Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trong Mộng Ta Có Đại Lão (Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão
  3. Chương 148 : Chỉ có hắn dễ bắt nhất
Trước /988 Sau

Trong Mộng Ta Có Đại Lão (Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão

Chương 148 : Chỉ có hắn dễ bắt nhất

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hắn thấy thế hệ này quá kém.

Nhóm người mười mấy năm trước mới ưu tú, phần lớn người thân cư cao vị, thậm chí còn sinh ra mấy Tông Sư.

Sau này tuy kém hơn, nhưng còn có thu hoạch.

Đến bây giờ, mấy ngàn người cũng chưa được một người sống sót rời khỏi dị thế giới.

Cho dù sống cũng không nắm giữ được thủ đoạn cao thâm gì.

Nếu không phải ngất xỉu quá ngẫu nhiên, bọn hắn đã gom người lại bồi dưỡng, nhằm gia tăng tỷ lệ thành công.

Rất vất vả mới có mấy người tỉnh lại.

Còn chơi tâm cơ với ta?

Nếu quốc gia không nuôi các ngươi, mỗi ngày chăm sóc thân thể của các ngươi, ngưu bức ở dị thế giới thì sao, lúc về thân thể sớm đã tèo.

Chỉ chia sẻ thứ các ngươi biết với quốc gia, còn giấu diếm?

Nếu là hồi đầu thì bọn hắn đã bị đám thiếu niên này lừa gạt.

Nhưng trải qua mười mấy năm, kinh nghiệm của Nhật Bản đã rất phong phú.

Dùng dược vật tuy hơi tàn nhẫn, nhưng suy nghĩ cho đại cục, bọn hắn thấy mình không sai.

Nhưng sử dụng thuốc nói thật, vấn đề mới lũ lượt kéo đến.

“Không lừa chúng ta? Đúng là không nhớ gì cả? Làm sao có thể, rõ ràng bọn hắn tỉnh lại a!” Sĩ quan Nhật Bản tâm loạn.

Lần đầu tiên xảy ra chuyện này.

12 người tỉnh lại không học được cái gì.

Thần linh từ bỏ mình sao?

Nếu thế thì chúng ta cường thịnh kiểu gì?

“Không, không, còn có hi vọng, đây chỉ là một nhóm. Có thể do nuông chiều từ bé, tố chất quá kém, nhất định sẽ không sao.” Hắn bắt đầu an ủi mình.

Lâm Dịch đương nhiên không biết những chuyện này.

Hắn không biết động tác nho nhỏ của mình, có sát thương lớn đến mức nào.

Đến thời gian là mơ màng tỉnh lại, vươn vai, rửa mặt nấu cơm.

Thẩm Bối Bối phát hiện Lâm Dịch ngủ dậy rất quy luật, cho nên đúng giờ là sang.

Nàng ngồi trên bàn nghịch di động.

Lâm Dịch dọn bữa sáng ra, Đường Tư cũng ngồi xuống.

“Hôm qua có người nói nhìn thấy yêu thú ở gần đây.” Thẩm Bối Bối vừa ăn vừa nói.

“Giả à, yêu thú sao có thể sinh hoạt trong thành, có ảnh hoặc là video không?” Lâm Dịch không tin.

Nhưng nói xong thì ngây người.

Trước đó...... Mình từng thấy một con, yêu thú cấp 2 ấy nhỉ. Lúc ấy không để trong lòng, nhưng bây giờ nghĩ lại, trong thành không phải nơi sinh tồn của yêu thú a.

Huống chi là Cẩu yêu cấp hai.

Chẳng lẽ trốn từ quân doanh ra?

“Có thể trở thành yêu thú đều không đơn giản. Khu nam ít võ giả, nếu bọn hắn biết tránh giám sát và chỗ đông người, không phát hiện cũng đúng.” Thẩm Bối Bối phân tích.

Yêu thú cảnh giới thấp rất mẫn cảm, ý thức nguy hiểm rất mạnh. Yêu thú cấp 2 có thể né tránh thiết bị giám sát, nếu là động vật thông minh thành yêu thì còn giỏi hơn.

“Ta từng làm nhiệm vụ buôn lậu thú con, gặp phải một con Cẩu yêu, chắc là cấp hai, lúc ấy......”

Lâm Dịch kể lại tình hình.

Lúc ấy mình chỉ là gà con, nếu Cẩu yêu muốn ra tay, hắn chắc chắn phải chịu thiệt.

Nhưng ai ngờ nàng nghe hiểu lời mình, giao thú con cho mình rồi đi.

