Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong nháy mắt này, Lâm Dịch rất động lòng.
Uông gia tuy không phải thế gia võ đạo, nhưng lão gia tử là thiên tuyển chi nhân, quật khởi trong loạn thế, vốn liếng giàu có, còn mạnh hơn rất nhiều thế gia võ đạo.
Gia tộc như vậy không thể không có đồ cổ.
Nhưng quân tử cần tiền, lấy cũng có đạo.
Đúng là mình cần, nhưng sắc dụ tiểu cô nương để nàng trộm cho mình thì thật quá đáng.
Lâm Dịch lắc đầu: "Thôi bỏ đi."
Uông Tiểu Ngư vừa nghe, lập tức không vui lòng, cho rằng Lâm Dịch nghĩ mình không lấy được, lập tức hừ: "Ông sẽ không mắng ta, hơn nữa cũng không phải lần đầu trộm đồ. Ngươi cứ nói mình cần gì, ta cam đoan tìm được cho ngươi."
Lâm Dịch nhìn nàng.
Tiểu cô nương cưỡi trên người Đại Kim Mao, hóa thân khuyển kỵ sĩ uy phong lẫm liệt.
Nghe không cao đại thượng như long kỵ sĩ, nhưng cân nhắc đến Đại Mao là yêu thú cấp ba có thể so với Võ Sư sơ kỳ. Thời đại này, người có thể cưỡi Võ Sư chơi thật sự không nhiều, đẳng cấp thoáng cái cao lên.
Sinh ra trong gia tộc lớn, tiểu gia hỏa có lực lượng của tiểu gia hỏa.
Với tình hình của nàng, sợ rằng rất được Uông Thế Khang lão gia tử yêu thích, trộm mấy món đồ cổ cùng lắm là răn dày vài câu mà thôi.
Lâm Dịch thở dài: "Ta biết ngươi có năng lực này, nếu ngươi trộm để chơi thì cũng thôi đi, nhưng ngươi trộm để cho ta, chẳng phải thành ta lợi dụng ngươi sao? Ông ngươi sẽ thấy ta thế nào?"
Uông Tiểu Ngư cũng nghĩ rõ ràng, nhưng vẫn mạnh miệng: "Ngươi là đối tượng của ta, ngươi thích gì ta cho nấy!"
Yêu thích của tiểu cô nương, Lâm Dịch không nhận nổi. Ba năm cất bước không nói, Uông gia lại bí mật vận hành, đảm bảo tử hình gói quà lớn.
Hắn cạn lời: "Cũng không phải thứ gì quan trọng, không cần gấp, ngươi rất cũng rất giỏi vung tay ra ngoài, ta không tìm thấy sẽ nhờ ngươi hỗ trợ."
Uông Tiểu Ngư cười hì hì, dù sao trong lòng rất thoải mái.
Lâm Dịch cự tuyệt, không phải suy nghĩ cho mình sao!
Nếu hắn cố kỵ thì mình không trộm vậy, cùng lắm thì nhờ ông cho mình mang hắn trở về. Một là chào hỏi, hai là tặng hắn lễ gặp mặt.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Đã ra khỏi khu vực an toàn, hai người dẫn yêu thú đến chỗ yêu thú thường tập hợp.
Lâm Dịch dừng xe máy điện lại, dựa vào gốc cây.
Uông Tiểu Ngư thì chỉ huy yêu thú.
Chúng yêu ngay ngắn trật tự tách ra, có con đối phó yêu thú, có con ăn cỏ ven đường, vẹt và cú mèo đều bay lên cao, thăm dò từ xa.
Cho dù hamster nhỏ trên đầu nàng cũng xuống đất kiếm ăn.
Bây giờ hoàn cảnh bị linh khí ảnh hưởng, thúc sinh rất nhiều thiên tài địa bảo, chẳng qua phần lớn đều ở núi lớn ngoài thành. Bên kia có số lượng khổng lồ yêu thú, rất khó đi sâu.
Một phần nhỏ ở vùng núi Bách Võ thành, cơ bản đều bị người có quyền có thế xách về nhà.
Chẳng qua chỉ là một phần mà loại mù lòa cũng biết có lợi ích, không đại biểu tất cả đồ tốt đều rơi vào tay người khác.
Lợi ích của linh khí khôi phục không chỉ từng đấy.
Cho dù cỏ xanh bình thường cũng có thể ẩn chứa linh khí.
Động vật trời sinh có thể dùng thân thể hấp thu linh khí, cho nên thực lực tiến bộ rất nhanh. Cho dù là cỏ dại bên thành, ngâm trong linh khí lâu cũng có ích cho yêu thú.
Lâm Dịch ngồi dưới tàng cây, lần nữa thúc giục Vọng Khí thuật.
Vọng Khí thuật quả nhiên không đơn giản, có thể nắm giữ khí tức trong vòng 300 mét. Cho dù bị che chắn, cũng có thể nhìn thấy hình dáng của khí tức, có ấn tượng đại khái.
