn chạy tới.
Lần này Lâm Dịch quan sát cẩn thận, cố ý kéo dài khoảng cách, không mấy muốn tới gần bọn hắn.
Người cầm đầu dở khóc dở cười: “Chúng ta đúng là Thành Vệ quân, Đường quản lý sẽ đến ngay.”
Lâm Dịch gật đầu, kể lại tình hình.
Người kia ngạc nhiên nhìn hắn.
“Một mình ngươi giải quyết?”
Võ giả cảnh giới thấp không có thủ đoạn nhìn thấu thực lực của đối phương, nhưng ở đây nhiều người như thế, còn có vài nhân vật nổi tiếng.
Cho dù không sánh được cao thủ trên chiến trường, cũng mạnh hơn võ giả xã hội.
Vậy mà bị Lâm Dịch một mình xử lý!
Người của Cửu Tinh tháp bị ép đi, Đường Tư cũng chạy đến.
“Em trai ta có thể đi chưa?” Nàng giao lưu với Thành Vệ quân.
“Có thể, chúng ta đã hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng xét thấy xảy ra chuyện này, chúng ta có thể cung cấp bảo hộ.” Người của Thành Vệ quân thân thiết nói.
“Phái Võ Tôn đến bảo hộ?” Đường Tư nhìn nàng.
Người kia lập tức dở khóc dở cười, thân phận như Võ Tôn sao có thể chạy đi bảo hộ Lâm Dịch, ai cũng quyền cao chức trọng.
“Các ngươi không cần quản, ta tự có tính toán.” Đường Tư cũng biết không thể nào, phân phó xong thì dẫn Lâm Dịch rời đi.
Nàng cũng suy nghĩ vấn đề này.
Cửu Tinh tháp ra tay nhanh chóng, chiến trận lớn như thế, xem ra tình thế bắt buộc.
“Thực lực của bọn hắn thế nào?”
Lâm Dịch nói: “Bảy người lúc đầu là Võ Sư đỉnh phong, đám sau đó thì kém.”
Đường Tư ngạc nhiên nhìn hắn: “Một mình ngươi xử lý bảy Võ Sư đỉnh phong?”
Nàng cũng coi như cường giả, nếu lúc mình Võ Sư đỉnh phong, đối đầu bảy cao thủ cùng cảnh giới, đoán chừng không thắng được.
“Ta không cho bọn hắn liên thủ, đánh tan từng người mà thôi, không khó lắm.” Lâm Dịch không hề rung động.
Thật ra là một đơn đấu bảy.
Vây công chân chính phải là một đám võ giả bao vây ngươi rồi thả Đại Hạ Long Hồn, tương tự dùng hỏa lực bao trùm, như thế mới đáng sợ.
Tình huống này bình thường thôi.
“Ta vốn muốn cho người bảo hộ ngươi.” Đường Tư từ từ nói.
Thực lực của Lâm Dịch hiện nay, sợ rằng Võ Tôn tự mình ra tay mới được.
Trải qua lần đả kích này, đoán chừng Cửu Tinh tháp cũng không phái được bao nhiêu cao thủ.
Lâm Dịch suy nghĩ một lát: “Nếu Võ Tôn đến, ta có thể thử chạy trốn. Nhưng nếu người bảo hộ ta bị Cửu Tinh tháp bắt lấy uy hiếp, ta nên làm gì, thấy chết không cứu?”
Đường Tư dở khóc dở cười: “Biết ngươi không muốn bị theo dõi, nhưng ta cũng định theo dõi ngươi a, vì sao không bài xích?”
“Bởi vì chị tốt với ta.” Lâm Dịch nói thẳng.
Nhờ có quan hệ với Tống Tình, Đường Tư rất tốt với Lâm Dịch.
Cho dù biết rõ Đường Tư sẽ tiết lộ một vài tin tức liên quan đến mình, nàng cũng là người của quan phương, nhưng Lâm Dịch không có vướng mắc.
Nếu là người khác, hắn chắc chắn sẽ khó chịu.
Vả lại Lâm Dịch không tin được người khác.
Chủ tịch ngưu bức không.
Lâm Dịch bội phục hắn vì nước vì dân, nhưng không đại biểu hắn có thể lợi dụng mình, đẩy mình vào nguy hiểm. Mình có chừng mực, biết nên làm gì, không cần người khác nhúng tay.
“Được được được, không phí công yêu thương ngươi.” Đường Tư vui vẻ ra mặt.