Đường Tư nhìn Lâm Dịch: “Vì sao không nói từ trước?”

Lâm Dịch lúng túng: “Vội vàng quá nên quên, nếu Thư Ký không nhắc tới, ta cũng không nhớ ra.”

Lúc ấy xảy ra quá nhiều chuyện.

Về nhà thì phát hiện Đường Tư và Thư Ký chuyển đến đối diện, buổi tối còn đi họp lớp.

Đường Tư nói: “Nếu đã biết thì không thể mặc kệ, Bối Bối phát nhiệm vụ, để võ giả tìm xung quanh đây.”

Lâm Dịch nói: “Đừng...... Đừng sát thương nó được không, ta thấy yêu thú này có thể giao lưu. Hơn nữa chưa từng nghe nói yêu thú đả thương người quanh đây, nó còn chủ động cứu trợ thú con.”

Không hề nói ngoa.

Con chó kia ít nhất một hai tuổi, ở xung quanh đây hơn một năm mà không đả thương ai, thậm chí không ai nhìn thấy nó.

“Ta hiểu, yên tâm đi...... Yêu thú hữu hảo với nhân loại, chúng ta sẽ không tùy ý đả thương.” Đường Tư gật đầu.

Yêu thú tuy là một mối họa lớn.

Nhưng có một phần thân cận với nhân loại, vẫn luôn là lực lượng quan trọng.

Đường Tư nhận lời, Lâm Dịch mới yên tâm.

Sau bữa ăn, hai người đều đi làm.

Lâm Dịch sợ bị Cửu Tinh tháp để mắt tới, không lái xe ra ngoài. Hắn lấy ra đại bảo kiếm, rót chân nguyên vào, kích hoạt trận pháp, sau đó bay lên núi.

Đi tới căn cứ bí mật, vậy mà dược liệu không mất, camera cũng không phát hiện được gì.

“Đúng là gặp quỷ, chẳng lẽ còn giảng đạo đức, không nhổ lông dê một người, trộm ta một lần rồi thôi?” Lâm Dịch phiền muộn vô cùng.

Không giải quyết được vấn đề này, hắn không yên tâm sử dụng nơi đây.

Sau đó lại bay về nhà, tiếp tục luyện chế đan dược.

Thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Tống Bảo Nhi, lúc thì nhắn tin hỏi thăm Alice, tháng ngày trôi qua như thế.

Lâm Dịch gió yên sóng lặng.

Nhưng trong thành không yên ổn.

Cửu Tinh tháp đi sâu các ngành các nghề, thực lực địa vị tuy không cao, nhưng thời điểm then chốt có thể phát huy tác dụng.

Lần này không trộm được gà còn mất nắm gạo.

Người đi bắt Lâm Dịch bị bắt, bại lộ khá nhiều địa điểm và nhân viên. Bọn hắn chỉ có thể nhanh chóng rút lui, để lại lông gà đầy đất, Thành Vệ quân bắt người mỏi tay.

Manh Tân rất vất vả trà trộn vào Cửu Tinh tháp, đột nhiên đụng phải chuyện này, hắn cũng chửi lộn trong lòng.

Cuộc sống không dễ chịu a!

Cửu Tinh tháp vốn là chuột chạy qua đường, người người kêu đánh, lần này càng bị đuổi đánh.

Hắn đúng là nội ứng, nhưng có mấy người biết?

Còn may Cửu Tinh tháp tổn thất nghiêm trọng, nhưng thấy hắn còn giá trị lợi dụng nên không bỏ lại.

Một tòa nhà xa hoa trong thành.

Chủ nhân có quyền có thế, nhưng không ai biết hắn làm giàu vì nhờ vả Cửu Tinh tháp, được bọn hắn giúp đỡ.

Manh Tân cũng không biết chuyện này.

Đây là tồn tại mà nhóm người bị bắt cũng không biết.

Tổ chức như Cửu Tinh tháp sao có thể ngã trong tay một hai người. Thỏ khôn có ba hang, rất nhiều người là liên hệ một tuyến. Thực lực mạnh mẽ tuy nắm giữ vài tuyến dưới, nhưng chỉ là một phần.

Hưởng thụ nữ bộc xoa bóp, Manh Tân thầm hô quá đáng.

Cuộc sống như này, ngoại trừ người người kêu đánh, ta cũng muốn theo.

Đương nhiên, nói đùa mà thôi.

Hắn mà dám theo Cửu Tinh tháp, quan phương dùng thêm chút sức, hắn sẽ có lý nói không rõ, không phải phản đồ cũng thành phản đồ.