Lúc trong thành nhiều người, thậm chí phần lớn là người bình thường, hiệu quả đương nhiên không lớn.
Ra khỏi thành, Lâm Dịch phát hiện tình huống trong vòng 300 mét bị mình nắm chắc.
Nếu không có che chắn, khoảng cách còn có thể xa hơn một chút.
Tựa như có map, hoặc là game thủ bật hack nhìn xuyên tường.
Vừa xem đã rõ thực lực của sinh vật xung quanh, Lâm Dịch cũng không cần chú ý an toàn của Uông Tiểu Ngư.
Trên thực tế, thực lực của tiểu gia hỏa không kém, sợ rằng chỉ thiếu kinh nghiệm chiến đấu.
Uông Tiểu Ngư đang bận rộn.
Một hồi giúp gấu trúc đánh yêu thú, một hồi chỉ huy Đại Mao Tiểu Mao đối phó yêu thú, bận bịu quên cả trời đất.
Lâm Dịch tranh thủ tu luyện, cảm nhận được linh khí cuộn trào lao vào thân thể, rất rõ ràng Luyện Khí trung kỳ đã không xa.
Thanh lý yêu thú gần đó, thỏ cũng ăn gần hết cỏ dại phụ cận, chưa thỏa mãn đi về nơi xa.
Trong mắt Lâm Dịch xuất hiện mấy bóng người.
Xuyên qua Vọng Khí thuật, phát hiện đối phương có ba người, thực lực đều là Võ Đồ sơ kỳ.
"Bảo vệ Uông Tiểu Ngư?" Đầu tiên Lâm Dịch nghi hoặc sau đó lắc đầu: "Hẳn không phải, bọn hắn sẽ không bại lộ bản thân, thậm chí ta không thấy họ Lưu nấp ở đâu. Ba người này một mực đến gần, hình như mục tiêu là hai con thỏ."
Tiểu đội ba người, rất có thể là võ giả ra ngoài đi săn.
Đây là thủ đoạn kiếm tiền, chỉ cần thông qua khảo hạch của quan phương là có thể ra khỏi thành đi săn. Yêu thú bắt về có thể tự xử lý, ăn hoặc là bán kiếm tiền, cũng có thể xoa dịu áp lực của quan phương, ngăn chặn yêu thú tiếp tục mở rộng.
Thỏ yêu cấp hai không thường gặp.
Loại yêu thú này trời sinh thế yếu, cho dù là cấp hai cũng chưa chắc đánh thắng được Võ Đồ sơ kỳ, khó trách ba người này động lòng.
Thỏ yêu cấp hai tuy yếu cũng là cấp hai, giá tiền có thể cao hơn nhiều.
Lâm Dịch nhìn Uông Tiểu Ngư.
Nàng hơi chủ quan, vẹt nhỏ đã về trên vai, cú mèo tuy đang giám thị, nhưng cũng có góc chết, không thể phát hiện ba người tới gần.
Nếu Lâm Dịch đi cùng nàng, đương nhiên không muốn phiền toái, để đám yêu thú xảy ra chuyện.
Hắn vội vàng đứng lên, đến gần Tiểu Ngư cáo tri gần nàng có địch nhân.
Tiểu Ngư vừa nghe, biểu cảm liền khó coi.
"Đại Bạch và Tiểu Bạch có yêu bài!"
Lâm Dịch trợn trắng mắt: "Ngươi cho rằng bọn hắn không nhìn thấy? Nhưng nơi này là ngoài thành, coi như có yêu bài cũng có thể nói là yêu thú không còn chủ nhân, lột da ném thẻ, ngươi đi đâu tìm?"
Như nghĩ đến thảm trạng của Đại Bạch Tiểu Bạch, sắc mặt Uông Tiểu Ngư trắng bệch.
Hai con thỏ bị để mắt tới cũng có nguyên nhân.
Ai bảo thực lực của bọn nó không tốt mà lên cấp hai, giá cả đắt hơn yêu thú cấp một nhiều, mới khiến người ta bí quá hoá liều.
"Ta để Đại Mao, Tiểu Mao và Đoàn Đoàn đi đối phó bọn hắn!" Tiểu cô nương bày tỏ.
Đại Mao và Đoàn Đoàn đều là yêu thú cấp ba, Tiểu Mao là yêu thú cấp hai, đối phó ba Võ Đồ sơ kỳ dễ như trở bàn tay.
Nhưng Lâm Dịch lắc đầu nói: "Để ta đi, ba người kia quá yếu, yêu thú của ngươi quá mạnh, nếu đả thương người ta thì không tốt với bọn nó."
Yêu thú thật sự giết người, dễ dàng kích thích hung tính, về sau không dễ khống chế.
Lâm Dịch nói xong, chạy tới chỗ ba người kia.
Uông Tiểu Ngư suy nghĩ một lát, mới triệu tập đám tiểu đồng bạn của mình, vụng trộm đi theo.