Hai người trò chuyện một hồi mới rời đi.
Lâm Dịch lái xe về nhà, Đường Tư còn rất nhiều chuyện phải làm.
Lần này Lâm Dịch không lười biếng, liên tục duy trì thần thức trong 100 mét, không thể bị đánh lén.
Thỉnh thoảng kéo ra 500 mét cũng không mệt mỏi lắm.
Chắc Cửu Tinh tháp chỉ sắp xếp hai nhóm này.
Lâm Dịch về nhà thì bắt đầu luyện chế đan dược.
Trú Nhan đan và Chân Nguyên đan đều thiếu dược liệu, lần trước gom đủ là nhờ quan phương, cho nên bây giờ chỉ có thể luyện Phá Cảnh đan.
Về sau cũng dùng để đổi tài nguyên với Đại Hạ, không phí công luyện.
Giày vò đến buổi tối, Đường Tư và Thẩm Bối Bối mới về.
Ăn xong cơm tối.
“Nhờ ngươi bắt được đám người kia, Cửu Tinh tháp bại lộ không ít người.” Đường Tư nói thẳng.
Võ Sư đỉnh phong - cho dù lấy tài nguyên đắp lên, không có hi vọng trở thành Võ Tôn, thì cũng là thế lực quan trọng của Cửu Tinh tháp, biết một chút nội tình.
Bọn hắn tuy không ác không làm, nhưng không phải tử sĩ.
Trải qua nghiêm hình bức cung, phun ra không ít tin tức.
Sau khi bọn hắn sa lưới, Cửu Tinh tháp nhanh chóng đổi người để tránh bị một mẻ hốt gọn.
Dù vậy vẫn có một phần rơi vào tay quan phương.
Cộng thêm bọn hắn chủ động từ bỏ, rất nhiều người rời khỏi cương vị, rời khỏi gia tộc, cũng coi như dọn sạch một phần thế lực.
“Bọn hắn có người trong Thành Vệ quân không? Vậy mà có thể làm ra quân trang.” Lâm Dịch nghi hoặc.
“Sớm đã thanh lý một lượt, cơ bản là không còn. Đã điều tra chuyện quân trang, lén lút làm riêng, có người thu tiền rồi vụng trộm chế tạo. Hơi khác với thực tế, người bình thường không phân biệt được mà thôi.”
Lâm Dịch không nhìn ra vấn đề từ quần áo, người chế tạo coi như xui, đồ chơi này cũng dám phỏng chế?
Thông qua chuyện lần này, Lâm Dịch cũng bày ra năng lực của mình, khiến người ta thán phục.
Nếu không có sư phụ mà hắn hư cấu ra, nếu không có các chị, chắc đã có người để mắt tới mình!
Một đêm như cũ.
Lâm Dịch lần nữa tiến vào thế giới trong mộng.
Tìm kiếm bốn tiếng rồi bắt đầu tu luyện.
Trong những mộng cảnh thỉnh thoảng bay qua, còn có huyết ma tiểu nha đầu, xem ra mình đã có thể chủ động nhập mộng.
Mộng cảnh tập thể của Nhật Bản nhiều hơn.
Sau khi thương lượng với Cổ Lan, Lâm Dịch cũng định vào tìm tòi.
Theo nàng nói, mộng cảnh này trông thì khổng lồ, nhưng thực tế do mộng cảnh của vô số người liên hợp lại, không phải mộng cảnh bình thường, không mạnh mẽ như hắn nghĩ.
Lâm Dịch có thể chọn một mảnh vỡ để vào.
Nghiên cứu một hồi thì phát hiện, một thiếu niên Nhật Bản còn đang ở tân thủ thôn, động tâm niệm xông vào mộng cảnh.
Đây là một tòa thành nhỏ có phong cách Châu Âu trung cổ.
Nhân khẩu ước chừng mấy ngàn, tràn đầy văn tự mà Lâm Dịch không biết. Chỉnh thể mộng cảnh rất hoàn thiện, như tiểu thuyết võng du, chân thực và giả tạo hòa làm một thể.
“! @#$%&”
Xung quanh vang lên ngôn ngữ khó hiểu, nhưng nghe cẩn thận thì phát hiện là tiếng Nhật.
Hắn chú ý đến thiếu niên này.
Thấy đối phương phách lối đẩy một cô gái xuống đất, bô bô một tràng khó hiểu, Lâm Dịch nắm chuẩn cơ hội bước nhanh tới.