Trung niên trước mắt là tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Thị, nhà từ thiện trứ danh.

“Lần này chúng ta tổn thất bảy Võ Sư đỉnh phong, tổn thất khác không thể tính nổi. Đúng ra nên tín nhiệm ngươi, trực tiếp để Võ Tôn ra tay.”

Manh Tân nghiến răng nghiến lợi: “Ta nói thật thì các ngươi cho là chém gió. Mẹ nó, ta suýt bị gia hỏa kia một chiêu phản sát, quả là hù chết người.”

“Chúng ta đã rất thận trọng, ai ngờ nhiều Võ Sư đỉnh phong như vậy cũng không đối phó được hắn. Chắc kẻ này còn ẩn giấu nhiều bí mật, chúng ta phải bắt được hắn. Tiếc là mất cơ hội tốt, muốn ra tay nữa cũng khó.” Trung niên cảm thán.

Tập kích bất ngờ tuy rất nhanh, đánh người không kịp trở tay, nhưng cơ hội chỉ đến một lần.

Bây giờ nhận được tin gia hỏa kia co đầu rút cổ trong nhà, khu vực phụ cận có không ít người của Thành Vệ quân, không tìm thấy cơ hội ra tay.

“Không chắc lắm, Võ Tôn có lẽ có cơ hội.” Manh Tân nhắc nhở.

“Võ Tôn...... Có cơ hội, nhưng phong hiểm cũng lớn, chúng ta không gánh nổi tổn thất. Ngươi có đề nghị gì không?” Trung niên thăm dò.

Manh Tân suy nghĩ một lát: “Ngươi cũng biết ta không thân với hắn, nhưng gia hỏa kia có em gái, không thể ra tay sao?”

Trung niên lắc đầu: “Càng không thể, học viện quá mạnh, Lưu Tự Tại suốt ngày ở bên trong.”

“Chờ nàng ra?” Manh Tân lại hỏi.

“Tống Bảo Nhi như hình với bóng với tiểu công chúa Xà gia, Xà gia sẽ chú ý đến nàng, khả năng thành công không cao.” Trung niên lắc đầu.

Manh Tân cười ha ha trong lòng.

Ta đương nhiên biết các ngươi không làm được!

Quan phương đầy người tài ba, còn để sơ hở cho các ngươi lợi dụng sao?

Bây giờ không còn thiếu người như xưa – cứ võ giả là cho ưu đãi, chỉ cần chịu ra chiến trường là đắp tài nguyên, kết quả làm ra một đống bại hoại.

Đại Hạ đã thành khí hậu, bắt đầu dần dần thanh lý hậu phương.

Lần này hại chết các ngươi xong, ta cũng thăng chức.

Manh Tân lại hỏi: “Đồng học của hắn thì sao, bắt một đám được không?”

“Ấy...... Đã điều tra, phát hiện tiểu tử này không có đồng học gì tốt, căn bản không có cơ hội a!” Trung niên dở khóc dở cười.

Đám đồng học của Lâm Dịch, đúng là một lời khó nói hết.

“Alice thì sao?” Manh Tân thăm dò: “Nghe nói bọn hắn từng gặp nhau trước buổi hòa nhạc, chắc có quan hệ bí mật.”

“Cho Võ Tôn đi bắt Lâm Dịch còn dễ hơn.” Trung niên cạn lời.

Alice có cao thủ Tông Sư bảo hộ.

Liên minh phương tây cũng muốn có đan dược, gần đây nàng đang xử lý chuyện này.

Manh Tân giang tay: “Vậy thì ta hết cách, người mà hắn quan tâm - không phải quá mạnh thì là thế lực quá lớn, đúng là Bất Diệt Kim Thân, không lợi dụng được a.”

Trung niên trầm mặc một lát: “Theo ngươi, nếu chúng ta bắt Đoàn Dương, hắn có mạo hiểm chạy ra không?”

Manh Tân nhìn hắn.

Này này này!

Mẹ nó ta đã hố A Dương một lần, nếu hố thêm lần nữa, sợ rằng sau này hắn không coi mình là bạn.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hắn dễ bắt nhất.

Manh Tân lắc đầu nói: “Bọn hắn quen nhau không bao lâu, ta cũng không chắc. Nhưng các ngươi đoán được, quan phương chắc cũng đoán được, ta thấy không hợp lý.”

Quảng cáo
Trước /988 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trêu Chọc Tướng Quân

Copyright © 2022 - MTruyện.net