Thiếu niên Nhật Bản kinh ngạc, không biết Lâm Dịch định làm gì, phản ứng khá chậm.
Bị hắn cho một bạt tai.
“Chào thiếu niên tự kỷ, ta là Lâm giáo sư!”
Dùng biện pháp được Cổ Lan truyền thụ, vận chuyển lực lượng tát đến. Thiếu niên kia cảm nhận được một luồng lực lượng kinh khủng, phía sau xuất hiện lỗ đen to lớn, thoáng cái hút hắn vào, lâm Dịch cũng nhảy theo.
Cảnh tượng trước mắt biến đổi.
Quả nhiên mình cũng ra khỏi mộng cảnh.
Thiếu niên kia triệt để rời đi.
Lúc đầu, người trong mộng cảnh cũng kinh ngạc khi Lâm Dịch xuất hiện. Nhưng sau khi thiếu niên kia bị rút dây mạng, bọn hắn lại quay về bận chuyện của mình, như là người kia chưa từng tồn tại.
Lâm Dịch bắt đầu nghiên cứu tình hình của mình.
“Ra vào những mộng cảnh này, ta không tốn nhiều thời gian. Nếu đã biết thì không thể khoanh tay đứng nhìn, mỗi lần đẩy mấy người ra ngoài, sớm muộn tan rã mộng cảnh này.” Lâm Dịch có ý nghĩ.
Cứu vớt Nhật Bản?
Không không không!
Sao có thể là cứu vớt.
Tồn tại thần bí kia gây động tĩnh lớn như thế, muốn mượn tay những người này để làm gì đó. Chắc là muốn trở về từ thượng giới, Lâm Dịch sao có thể cho hắn toại nguyện.
Sớm muộn phá hủy mộng cảnh của ngươi.
Sau đó Lâm Dịch tìm mục tiêu phù hợp, làm vài chục lần mới tĩnh tâm tu luyện.
Nhật Bản.
Trong bệnh viện.
Các y tá hưng phấn báo cáo tình hình.
“Quá tốt, hôm nay có 12 thiếu niên tỉnh lại!”
Sĩ quan Nhật Bản mừng rỡ.
Tố chất của nhóm người này rất kém, phần lớn là rơi vào hôn mê, sau đó lục tục chết não, không có thu hoạch gì.
Thấy Đại Hạ và liên minh phương tây ngày càng mạnh mẽ, bọn hắn cũng sốt ruột a.
Rõ ràng được trời ưu ái, tiến triển lại không thuận lợi.
Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ.
Trong mười người tỉnh lại, có ít nhất tám chín người nắm giữ thủ đoạn đặc biệt, tuy tàn khuyết nhưng chậm rãi nghiên cứu cũng có thể chắp vá ra vài thứ tốt.
Nhật Bản không có không gian dị thứ nguyên, dùng tài nguyên đổi truyền thừa từ liên minh phương tây, làm gì có đồ tốt.
Đại Hạ cũng bán cho một ít, nhưng chỉ là cấp thấp, khiến người Nhật Bản rất bất mãn.
Bây giờ có ưu thế này, cao tầng một mực huyễn tưởng cá chép hóa rồng - trở thành cường quốc đệ nhất thế giới, quyền đánh Đại Hạ, chân đá phương tây.
Lại phách lối nói một câu: Đại nhân, thời đại thay đổi!
Bọn hắn có phương án trọn vẹn để giao lưu với người tỉnh lại.
Mấy giờ bận rộn.
Chỉnh lý ra tin tức.
Sĩ quan Nhật Bản ngẩn người.
Không có ký ức?
Không có truyền thừa?
Không biết gì cả?
Làm sao có thể, chỉ cần tỉnh lại thì kiểu gì cũng có ký ức. Căn cứ ký ức vụn vặt của mọi người, có thể chắp vá ra một câu chuyện hoàn chỉnh.
Bọn hắn xuyên đến dị thế giới, được thần linh ban cho lực lượng.
Thông qua chém giết, cuối cùng trở thành bá chủ một phương.
Nhật Bản nhất trí cho rằng, thần linh đang giúp đỡ, đang trợ giúp chúng ta trưởng thành.
Đám người này sao vậy?
Hắn trầm mặt nói: “Có giấu giếm không, trước đây cũng xảy ra chuyện này, dùng thuốc nói thật xem.”